“Ha ha ha! Những gì mọi người nói đều đúng lắm! Tôi rất đồng ý!”.
Hammarby thấy mọi người ở đây đều đứng về phía mình, giúp mình mỉa mai Lâm Ẩn bèn phá ra cười ha hả, gương mặt hắn toát lên vẻ đắc ý.
“Rõ ràng là một thằng rác rưởi vô dụng, còn dám làm bộ làm tịch trước mặt bọn tôi?”, Hammarby cười lạnh, hắn tỏ vẻ khinh thường: “Cậu không nhìn thấy à? Những người đến tham dự buổi lễ khai trương đều không quen biết cậu”.
“Thế vẫn chưa đủ để chứng minh sao? Cậu chính là hạng nhãi nhép không tên không tuổi?”.
“Lâm Ẩn, tốt nhất là cậu đi nghe ngóng xem chúng tôi có thân phận như thế nào. Rồi sau đó hẵng đến nói chuyện với tôi. Chỉ sợ là đến lúc đó cậu không có lá gan này thôi!”, Hammarby bật cười đắc ý.
Gương mặt Hammarby tươnng đối đắc ý, hắn cảm thấy mình là nhân vật chính trong buổi lễ khai trương.
Cái đồ vô dụng tên Lâm Ẩn này còn dám đối đầu mình nữa hả?
Cũng không chịu nhìn mà xem, những người trong giới thượng lưu đến đây đều đứng về phía mình, nói giúp cho mình.
Còn Lâm Ẩn, chẳng có một ai quen biết cậu ta cả.
Rõ ràng Lâm Ẩn là một người vô danh tiểu tốt trong giới thượng lưu Cảng Thành, cũng không có quen biết với ai cả.
Cậu ta có thể tham gia vào buổi lễ khai trương tập đoàn con của gia tộc Cromir, biết đâu chừng lại trà trộn vào đây.
“Anh Hammarby, hình như cái tên Lâm Ẩn này không muốn xin lỗi anh và bạn bè của anh. Có cần tôi giúp đỡ không? Tôi có thể giúp anh sắp xếp ổn thỏa, chỉ cần Lâm Ẩn rời khỏi tòa nhà Tử La Lan thì tôi sẽ đưa cậu ta cho anh, để cho anh xử lý”, một người đàn ông trung niên tỏ vẻ nịnh bợ, cung kính nói với Hammarby.
“Anh Hammarby, ngôi sao lớn Lý, không cần phiền hai người ra tay, tôi có thể gọi người trong tổ chức đến phế đi hạng rác rưởi như cậu ta bất kỳ lúc nào”, lại có thêm một người đàn ông có thân hình hơi mập mạp vừa cười lạnh vừa nhìn Lâm Ẩn.
Anh thật sự không sao hiểu nổi, anh chẳng quen biết một ai trong đám người này, thế mà vừa đến đã bất chấp đúng sai nói giúp cho Hammarby, để được cái gì đây?
“Các người thích xum xoe nịnh nọt người phương Tây như vậy sao? Các người có tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi câu chuyện chưa?”, gương mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh, anh nhìn những người khách đang bu xung quanh.
“Vẫn còn chưa làm rõ mọi chuyện thì các người đừng nói nhăng nói cuội ở đây”.
Lâm Ẩn chậm rãi bưng tách trà lên, nhấp một ngụm.
Anh đặt tách trà xuống, quay sang nhìn Hammarby rồi hờ hững nói: “Anh không quen biết tôi thì chỉ có thể chứng minh một điều, anh và tôi không thuộc cùng một tầng lớp”.
“Anh nói nhiều như thế, nhưng tôi vẫn ngồi ở hàng ghế VIP của gia tộc Cromir”.
“Tôi dám ngồi ở ghế VIP. Còn anh thì sao, anh có dám ngồi xuống đây không?”.
