Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 287: Cô có gọi ai đến cũng vô ích thôi



Sắc mặt Trương Kỳ Mạt khá khó coi, cô không ngờ sau khi Lâm Ẩn đến đây, tình hình lại trở nên tệ đến như vậy.

Đã từng là bạn học với nhau, vậy mà bây giờ Ninh Tiểu Thanh hùng hổ quá, tính háo thắng quá mạnh.

Đây là điều Trương Kỳ Mạt hoàn toàn không lường trước được, trong ấn tượng của cô, tuy lúc học đại học Ninh Tiểu Thanh đã tỏ vẻ kiêu căng, thế nhưng không đến mức đáng sợ như này.

Tất nhiên Trương Kỳ Mạt không hề biết, rằng bởi vì cô đã chiếm mất danh tiếng của Ninh Tiểu Thanh, nên cô ta mới quyết làm Trương Kỳ Mạt trở thành một người thấp kém hơn mình.

Cho dù Lâm Ẩn không phải tên vô dụng như trong lời đồn thì sao?

Suy cho cùng, Lâm Ẩn cũng chỉ là một tên nhà quê đến từ tỉnh Đông Hải, ngay cả Ninh thị ở thủ đô cũng không biết, quen được một Đồ Sơn thì sao chứ?

Gì mà mở một tập đoàn đá quý, gì mà xây ở thành Trung Thiên Tinh, không chừng đều là do Đồ Sơn giả bộ giúp Lâm Ẩn.

Nếu muốn bàn về thực lực, sau lưng Ninh Tiểu Thanh cô ta là Ninh thị hùng mạnh ở thủ đô, sao lại thua kém Lâm Ẩn cho được?

"Đồ Sơn, nếu bây giờ ông bảo Lâm Ẩn xin lỗi và mời rượu cho tôi, đồng thời thừa nhận mình là rác rưởi trước mặt tất cả mọi người ở đây. Tôi có thể cho qua, không truy cứu lỗi lầm của các người nữa." Ninh Tiểu Thanh nhìn Đồ Sơn rồi nói với vẻ cao ngạo: "Nếu bố tôi mà đến đây thật, thì tôi nghĩ ông không thu dọn được hậu quả đâu."

Sắc mặt Đồ Sơn trở nên phẫn nộ, cảm thấy cô gái này kiêu căng quá mức, nghĩ rằng sau lưng có Ninh thị là có thể muốn làm gì thì làm ư, còn bắt anh Ẩn nhận mình là một tên rác rưởi nữa? Muốn sỉ nhục anh Ẩn như thế à? Gan cũng lớn đấy!

Lâm Ẩn lắc đầu, bảo: "Cô có gọi ai đến cũng vô ích thôi."

"Được thôi, đừng bảo tôi không nể mặt Kỳ Mạt. Lâm Ẩn, đây là do anh tự mình không biết xấu hổ, chờ bố tôi đến đây, anh có quỳ xuống cũng không kịp đâu." Ninh Tiểu Thanh lạnh lùng cất tiếng.

Cô ta không tin, hôm nay chẳng lẽ Lâm Ẩn lại hơn được bố của mình?

"Bố, con cở khách sạn Long Đằng, Đồ Sơn ở khu Trung Thiên đang gây chuyện với con, còn bảo con mời rượu đàn em của ông ta nữa." Ninh Tiểu Thanh gọi điện thoại rồi mách lẻo.

"Đồ Sơn nào? Con nói Đồ Sơn ở bên Vu Tắc Thành ấy à?" Bên kia điện thoại truyền đến chất giọng trầm thấp của một người đàn ông trung niên.

"Đúng là ông ta ạ. Ông ta còn dẫn theo một tên đàn em vô cùng hung dữ, còn mở miệng nói nhà họ Ninh chẳng là cái đinh gì, hoàn toàn coi thường nhà chúng ta, còn bảo con không đủ tư cách nói chuyện với anh ta, bảo con gọi bố đến đây." Ninh Tiểu Thanh làm bộ như chịu oan rất lớn, giọng điệu tỏ vẻ đáng thương.

