Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 504: Cầm thuốc đi, đưa họ Lâm đến nhà họ Sở



Sở Tế Thương nói hết một lượt với vẻ nghiêm túc, cụ ấy ung dung thưởng thức trà.

Đúng là thuốc quý hoa lưỡi rồng bằng với tính mạnh cao thủ tuyệt thế trên bảng Địa, thậm chí cao thủ tuyệt thế trên bảng Thiên cũng có thể dùng nó để kéo dài tính mạng, loại thuốc này quý giá đến mức nào đây?

Tùy tiện tặng cho người trong giới lánh đời thôi, thế thì cũng đã cho một vị cao thủ tuyệt thế ơn tình to ngút trời.

Nhà họ Sở là Vua trăm thuốc, có thể đứng sừng gững mấy trăm năm trong giới gia tộc lánh đời, có được uy danh là nhờ thuốc quý tuyệt thế cứu được mạng người.

Nhà họ Sở cũng chẳng có bao nhiêu gốc thuốc quý như thế, làm sao có thể tùy tiện bán cho người đời được?

Sắc mặt Sở Hùng Sơn tối đi, ông ấy nói cứng: “Nhưng mà… Bố, con cho rằng ơn tình của Lâm Ẩn xứng với một gốc hoa lưỡi rồng! Người này không phải là hạng tầm thường đâu!”.

“Láo xược! Chú sáu, chú không biết phép tắc một chút nào cả, sao lại ăn nói với bố như thế? Bố kêu chú im mà chú còn dám cãi à?”.

Vào lúc này, một người đàn ông trung niên đi vào trong điện, dường như ông ta có vẻ bất mãn với Sở Hùng Sơn.

“Chú sáu, có phải chú lo điều hành công ty ở bên ngoài, ngày nào cũng giao tiếp với những thứ tạp nham nên mùi tiền bám lên người rồi đúng không, đến tầm nhìn cũng trở nên hạn hẹp? Không ngờ lại dám nói Lâm Ẩn không phải là hạng tầm thường trước mặt bố? Bố đã đi lại bao nhiêu năm trong giới những người lánh đời? Dạy nên bao nhiêu học trò? Lẽ nào bố không hiểu đời bằng chú à?”, lại có thêm một người trong nhà họ Sở nói móc ông ấy

Sau khi Sở Hùng Sơn nói ra mục đích đến đây, không những cụ nhà họ Sở hết sức bất mãn, đến những chú bác khác trong nhà họ Sở cũng nhấp nhổm không yên!

“Ôi trời! Chú sáu, chú có công lao ở Cảng Thành thật, nhưng chú đừng quên gốc rễ của nhà họ Sở chúng ta nằm trong giới lánh đời, đừng nghĩ rằng mình làm được chuyện gì lớn lắm, hở ra là xin bố cho hoa lưỡi rồng? Không phải là anh không biết chuyện riêng của cậu Ẩn mà chú nói”.

“Anh cả, nếu như anh đã biết những gì Lâm Ẩn đã làm, tại sao anh còn nghĩ rằng em làm sai?”, Sở Hùng Sơn lên tiếng hỏi.

“Nghe nói chú đi theo cậu Ẩn đó trong Cảng Thành, lật đổ người giàu nhất trong Cảng Thành chứ gì?”, một người đàn ông trung niên phong độ ngời ngời nói có sách, mách có chứng: “Lâm Ẩn đó là đứa con bị vứt bỏ của nhà họ Tề, sau khi quay về thủ đô đã tàn sát nhà họ Văn, nâng đỡ nhà họ Tề đứng lên lần nữa. Rồi sau đó, cậu ta tiêu diệt Quý Trọng Sơn, còn chèn ép Dương Môn trong Cảng Thành. Những gì cậu ta làm thì nhà họ Sở chúng ta đều biết”.

“Nghe thì có vẻ cậu Ẩn này ghê gớm đấy, cậu ta có thể xưng vương xưng bá ở thế tục, rất ghê gớm!”, người đàn ông trung niên nhếch môi cười lạnh: “Nhưng mà chú sáu này, chú cũng phải nghĩ mà xem, nhà họ Sở chúng ta là gia tộc như thế nào? Dõi mắt nhìn khắp giới những người lánh đời, ngoại trừ một vài thế lực lớn tột cùng, có ai đến xin thuốc nhà họ Sở chúng ta mà không phải vượt sông vượt núi, làm theo quy định đâu”.

“Còn Lâm Ẩn mà chú nói đấy, gọi có một cuộc điện thoại thôi lại muốn lấy thuốc, còn kêu cụ nhà nghe điện thoại của cậu ta, cậu ta nghĩ rằng mình là cái thá gì?”, anh cả trong nhà họ Sở nói một cách sỗ sàng, ông ta không hề khách sáo một chút nào.

Những người nhà họ Sở có mặt ở đây đều lần lượt gật đầu đồng ý.

Dường như trong lòng bọn họ khá là có thành kiến với Sở Hùng Sơn, hoặc cũng có thể nói là không mấy vừa lòng.

Dù gì Sở Hùng Sơn chỉ là một người lo liệu việc kinh doanh ở ngoài thế tục, địa vị của ông ấy trong đời thứ hai chẳng cao cho mấy.

