“Cậu Lâm… Cậu Lâm còn đang đối phó với thủ lĩnh của bọn họ, lúc này không thể thoát thân được”, sắc mặt Hồ Thương Hải nặng nề nói: “Nếu không nhờ cậu Lâm giữ chân người kia lại, tôi cũng không thể cứu cô ra dễ dàng như vậy”.
Lúc nói chuyện, Hồ Thương Hải nhớ lại cảnh Lâm Ẩn chiến đấu với nhân vật thần bí kia, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.
Khi nãy lén quan sát cảnh chiến đấu của bọn họ, thật sự là kinh thế hãi tục, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của cao thủ bảng Địa như ông ta.
Nếu không nhờ Lâm Ẩn giữ chân thủ lĩnh thần bí kia, lại khiến Xà Tướng và một đám thanh niên áo đen bị thương nặng trước.
Hồ Thương Hải nghĩ chỉ dựa vào thực lực võ đạo của mình thì rất khó cứu được Trương Kỳ Mạt dưới đội ngũ như thế.
“Lâm Ẩn vẫn chưa chạy ra được sao? Anh ấy… Anh ấy có thể gặp nguy hiểm gì không?”, Trương Kỳ Mạt vội vàng nôn nóng hỏi: “Cuối cùng là ai đang chiến đấu với anh ấy? Đám người này có lai lịch gì?”.
Trong lòng Trương Kỳ Mạt có rất nhiều nghi vấn.
Đột nhiên gặp phải chuyện này khiến cô cực kỳ sợ hãi, đến lúc này mà tâm trạng vẫn chưa ổn định lại.
Người phụ nữ nói chuyện với cô tự xưng là mẹ kế của Lâm Ẩn. Dáng vẻ lúc nói chuyện cực kỳ đáng sợ, rõ ràng là một người phụ nữ tàn nhẫn độc ác.
Nếu không thoát khỏi cái nơi quỷ quái kia, Trương Kỳ Mạt nghĩ thôi đã thấy sợ, không biết sẽ gặp phải chuyện kinh khủng gì nữa.
Về phần Lâm Ẩn.
Trong ấn tượng của Trương Kỳ Mạt, bản lĩnh của Lâm Ẩn gần như là võ lâm cao thủ trong phim, người bình thường hoàn toàn không thể chịu được quyền cước của anh.
Với năng lực phán đoán của ông ta cũng không thể kết luận được rốt cuộc Lâm Ẩn có chịu đựng được thế tấn công đáng sợ sắc bén của ông trùm thần bí kia không.
Nhân vật đẳng cấp đó chắc chắn là cao nhân bậc thầy trên bảng Thiên, tồn tại như truyền thuyết trong giới lánh đời.
Cho nên ông ta nói chuyện cũng không chắc lắm.
“Cô Lâm, cô yên tâm đi, cậu Lâm làm việc luôn có chừng có mực mà. Nếu cậu ấy dám một mình ngăn cản cao thủ thần bí kia thì chứng tỏ cậu ấy có lòng tin”, Hồ Thương Hải nghiêm túc nói: “Nhiệm vụ cậu Lâm giao cho tôi là sau khi cứu được cô thì đi xuống núi ngồi xe rời đi, ở trong huyện đợi cậu ấy bình yên trở về”.
“Như thế, như thế không được. Tôi muốn cùng rời khỏi với Lâm Ẩn, anh ấy mạo hiểm đến cứu tôi, tôi không thể nào đi trước một mình được”, Trương Kỳ Mạt quả quyết nói.
“Nếu ông là cấp dưới của Lâm Ẩn thì nghe theo sắp xếp của tôi, bây giờ quay lại giúp Lâm Ẩn đi, tôi muốn về cùng với anh ấy”, Trương Kỳ Mạt lo lắng ra lệnh.
“Cái này…”.
Hồ Thương Hải chần chừ, có hơi tiến thoái lưỡng nan, không biết nên lựa chọn thế nào.
“Cô Lâm, cho dù tôi quay lại giúp cậu Lâm cũng chưa chắc giúp được gì”, Hồ Thương hải nặng nề nói: “Cậu Lâm mạo hiểm như vậy là vì cứu cô. Lúc này mong cô hiểu cho nỗi khổ tâm của cậu ấy, đừng dấn thân vào nguy hiểm nữa”.
Trong lòng Hồ Thương Hải hiểu rất rõ, nói thật, với trận chiến cấp bậc như Lâm Ẩn, ông ta không thể giúp được gì cả, một khi vào trận, có lẽ không chịu được hai phút đã bị ông trùm thần bí kia đánh chết, tay không xé nát rồi.
“Càng như vậy, tôi càng không thể bỏ lại Lâm Ẩn rời đi một mình”, Trương Kỳ Mạt kiên quyết nói: “Nếu anh ấy không thể rời khỏi an toàn, vậy tôi đi một mình thì có ý nghĩ gì chứ?”.