"Con bảo Đồ Sơn là năm phút sau bố sẽ đến, để ông ta tự suy nghĩ lại."

Bởi vì Ninh Tiểu Thanh cố ý mở loa ngoài, câu uy hiếp kia của Ninh Tông Huyền cũng lọt vào trong tai tất cả mọi người ở đây.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Ninh Tiểu Thanh trở nên ngạo nghễ, lia đôi mắt lạnh lùng sang nhìn Lâm Ẩn và Đồ Sơn, bộ dáng vô cùng kênh kiệu.

Chỉ cần bố cô ta đứng ra, Đồ Sơn cũng phải ngẫm lại thân phận và địa vị của ông ta.

"Bố cô là Ninh Tông Huyền đúng không?" Lâm Ẩn nói rất hờ hững.

Lâm Ẩn không muốn làm lớn chuyện, nhưng hình như Ninh Tiểu Thanh trông rất không cam lòng.

Bình thường thì cũng lười cũng lười phải so đo với lớp thế hệ sau của nhà họ Ninh, anh cũng chưa bao giờ quan tâm đến người ngoài đánh giá mình như thế nào.

Nhưng đây là cuộc họp mặt của bạn bè Kỳ Mạt, anh thì không sao, thế nhưng tuyệt đối không thể để Kỳ Mạt chịu oan hay bị mất mặt dù chỉ là một chút.

Nhất là Kỳ Mạt còn bị Ninh Tiểu Thanh mỉa mai không ngớt, không còn mặt mũi nào cả.

Năm phút sau.

Cánh cửa gỗ trong phòng ăn xa hoa ở tầng ba được đẩy ra, có một nhóm bảo vệ mặc đồ vets chỉnh tề tràn vào xếp thành hai hàng, trên mặt ai nấy đều là vẻ lạnh lùng.

Giữa hai hàng bảo vệ kín mít, có một người đàn ông trung niên trông rất kiểu cách đang bước đến, trên người ông ta khoác bộ vest đen, khuôn mặt rất uy nghiêm, có pha lẫn chút vẻ giận dữ.

"Đây là Ninh Tông Huyền, bố của Tiểu Thanh đấy à? Tớ chỉ mới nghe nói thôi, xưa nay chưa bao giờ thấy tận mắt ông lớn nào như này cả."

"Chuyện lần này bị xé to rồi, Ninh Tông Huyền đã ra mặt, có lẽ Tiểu Thanh sẽ không chịu làm hòa đâu."

"Ầy, Lâm Ẩn chồng của Kỳ Mạt dù có chút quen biết ở thủ đô, nhưng mà sao lại tự cao tự đại thế? Tiểu Thanh chỉ muốn anh ta cúi đầu, nhận mình là rác rưởi thôi mà, vậy mà cũng không chịu? Ép cậu ấy phải gọi bố đến đây. Lần này Lâm Ẩn xong rồi."

Nhóm bạn cũ đang ngồi xung quanh đều bắt đầu xầm xì bàn tán.

Mặc dù bọn họ đều không thể đắc tội nổi với cả hai bên, thế nhưng chắc chắn họ sẽ đứng về phía Ninh Tiểu Thanh, dù sao thân phận của Ninh Tiểu Thanh đã định từ trước rồi, Lâm Ẩn có quen biết rộng hơn ở thủ đô, thì dù gì cũng là một tên đến từ tỉnh ngoài mà thôi, sao hơn được Ninh Tiểu Thanh chứ?

"Đồ Sơn, chuyện này là sao? Ông dám gây chuyện với con gái tôi à? Muốn tôi đi nói chuyện với Tắc Thành sao?"

Ninh Tông Huyền nhìn Đồ Sơn với vẻ hầm hầm, vừa lên tiếng đã tuôn một tràng cảnh cáo.