Lần này đạt được thành tựu xuất sắc trong Cảng Thành, được cụ nhà xem trọng, khiến cho những người đồng trang lứa đố kị.

Bây giờ Sở Hùng Sơn lại chọc giận cụ nhà, có cơ hội tốt như thế thì sao mà không bỏ đá xuống giếng kia chứ.

“Thứ cho em nói thẳng, các anh chưa từng đích thân giao tiếp với Lâm Ẩn nên không hiểu rõ cậu ta”, Sở Hùng Sơn nghiêm mặt mà nói: “Có thể nói khí phách của người này hơn người. Chắc chắc không đơn giản như trong lời nói của các anh đâu”.

“Ồ? Thế à?”, anh cả của nhà họ Sở cười lạnh, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường, ông ta chỉ cảm thấy Sở Hùng Sơn chưa từng lăn lộn trong giới những người lánh đời, thế nên tầm nhìn mới hạn hẹp.

“Được rồi, các con đừng tranh cãi nữa”, Sở Tế Thương lên tiếng, cụ ấy khẽ híp mắt nhìn Sở Hùng Sơn, ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn ngọc như thể đang suy nghĩ điều gì.

“Ông nội, anh Lâm đã từng cứu mạng của Tiểu Phàm, cũng từng giúp đỡ bố, hay là ông đồng ý đi?”.

Vào lúc này, Sở Sở đang ngồi cạnh cụ Sở bất chợt lên tiếng.

“Chẳng phải ông vẫn luôn dạy cháu phải biết báo ân sao? Anh Lâm là một người lương thiện và tốt bụng, bây giờ anh ấy gặp khó khăn, nhà họ Sở chúng ta nên giúp anh ấy chứ. Hơn nữa, anh ấy cũng chịu trả giá mà”, Sở Sở van nài.

“Ha ha ha…”, Sở Tế Thương phá ra cười ha hả, cụ ấy ấy nhìn Sở Sở với ánh mắt hiền hậu rồi xoa đầu cháu gái mình.

“Sở Sở, mấy ngày nay cháu cữ lẽo đẽo theo ông nói anh Lâm gì đó, người ấy là Lâm Ẩn đúng không?”, ánh mắt Sở Tế Thương có vẻ thông minh, cụ ấy cười ha hả: “Cháu chỉ qua lại với thằng nhóc họ Lâm mấy lần mà đã nói giùm nó rồi à? Anh Lâm? Xem ra thằng nhóc ấy cũng giỏi đấy”.

“Ông nội, ông…”, gương mặt Sở Sở đỏ bừng, cô ấy ấp úng: “Dù sao thì cháu cảm thấy mình nên giúp đỡ anh ấy”.

“Làm càn, Sở Sở, cháu ăn nói với cụ kiểu gì đấy?”, anh cả nhà họ Sở quát lên: “Bác cả nói cho cháu biết, đây là chuyện lớn trong gia tộc, cháu không hiểu thì đừng có nói bừa”.

“Cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ đi chăng nữa thì cháu chỉ biết một điều, ông nội đã từng dạy cháu có ân phải biết trả ân, không được nợ ơn nghĩa của người ta”, Sở Sở nghiêm mặt lại.

“Cháu, cháu còn dám cãi bác cả à?”, sắc mặt anh cả nhà họ Sở sa sầm, gương mặt trở nên uy nghiêm.

“Thằng cả, im miệng đi!”, Sở Tế Thương trừng mắt nhìn ông ta, anh cả nhà họ Sở lập tức ngoan ngoãn ngồi im, trông ông ta có vẻ rất khó chịu.

“Đến một cô bé nhỏ tuổi như Sở Sở mà còn hiểu lý lẽ? Sao các con lại không hiểu kia chứ?”, Sở Tế Thương nói từ tốn: “Ban đầu bố không cho Hùng Sơn cơ hội là để xem xem các con phản ứng như thế nào, kết quả, tầm nhìn của đứa nào cũng ngắn hạn! Các con làm cho bố thất vọng thật!”.

“Không ai hiểu rõ thân phận của Lâm Ẩn hơn bố đâu! Cậu là người thừa kế của bạn cũ của bố!”, Sở Tế Thương quả quyết: “Hùng Sơn, con lập tức đem hoa lưỡi rồng lên thủ đô cho Lâm Ẩn”.

Gương mặt Sở Hùng Sơn toát vẻ bất ngờ và vui vẻ, cũng không ngờ cụ nhà lại đồng ý đột ngột như thế.

“Thế, bố, có cần cậu ta…”.

“Bố không cần những thứ tạp nham, tặng hoa lưỡi rồng cho Lâm Ẩn thì cậu ta phải chăm sóc cháu gái của bố cho tử tế!”, Sở Tế Thương nói chậm rãi: “Bố đã nhìn ra được rồi, con gái lớn rồi thì phải gả chồng”.

“Hùng Sơn, con lấy thuốc đi đi. Sau khi xong việc nhớ dẫn thằng nhóc họ Lâm về nhà họ Sở, có nghe rõ chưa?”.

“Chuyển nguyên lời của bố lại cho Lâm Ẩn, xem xem thằng nhóc đó có chịu nhận thuốc này hay không!”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.