Cả đám người đều có võ, chẳng mấy cốc đã đi ra khỏi dãy núi Hắc Sơn, ven đường có một đội kỵ binh hùng tráng đang đợi, mấy chục kỵ binh mặc giáp đen, cả chiến mã cũng khoác giáp đen, chiến mã mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải ngựa bình thường mà là ngựa có huyết thống dị thú, nếu không đã sớm bị giáp đen nặng mấy trăm cân đè ngã xuống, chứ đừng nói là chở thêm người.
Những kỵ binh này cũng không có ai thực lực thấp hơn bảng Thiên cả.
“Hắc Đông, cô chủ Mặc Nhi!”
Chàng trai mặc giáp đen dẫn đâu nhìn Hắc Đông, sải bước đi tới. Hắn bước đi vững vàng, khí thế hào hùng, rõ ràng là một cao thủ đỉnh cao Thần cảnh. Người này nếu ở thế giới thường đã đủ đứng đầu một phương, dù ở bí cảnh Côn Luân cũng xem như thiên tài hiếm thấy. Lúc hắn nhìn về phía Hắc Mặc Nhi, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
“Tiền bối, đây là thống lĩnh hộ vệ của Hắc Sơn thành tôi, Tông Huyền. Tông Huyền, đây là tiền bối Lâm, bây giờ sẽ đến Hắc Sơn thành làm khách, cậu đừng chậm trễ đấy”, Hắc Đông cười giới thiệu.
“Tiền bối?”
Tông Huyền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Ẩn một cái, không hề cảm nhận được tu vi trên người Lâm Ẩn, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Hắc Đông chỉ là Thần cảnh sơ kỳ, không có hiểu biết, một chàng trai trẻ có chút tu vi cũng xem là tiền bối, đúng là càng già càng hồ đồ.
Nhưng Tông Huyền cũng không nói gì thêm, dẫn đám người cuồn cuộn khởi hành, Lâm Ẩn cũng được chia cho một con ngựa, Lâm Ẩn chưa từng cưỡi ngựa có huyết thống dị thú, hơi ngạc nhiên. Nhưng ngựa này chạy nhanh không thua gì ô tô, ở con đường không có xi măng nhựa đường mà chẳng mấy chốc đã chạy được mấy chục cây số.
Trên đường đi, Hắc Mặc Nhi vẫn luôn cưỡi ngựa bên cạnh Lâm Ẩn hỏi này hỏi kia, rõ ràng dù Hắc Mặc Nhi đã mười tám mười chín tuổi nhưng luôn được bảo vệ rất tốt, cảm thấy rất hứng thú với thế giới bên ngoài Hắc Sơn thành. Vả lại Hắc Sơn Thành còn nằm ở khu vực hẻo lánh, mấy năm mới có đội buôn ở thế giới bên ngoài đến một lần, đội buôn bản địa của Hắc Sơn thành cũng mấy năm mới đi ra ngoài một lần.
Hắc Mặc Nhi hoàn toàn không có cơ hội tìm hiểu thế giới bên ngoài, người đến từ thế giới bên ngoài không kiêu ngạo như Lâm Ẩn giống như một kho báu bất ngờ xuất hiện trước mặt cô ta vậy.
Lâm Ẩn tùy tiện kể mấy câu chuyện ở thế giới bên ngoài cũng khiến Hắc Mặc Nhi cười tươi như hoa.
Tông Huyền ở bên cạnh nhìn, ngoài mặt không tỏ thái độ gì, nhưng chân mày vẫn vô thức nhăn lại.
Từ lời của Hắc Mặc Nhi, Lâm Ẩn cũng biết lần này cô ta lén chạy đến đây, nếu không vì Hắc Mặc Nhi, Tông Huyền cũng sẽ không dẫn kỵ binh đến đón.
Chẳng mấy chốc đã đến Hắc Sơn thành.
Hắc Sơn thành xây tựa núi, thành cao mười mấy trượng, cả tòa thành xây dưới chân một ngón núi lớn, nhà cửa san sát, đan xen như vảy cá, đủ để chứa được mấy chục nghìn người.