"Bố, bọn họ không chỉ gây chuyện với con đâu, còn muốn đuổi con ra khỏi khách sạn Long Đằng nữa, hoàn toàn không coi nhà họ Ninh chúng ta ra gì." Ninh Tiểu Thanh ra vẻ tội nghiệp mà nói.

"Ninh Tông Huyền, tôi không gây chuyện với con gái ông, là con gái ông tự mình đến gây sự, quấy rầy đến sếp Lâm." Đồ Sơn nói.

"Bố, bố phải giúp con dạy dỗ lại bọn họ, đám Đồ Sơn kia căn bản không cần mặt mũi, vô liêm sỉ cùng cực, hai tên đàn ông con trai mà lại ức hiếp con." Ninh Tiểu Thanh nói với giọng nức nở, oan ức đến mức trông như thật sự đã bị lăng nhục.

Ninh Tông Huyền nhìn dảng vẻ khuất nhục của con gái, sắc mặt đỏ lựng lên, suýt nữa đã bùng nổ.

Ninh Tông Huyền đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Đồ Sơn và Lâm Ẩn rồi chất vấn: "Rốt cuộc các người đã làm gì con gái tôi? Dám ức hiếp con bé thành thế này à? Muốn chết sao? Ngay cả nhà họ Ninh mà các người cũng không để vào mắt?"

"Lâm Ẩn, Đồ Sơn, chẳng phải vừa rồi hai người hung hăng lắm sao? Giờ bố tôi đến rồi, các người la lối nữa đi? Sợ vỡ mật rồi đúng không? Đúng là một đám rác rưởi, chỉ biết ức hiếp một cô gái nhỏ như tôi thôi." Ninh Tiểu Thanh làm ầm ĩ.

"Ha ha, Đồ Sơn, ông to gan quá rồi nhỉ, một tên tôm tép như ông mà cũng dám ngồi lên đầu con gái tôi à? Lần này ông động vào con gái của tôi, có là Vu Tắc Thành cũng không bảo vệ nổi cho đâu!" Ninh Tông Huyền trầm giọng lại nói, vô cùng tức giận.

Ninh Tông Huyền ông ta chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã nuôi nấng cô ta như công chúa, chưa bao giờ để cô ta chịu chút oan ức nào cả.

Tên Đồ Sơn này ỷ vào có Vu Tắc Thành làm chỗ dựa, dám gây sự với cả con gái của mình, đúng là coi trời bằ vung.

"Ninh Tông Huyền, ông nói chuyện cẩn thận một chút, ai động vào con gái của ông?" Đồ Sơn lạnh lùng nói: "Con gái của ông đã không có lòng tự trọng, còn muốn người ta tôn trọng mình sao?"

"Đồ Sơn, ngày hôm nay ông phải xin lỗi con gái tôi, sau đó đưa tên đàn em của mình ra đây cho tôi! Để tôi dẫn nó về nhà họ Ninh xử lý. Nếu không, tôi sẽ dẫn luôn ông đi đấy!" Ninh Tông Huyền nói với giọng lạnh tanh.

Nói xong, Ninh Tông Huyền quét mắt sang khắp mọi người ở đây, nói với vẻ hùng hồn không thôi: "Ai là Lâm Ẩn? Đứng ra đây cho ông!"

Lâm Ẩn vẫn bình tình như cũ, nhìn về phía Ninh Tông Huyền rồi nói: "Ông tìm tôi có việc gì?"

"Cậu là Lâm Ẩn?" Ninh Tông Huyền cười gằn nhìn Lâm Ẩn: "Gan to đấy, dám động vào con gái tôi à, cậu nghĩ Đồ Sơn có thể bảo vệ nổi mình sao?"

Nói xong, Ninh Tông Huyền vung tay lên, quát: "Người đâu, bắt nó lại cho tôi!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.