Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1299: Sợ hãi



Sắc mặt Vô Kỵ Tán Nhân thay đổi.  

Lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: “Không biết điều, hôm nay nơi này nhất định sẽ máu chảy thành sông”.  

Rất nhiều người bình thường trên hành tinh xanh đều vô cùng đau đớn, chỉ có thể vỗ đùi, thở dài vì quyết định ngu xuẩn của Lâm Ẩn, phạm vi nghìn dặm của núi Lang Gia chắc chắn sẽ biến thành phấn vụn, tiếc cho người bình thường ở gần đâu.  

“Nếu hắn đã một lòng muốn chết thì còn nhiều lời với hắn làm gì”, Vô Cấu Chân Nhân lạnh lùng nói.  

Dứt lời, Vô Cấu Chân Nhân đánh một chưởng về phía nú Lang Gia.  

Một cự chưởng bị ngọn lửa bao phủ lớn tới nghìn trượng rơi xuống từ trên không, một uy thế khổng lồ truyền đến từ lòng bàn tay, tu sĩ bên dưới bị uy thế của lòng bàn tay này làm không thể động đậy, ai cũng tỏ vẻ tuyệt vọng.                Chỉ có mấy người ít ỏi không bị uy thế kinh khủng này làm ảnh hưởng.  

Lâm Tiếu Đường nghiêm túc tiến lên một bước.  

“Lâm thiên quân, giao người này cho ta!”  

Nói xong, anh ta vỗ lên túi chứa đồ một cái, một con rối cao mười mấy trượng xuất hiện, con rối vừa xuất hiện, uy thế trên bàn tay to lớn đã bị trung hòa.  

Lâm Tiếu Đường chỉ tay một cái, con rối phóng thẳng lên trời, bay về phía cự chưởng nghìn trượng.  

Con rối không biết làm từ thứ gì, tựa như được đúc từ ngôi sao thiên thạch, cứ thế phá vỡ cự chưởng hỏa diễm nghìn trượng.  

“Cái gì!”  

Vô Cấu Chân Nhân ngạc nhiên cất tiếng.  

Tuy một chưởng khi nãy là hắn tiện tay đánh ra, nhưng cũng không phải võ giả Thiên Thần có thể đỡ được, bây giờ lại bị một con rối phá vỡ.  

“Con rối Thần Tinh”.  

Vô Kỵ Tán Nhân hờ hững nói: “Không ngờ hành tinh nghèo nàn này cũng có một vài thứ tốt, con rối có sức chiến đấu cấp bậc Thiên Thần này cũng coi như đồ tốt trong tinh hải vô tận, không ngờ các ngươi lại có”.  

“Hừ!”  

Vô Cấu Chân Nhân hừ lạnh: “Chỉ là một con rối mà thôi, xem ta hủy nó thế nào đây”.  

Nói xong, Vô Cấu Chân Nhân xông về phía con rối.  

Vẻ mặt Lâm Tiếu Đường rất nghiêm túc, điều khiển con rối đứng bảo vệ ở chỗ phía trước cách đó mười trượng, anh ta biết thực lực của mình không đủ đỡ một bàn tay của Vô Cấu Chân Nhân, nếu con rối cách xa mình, mình sẽ bị Vô Cấu Chân Nhân hạ gục trong nháy mắt.  



“Để ta giải quyết Lâm Ẩn!”  

Vô Ngân Chân Nhân tiến lên một bước.  

Cố Thanh Ca thấy thế thì thở dài, lấy một viên thuốc ra cho vào miệng, hơi thở trên người dâng cao, mãi khi gần đến Thiên Thần trung kỳ mới dừng lại.  

“Lâm Ẩn, người này giao cho ta, những người khác thì phải xem ở ngươi rồi!”  

Nói xong, nàng ta xông thẳng về phía Vô Ngân Chân Nhân.  

“Đừng tưởng chỉ một viên đan dược nâng cao tiềm lực là có thể chống lại Thiên Thần chân chính!”  

…  

“Giết hết đám người này đi!”  

Vô Kỵ Tán Nhân lạnh nhạt nói.  

“Ầm ầm ầm!”                Đệ tử của Vô Cực Tông trên thuyền cổ thanh động biến thành hàng ngũ như rừng dưới sự chỉ huy của mười vị cao thủ Chân Thần, đứng trong hư không. Bao vây cả núi Lang Gia, tạo thành một trận thế quái lạ.  

“Ầm!”  

