“Cậu Lâm, mong cậu hãy chú ý đến lời nói của mình!”, Đinh Nghĩa nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn bằng ánh mắt sắc bén, sắc mặt giận dữ.
Hắn ta đại diện cho thị trưởng Đàm đến chuyển lời, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải tình huống này!
Thế mà lại bị người khác cảnh cáo thẳng mặt ư?
Tên Lâm Ẩn này dám phớt lờ uy nghiêm của thị trưởng Đàm?
“Cậu phải hiểu rõ, đây là Cảng Thành! Không phải thủ đô! Cậu không thể muốn làm gì thì làm?”, Đinh Nghĩa tức giận nói: “Nếu cậu cứ cố chấp thì sẽ không có kết quả tốt đâu!”.
Đinh Nghĩa lửa giận ngút trời, cảm thấy mình đã bị coi thường!
Một cậu ấm nhà giàu đến từ thủ đô cũng dám coi thường uy nghiêm của thị trưởng Đàm?
Lâm Ẩn cười khẽ, thản nhiên nói: “Những lời này cũng do thị trưởng Đàm kêu anh nói lại với tôi sao?”
“Cái gì?”
Nói xong, Lâm Ẩn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Đinh Nghĩa, sắc mặt Đinh Nghĩa thay đổi ngay lập tức như thể bị sét đánh, đối mặt với khí thế hung hãn của Lâm Ẩn, cả người hắn không khỏi run rẩy.
“Không…”, Đinh Nghĩa căng thẳng, hắn ta ấp a ấp úng.
Thật ra thị trưởng Đàm không hề sai hắn nói lại như thế với anh. Nhất thời bị Lâm Ẩn mạnh miệng chất vấn, làm hắn ta mất tự tin và hơi chột dạ.
“Anh hãy nói lại lời này với Đàm Khang Chính”.
“Những gì truyền thông báo chí đưa tin đều là bằng chứng xác thực”.
“Tôi hy vọng ông ta sẽ làm việc theo lẽ công bằng!”.
Đinh Nghĩa nghiêm mặt nói: “Cậu Lâm, tôi sẽ chuyển lời cho thị trưởng Đàm! Cậu tự giải quyết cho tốt đi!”.
Nói ra một câu cảnh cáo xong, vẻ mặt Đinh Nghĩa không phục lắm, dẫn theo hai người đàn ông mặc đồ bình thường vội vàng rời khỏi tòa nhà quốc tế Thủy Tinh.
Đợi đến khi Đinh Nghĩa đi rồi, Sở Hùng Sơn thần sắc ngưng trọng, suy nghĩ gì đó rồi nói: “Sếp Lâm, thái độ của Đàm Khang Chính ngang ngược như vậy, xem ra là có quan hệ không bình thường với Quý Trọng Sơn”.
“Nhà họ Sở chúng tôi có người có thể nói chuyện với Đàm Khang Chính. Không biết cậu Lâm có cần tôi giới thiệu không?”, Sở Hùng Sơn nghiêm nghị hỏi.
“Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Sở, tôi làm việc, không cần phải chào hỏi Đàm Khang Chính”, Lâm Ẩn nhàn nhạt nói.
Sở Hùng Sơn thân là người nhà họ Sở ở Điền Nam, nếu thật sự sử dụng sức mạnh của nhà họ Sở, một thị trưởng ở Cảng Thành vẫn có thể ngăn chặn được.
Chỉ là, anh không cần Sở Hùng Sơn hỗ trợ việc nhỏ này.
Đường đường Lữ Công ở thủ đô cũng không dám nhúng tay vào chuyện của Quý Trọng Sơn và sợ hãi uy nghiêm của Lâm Ẩn, sao một thị trưởng ở Cảng Thành như Đàm Khang Chính có thể lay chuyển được Lâm Ẩn?
“Vậy sếp Lâm, hiện giờ truyền thông không thể đưa tin được nữa. Những gì chúng ta sắp xếp lúc trước cũng coi như vô ích”, Sở Hùng Sơn nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, cho Đàm Khang Chính thời gian ba ngày”.
“Trong vòng ba ngày, nếu dư luận bị trấn áp và phong tỏa. Tự nhiên sẽ có người đến tìm ông ta nói chuyện”.
Sắc mặt Sở Hùng Sơn trở nên nghiêm túc, ông ấy nghiền ngẫm tỉ mỉ ý của Lâm Ẩn.
…
Cảng Thành, toà thị chính.
Đinh Nghĩa khom lưng trước bàn làm việc, sắc mặt cung kính báo cáo công việc.
“Kêu tôi làm việc theo lẽ công bằng?”.
Đàm Khang Chính tháo kính viễn thị xuống, chà lau thấu kính trên tay, khuôn mặt đầy vẻ uy nghiêm.
“Đúng vậy, Lâm Ẩn đã nói như vậy”, Đinh Nghĩa cung kính báo cáo: “Lãnh đạo, rõ ràng tên họ Lâm này đang coi thường uy nghiêm của ông, còn cảnh cáo ông đừng tham gia vào chuyện truyền thông”.
“Lâm Ẩn ỷ vào việc mình là cậu chủ nhà giàu trong thủ đô, làm việc thật sự quá kiêu ngạo, tôi kiến nghị ông nên cho cậu ta một bài học để cậu ta hiểu được Cảng Thành không phải sân chơi của mình mà muốn chơi như thế nào thì chơi”.