“Chỗ mà tôi dám ngồi nhưng anh lại không dám? Chẳng phải đã đủ để chứng minh rốt cuộc khác biệt giữa tôi và anh lớn đến nhường nào hay sao?”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn im lặng không lên tiếng nữa, chỉ tiếp tục rót trà, cầm đũa gắp hai miếng điểm tâm, ung dung ăn uống.
“Cậu! Cái thằng vô dụng chết tiệt của Long Quốc!”, Hammarby chợt rống to lên, câu nói của Lâm Ẩn đã làm hắn giận dữ.
“Cậu cứ đợi đó mà xem đi, cái đồ vô dụng, đợi người trong gia tộc Cromir đến, chắc chắn cậu sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá mập! Cứ để cho cậu đắc ý một lúc đi!”, Hammarby hở hồng hộc, hắn chỉ mong có thể sấn đến đánh Lâm Ẩn một trận.
Một đồ nhãi nhép vô dụng như vậy mà dám hỏi ngược lại hắn có dám ngồi ở ghế VIP hay không à?
Làm hắn tức chết đi được!
Tức thì tức, Hammarby thật sự không dám ngồi vào đó!
Bởi vì hắn còn chưa có tư cách này
Hàng ghế VIP của gia tộc Cromir là để dành cho khách quý thật sự, chỉ khi nhận được lời mời từ gia tộc bọn họ thì mới có thể ngồi.
Nếu như không biết tuân thủ quy tắc, tùy tiện ngồi ở hàng ghế VIP, làm rối loạn trật tự.
Thế thì thứ mà hắn phải đối mặt chính là ngọn lửa giận dữ của gia tộc Cromir.
Hammarby tự biết rằng, cho dù bố của hắn là người giàu nhất nước Y thì cũng không thể bảo vệ hắn nổi.
Vì cơn tức giận nhất thời và sự mâu thuẫn với Lâm Ẩn mà ngồi vào hàng ghế VIP, thế thì cái giá phải trả rất có thể chính là mạng sống.
“Không dám chứ gì?”, Lâm Ẩn cười lạnh, anh lắc đầu: “Tôi thật sự không tài nào hiểu nổi”.
“Đến tư cách ngồi ngang hàng phải lối với tôi mà các người còn chưa thể, thế thì lấy dũng khí từ đâu ra để khua môi múa mép ở đây?”.
“Cậu? Cậu nói gì đấy? Cậu ngang ngược thế!”.
“Cái thằng ranh họ Lâm kia, cậu đóng kịch đến nghiện rồi! Không xem tất cả những người có mặt ở đây ra gì, mà lại châm biếm tất cả mọi người!”.
“Má ơi, nếu như không phải đang ở buổi tiệc của gia tộc Cromir, tôi sẽ sấn lên cho cậu ta hai bạt tai, đánh chết cậu ta ngay!”.
Gương mặt của những người có mặt ở đây đều toát ra vẻ giận dữ, bọn họ oán hận trừng mắt nhìn Lâm Ẩn, ai nấy đều ra vẻ thủ thế, chỉ mong có thể xách ghế lên xử lý Lâm Ẩn.
Câu nói của Lâm Ẩn đã vô tình mỉa mai tất cả mọi người.
Một thằng ranh có thân phận không rõ ràng, mắc gì dám cứng mồm cứng miệng với những người giàu có trong xã hội thượng lưu như bọn họ?
Còn ngông nghênh ngồi vào ghế VIP bắt đầu ăn uống nữa à? Còn bảo bọn họ không dám ngồi?
“Thật đúng là một kẻ vô liêm sỉ! Không biết bản thân có vai vế thế nào lại dám ngồi ở ghế VIP, còn có mặt mũi lớn giọng với bọn tôi ư?”.
“Còn nói chúng tôi nịnh bợ người phương Tây? Má, cũng không chịu lại xem thân phận cậu ra sao? Anh Hammarby là cậu ấm trong gia tộc giàu nhất ở nước Y, thân phận cao quý đến nhường nào? Chỉ thằng dân quèn thôi cũng có mặt mũi cho rằng mình ngang hàng phải lối với mọi người sao?”.