Lâm Ẩn bước ra một bước.  

Quanh người được bao phủ bởi ánh bạc, đánh một quyền về phía mấy Chân Thần cấp bậc thần tướng đứng đầu.  

Nhưng lần này.  

Đòn đánh của anh lại đánh vào trong hư không, những Chân Thần này cũng không phải tu sĩ mất đoàn kết của thiên vực Tiểu Đông, mà là được một đại giáo bồi dưỡng từ nhỏ, từng trải qua vô số lần chinh chiến, lại thêm tổ hợp trận pháp, mấy trăm người này tựa như một thể thống nhất vậy.  

“Đùng!”  

Lúc này, một quyền có thể đánh chết mấy đỉnh cao Chân Thần của Lâm Ẩn cứ thể bị chống lại, dù là những Thiên Tiên cũng chỉ hơi run lên, chỉ có mấy chục người tu vi quá thấp bị chấn động phun máu.  

“Giết!”  

Thấy Lâm Ẩn còn dám chủ động ra tay, thần tướng dẫn đầu hét to một tiếng, vô số kim hỏa, phong nhẫn, phi kiếm qua lại trong hư không, biến thành làn sóng năng lượng đáng sợ, đánh về phía Lâm Ẩn.  

Mấy trăm Thiên Tiên, mười mấy Chân Thần ra tay cùng một lúc là khái niệm gì? Hơn nữa còn là đệ tử tinh anh của đại giáo, dù là đỉnh cao Chân Thần cũng không tiếp được một đòn, chỉ có cao thủ Thiên Thần mới có thể sống sót.  



“Ầm ầm ầm!”  

Phép thuật dài nghìn trượng cắt ngang hư không, mây gió biến ảo trên núi Lang Gia, ngay cả chim muông đang kêu cũng biến mất.  

Dù là vệ tinh cũng không quay được cảnh gần núi Lang Gia, livestream bị cắt đứt toàn bộ.  

Thành phố xung quanh núi Lang Gia đã sớm rơi vào hỗn loạn, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy vô số tia năng lượng sáng lấp lánh lan tràn ra bốn phía từ chỗ núi Lang Gia.  

Rất nhiều Chân Thần ngoại vực muốn ra tay, lại không có chỗ ra tay.  

Dù là trận chiến giữa cao thủ Thiên Thần hay trận chiến của Lâm Ẩn bên này, bọn họ cũng không thể nhúng tay vào, dù bọn họ tham gia vào bên nào cũng có thể chết mất xác.  

“Ngay cả chiến trận mà Lâm thiên quân cũng không phá được, vẫn còn một Thiên Thần đang nhìn chằm chằm ở một bên kìa!”  

Một Chân Thần ngoại vực lo lắng nói.  

Bây giờ bọn họ đứng cùng một phe với Lâm Ẩn, nếu Lâm Ẩn thua, bọn họ cũng không thể sống nổi.  

“Thảm rồi, thảm rồi!”  

“Sớm biết thế đã không đến hành tinh xanh, nếu ta chết, chắc chắn tông môn sẽ bị trả thù, ta cũng thành tội nhân của tông môn!”  

Chân Thần ngoại vực đều tái mặt.  

Ngay cả đại trưởng lão Thương Ngô Tông cũng không ngoại lệ.  

Người của Long phủ cũng mặt không còn chút màu, một vài khách khứa muốn rời đi, lại phát hiện có một uy thế vô hình bao phủ xung quanh núi Lang Gia, hoàn toàn không rời đi được.  

“Giết!”  

Một thanh sát kiếm không tên màu đen bay ra từ trong lồng ngực của lão ta. Phi kiếm dài khoảng ba mét, quanh người mờ mịt đen nhánh, nhưng bên trên như ngưng tụ sát ý và ma niệm vô tận, lúc đảo qua hư không, không gian bỗng sinh ra ma xà dài mấy chục trượng, rất nhiều ma ý hiện lên, tựa như ma kiếm xuất hiện bên trong Cửu U Ma Vực vậy.  

“Keng!”  

Lâm Ẩn không hề sợ hãi, cơ thể đụng thẳng với ma kiếm không tên, đánh ma kiếm bay ra ngoài.  

“Cái gì!”  

Vô Kỵ Tán Nhân vô cùng khiếp sợ, một người trẻ tuổi chưa đến trăm tuổi lại có thể tu luyện thân thể đến cảnh giới thế này, rốt cuộc là tu luyện bằng cách nào vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.