Đinh Nghĩa nghiêm nghị nói, trong lời nói lộ ra sự vô cùng không hài lòng với Lâm Ẩn.
“Ha ha”, Đàm Khang Chính cười hai tiếng, không để ý nói: “Người trẻ tuổi hay nóng nảy là chuyện bình thường”.
“Nhưng chỉ dựa vào một cơn tức giận lại có khả năng thành chuyện gì sao?”.
“Lãnh đạo, Lâm Ẩn còn nói nếu ông lại xen vào chuyện của cậu ta thì cậu ta sẽ không để cho ông ngồi trên vị trí thị trưởng Cảng Thành quá ba ngày”, Đinh Nghĩa nói với vẻ mặt nghiêm trọng.
Nghe vậy, Đàm Khang Chính hơi nheo mắt lại, đeo mắt kính lên lần nữa, ông ta sầm mặt xuống, trong mắt toát ra vẻ giận dữ.
“Cậu ta nói như vậy thật à?”, Đàm Khang Chính lạnh giọng hỏi.
“Thuộc hạ không dám báo cáo sai sự thật”, Đinh Nghĩa nói.
“Hừ”.
Đàm Khang Chính lắc đầu hừ lạnh một tiếng.
“Người thanh niên này muốn so xem ai mạnh hơn sao?”.
“Tiểu Đinh, gọi cho người của sở kinh tế, kêu họ điều tra hoạt động kinh tế của Lâm Ẩn ở Cảng Thành, xem xem có vi phạm quy định thị trường hay không”, Đàm Khang Chính nhàn nhạt nói.
“Với lại, liên hệ Quý Trọng Sơn cho tôi, tôi muốn gặp mặt nói chuyện với hắn”.
“Vâng!”, Đinh Nghĩa trịnh trọng gật đầu.
…
Hai ngày nhanh chóng trôi qua.
Hiệu quả của đợt dư luận bùng nổ quá kém.
Quý Trọng Sơn vẫn sừng sững hiên ngang ở Cảng Thành, thảnh thơi trải qua cuộc sống sung sướng.
Những người bị hại giải oan thì bị coi như không thấy.
Mặc dù dư luận đã bị dìm xuống, nhưng sự căm ghét của người dân Cảng Thành với Quý Trọng Sơn vẫn càng tăng lên!
Hôm nay.
Lâm Ẩn đang ăn cơm trong gian phòng riêng ở nhà hàng quốc tế Bằng Phi.
Trong gian phòng riêng được trang trí độc đáo chỉ có hai người, người thanh niên đối diện mặc một bộ vest thẳng thớm, anh ta cầm chén trà trong tay, gương mặt rất nghiêm túc.
“Anh Lâm, cảm ơn vì đã chiêu đãi. Lần này tôi thay mặt Lữ Công trịnh trọng xin lỗi anh vì chuyện ở thủ đô lần trước”, Người thanh niên nghiêm nghị nói.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói: “Lữ Công là một người hiểu lí lẽ”.
“Tôi sẽ truyền đạt lại thái độ của anh Lâm cho Lữ Công”, người thanh niên nói, “Anh hãy yên tâm, lần này tổ điều tra của chúng tôi đến đây, nhất định sẽ điều tra rõ mối quan hệ của Đàm Khang Chính và Quý Trọng Sơn. Nếu như đó là giao dịch không chính đáng, chúng tôi nhất định sẽ bẩm báo với cấp trên, trả lại công lý cho người dân Cảng Thành!”.
Người thanh niên nói năng rất có khí phách.
Anh ta là nhân viên bí mật do nhà nước cử tới Cảng Thành.
Lúc này anh ta đến đây để điều tra về Đàm Khang Chính.
Lâm Ẩn hiểu rõ ý của Lữ Công, anh không cần phải chào hỏi nhiều với quân bộ, Lữ Công đã chủ động ném cành ô liu tới để bù đắp sai lầm lúc trước.
Thân là quan chức cấp cao ở thủ đô, Lữ Công không chỉ là nhân vật số một ở thủ đô, mà còn là ông lớn đứng trong ba thứ hạng đầu của bộ máy chính phủ.
Tuy thị trưởng Cảng Thành Đàm Khang Chính cũng là tay đáng gờm, nhưng ông ta không có trong danh sách cỗ máy chính phủ, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Lữ Công.
“Lữ Công còn bảo tôi hỏi anh có chuyện đặc biệt gì cần giúp không?”, Người thanh niên mặc vest hỏi.
“Đó là việc của các người, tôi sẽ không hỏi đến. Tôi chỉ hy vọng các người có thể làm việc theo lẽ công bằng!”
“Sự thật là thế nào đã có pháp luật lo liệu. Các người không cần giải thích với tôi, chỉ cần trả lại công bằng cho nhiều người bị hại ở Cảng Thành là được”, Lâm Ẩn nghiêm nghị nói.
Người thanh niên mặc vest gật đầu một cách nghiêm túc: “Anh yên tâm, Lữ Công rất coi trọng sự việc ở Cảng Thành, tuyệt đối sẽ không để bọn ác ôn ấy quấy phá, thao túng truyền thông, lừa gạt dân chúng!”.