“Ha ha, cái thằng Lâm Ẩn này vô tư vô tâm đến cỡ nào chứ? Chỉ là đồ thất bại nghèo kiết xác, thế mà dám làm bộ làm tịch trong buổi lễ ngày hôm nay, còn so sánh với anh Hammarby nữa chứ?”.
“Phải đấy, chúng ta cần phải tìm hiểu rõ sự thật trong mọi chuyện à? Đúng là ấu trĩ! Người trưởng thành cần quan tâm đến đúng sai à? Cậu là cái đồ nghèo kiết xác, không có vai vế hay địa vị, còn không bằng đầu ngón tay của anh Hammarby nữa kìa!”.
“Nói một câu khó nghe là thế này, người ta có bắt nạt cậu thì sao? Cậu có thân phận và địa vị như thế nào mà trong lòng không hề hay biết ư?”.
Sau khi Lâm Ẩn nói dứt lời, những người xúm lại xung quanh đều cảm thấy không phục, bọn họ buông lời mỉa mai Lâm Ẩn.
Vốn dĩ bọn họ đến đây là để nịnh nọt cậu chủ lớn như Hammarby, nói giúp hắn, để lại ấn tượng tốt với hắn.
Nhưng ai mà ngờ, cái tên Lâm Ẩn này còn mắng bọn họ nịnh nọt người phương Tây?
“Ha ha, tên Lâm Ẩn vô dụng kia, anh có hiểu hay không? Anh nghĩ mình có lý lẽ lắm hay sao?”, Lý Mộng Lạc tỏ vẻ khinh thường: “Còn mắng chúng tôi siểm nịnh người phương Tây? Ha, tôi có thể ngửi thấy mùi chua rồi đấy. Sao không nghĩ mà xem, tại sao người ta lại đi bợ đỡ người phương Tây, tại sao lại nói giúp cho anh Hammarby?”.
“Nếu như Lâm Ẩn cậu có năng lực, thì để cho mọi người bợ đỡ cậu đi? Để mọi người nói giúp cậu đi?”, Lý Mộng Lạc cười ha hả, gương mặt toát ra vẻ đắc ý, cô ta nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khinh thường: “Ha ha, cậu đúng là đồ ấu trĩ, cũng chẳng biết sao một người ấu trĩ như thế lại trà trộn vào lễ khai trương được”.
“Lâm Ẩn, chính bản thân anh không biết giữ quy tắc mà ngồi vào ghế VIP của gia tộc Cromir, điều này chứng tỏ rằng anh thiếu đạo đức! Không hiểu lễ nghi cơ bản trong xã giao!”, Lý Mộng Lạc nói với vẻ khinh thường: “Tôi thật sự chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như anh đâu. Lấy việc thiếu đạo đức, không hiểu quy tắc, không có lễ nghĩa làm vốn liếng để ngang ngược?”.
“Lâm Ẩn, anh nực cười lắm, ấu trĩ lắm!”.
“Ồ?”, Lâm Ẩn lấy khăn giấy lau chùi dầu mỡ bám quanh miệng mình, anh nhìn Lý Mộng Lạc với vẻ hứng thú: “Không có đạo đức? Không hiểu quy tắc? Cô nhìn ra từ đâu đấy?”.
“Chiếc ghế mà tôi ngồi là do gia tộc Cromir mời tôi đến đấy”, Lâm Ẩn nói từ tốn: “Các người có ý kiến gì không?”.
“Ha ha!”.
Lý Mộng Lạc bụm miệng phá ra cười giòn giã.
“Nhìn cái bộ dạng nghèo túng của anh kia kìa? Cô Anna sẽ đích thân mời anh ngồi hay sao? Ha ha, anh đừng làm tôi buồn cười chết!”, Lý Mộng Lạc bụm miệng cười mỉa mai.