Trương Kỳ Mạt quyết tâm nhất định phải trở về cùng Lâm Ẩn.
Cô cực kỳ lo lắng cho an toàn của Lâm Ẩn, cũng không muốn Lâm Ẩn mạo hiểm như thế vì mình.
Lâm Ẩn xảy ra sơ xuất gì là chuyện cô không muốn nhìn thấy nhất.
“Việc này…”, Hồ Thương Hải chần chừ, lại có chút nôn nóng.
“Hai người các người còn muốn đi à?”.
Ngay lúc này, một giọng nói u ám vang lên từ chỗ không xa, khiến người ta không nhịn được mà căng da đầu.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên con đường núi có một người đàn ông áo đen đeo mặt nạ đồng đi tới, thân hình hắn ta cao lớn, cả người mang theo sát khí khiến người ta sợ hãi.
Cùng lúc đó, mấy người áo đen ở gần đó bắt đầu tập trung lại, bao vây hai người Trương Kỳ Mạt.
Hắc Long Vệ đã im hơi lặng tiếng đuổi giết tới đây.
“Đây là?”, nhìn thấy đám người đằng đằng sát khí này, Trương Kỳ Mạt cũng có hơi căng thẳng, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định.
Vì nhớ đến Lâm Ẩn còn đang chiến đấu gian khổ vì mình.
Cô không thể sợ hãi nữa, không thể cản trở Lâm Ẩn nữa.
“Ha hả, cô Lâm, chúng tôi đều là bạn cũ của anh Lâm Ẩn, tìm anh ta bàn chút chuyện, sao cô lại gấp gáp rời đi thế?”.
Xà Tướng nét mặt âm u nói, nhìn chằm chằm vào Hồ Thương Hải, dáng vẻ chuẩn bị hành động.
Trương Kỳ Mạt không có trả lời, nhìn thoáng qua Hồ Thương Hải.
“Cô Lâm không cần lo lắng, tôi sẽ chặn đám người này lại cho cô”, Hồ Thương Hải nghiêm mặt nói, cũng đưa mắt nhìn về phía Xà Tướng.
Trong đám người ở đây, chỉ có Xà Tướng đem lại cho ông ta cảm giác nguy hiểm thôi.
“Chặn chúng tôi lại? Ha hả…”, Xà Tướng nở nụ cười lạnh lẽo: “Ông già ông nói chuyện cũng hùng hồn ghê đấy. Lại còn mơ mộng hão huyền muốn cứu người trước mắt tôi?”.
“Ông có biết mình đang làm chuyện ngu xuẩn đến mức nào không? Ông có biết chúng tôi là ai không? Chuyện lớn như thế mà ông cũng dám tham gia ư?”.
Sắc mặt Hồ Thương Hải cực kỳ u ám, nhìn chằm chằm Xà Tương nói: “Cậu cũng đường đường là cao thủ bảng Địa lại làm ra chuyện thấp hèn như bắt cóc phụ nữ? Còn cần mặt mũi không vậy?”.
Sau khi đi vào núi Giang Nguyệt, nhìn thấy trận chiến rung động lòng người, nhìn thấy đội ngũ cao thủ lớn mạnh của đối phương.
Trong lòng Hồ Thương Hải cũng cảm thấy khó hiểu.
Theo lý mà nói, với thực lực của Xà Tướng và ông trùm thần bí kia chắc chắn phải là nhân vật có thân phận hiển hách trong giới lánh đời, sao lại hạ thấp thân phận làm ra chuyện bắt cóc phụ nữ tay không tấc sắt chứ?
“Thấp hèn? Không không không”, Xà Tướng cười lạnh nói: “Đối phó với người như Lâm Ẩn, chỉ dựa vào thủ đoạn bình thường sao mà được. Người làm chuyện lớn không để ý chuyện vặt vãnh”.
“Cuối cùng ông già ông từ đâu tới? Không ngại nói ra nghe xem, tôi rất muốn biết là ai không có mắt dám đi giúp Lâm Ẩn chống lại chúng tôi đấy”.
Xà Tướng châm chọc nói.
“Núi Bích Thuý, Hồ Thương Hải”, Hồ Thương Hải nặng nề nói: “Các người là người từ đâu tới?”.
“Núi Bích Thuý?”, Xà Tương híp mắt, lạnh lùng uy hiếp: “Một thế lực nhỏ như núi Bích Thuý cũng dám nhúng tay vào chuyện của Long phủ, có phải các người chán sống rồi không?”.
“Họ Hồ kia, bây giờ ông bỏ Trương Kỳ Mạt lại rồi đi ngay, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra”, Xà Tương lạnh lùng nói: “Nếu không, không bao lâu nữa, núi Bích Thuý các ông sẽ phải chết hết!”.