Dọc đường Hắc Đông cũng giới thiệu lai lịch của Hắc Sơn thành cho Lâm Ẩn, Hắc Sơn thành có lịch sử cả nghìn năm, do phủ thành chủ và hai gia tộc lớn kiểm soát, mà nhà họ Hắc chính là nhà thành chủ, hai nhà khác là nhà họ Tông và nhà họ Phí.
Phủ thành chủ và hai nhà khác đều có cao thủ Nhân Tiên tọa trấn, ba thế lực lớn cạnh tranh với nhau trong Hắc Sơn thành, nhưng cũng hợp tác với nhau, vì sau lưng là dãy núi Hắc Sơn, tài nguyên phong phú, ba thế lực lớn cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.
Đi đến Hắc Sơn thành, Hắc Đông dẫn Lâm Ẩn và người nhà họ Hắc đi đến phủ thành chủ, ông ta đã thông báo với người của phủ thành chủ, đã có người làm tiệc chào đón Lâm Ẩn.
Lúc này cấp cao của phủ thành chủ đã tập trung với nhau, Lâm Ẩn đảo mắt nhìn một vòng, người có thể tham gia tiệc chào đón lần này đều có tu vi Thần cảnh, hai người dẫn đầu có tu vi nửa bước Nhân Tiên, nhưng không có cao thủ Nhân Tiên nào cả.
‘Hắc Sơn thành chỉ là một thành nhỏ, có lẽ cũng chỉ có mấy cao thủ Nhân Tiên, sao có thể xuất hiện trong một tiệc đón khách nho nhỏ được’.
Lâm Ẩn nghĩ.
Lúc mọi người ngồi xuống, thống lĩnh kỵ binh Tông Huyền cũng đứng dậy, bưng ly rượu lên, nâng ly hỏi: “Tôi Tông Huyền xin kính tiền bối một ly, không biết tiền bối đến từ gia tộc nào, thế lực nào? Tu vi ra sao?”
“Tông Huyền, không được vô lễ!”
Hắc Đông hơi nhướng mày, quát lên.
“Hắc Đông, ông già cả nên hoa mắt rồi, một chàng trai nhỏ tuổi như thế sao có thể là cao thủ Nhân Tiên? Những Nhân Tiên cao quý của các thế lực lớn gia tộc lớn kia thì sao có thể đến một thành nhỏ trong bí cảnh Côn Luân như chúng ta được. Mọi người đừng để anh ta lừa, nói không chừng khi nãy con dị hổ kia nổi điên là cho người này giở trò, vì muốn kiếm được lợi ích từ Hắc Sơn thành chúng ta”, Tông Huyền nở nụ cười lạnh lùng.
Dù trong phủ thành chủ là nhà họ Hắc nắm quyền, nhưng cũng có người của những gia tộc khác, người của những gia tộc khác nhìn chằm chằm sảnh tiệc, như hoàn toàn không nghe thấy lời Tông Huyền.
Nhưng một vài lãnh đạo nghe vậy đều hơi ngây người, nhìn Lâm Ẩn đầy đăm chiêu.
Hắc Sơn thành của bọn họ vì dựa vào dãy núi Hắc Sơn nên thật sự xem như được thiên nhiên ưu đãi. Nhưng dị quả linh dược trong núi Hắc Sơn hoàn toàn không có thứ gì đặc biệt quý giá, nếu không cũng sẽ không mặc cho mấy gia tộc bọn họ quản lý suốt nghìn năm. Ở trong lòng bọn họ, con cháu của các gia tộc, thế lực lớn trong bí cảnh đều rất cao quý, tựa như vua chúa vậy, thật sự không nên xuất hiện ở Hắc Long thành của bọn họ.
“Cậu đang nghi ngờ tôi?”
Lâm Ẩn nhìn Tông Huyền, cười như không cười.
Anh và Tông Huyền cũng không có ân oán gì, nhưng từ ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hắc Mặc Nhi của Tông Huyền, Lâm Ẩn đã hiểu rõ nguyên nhân. Tuy Hắc Mặc Nhi mới mười bảy mười tám tuổi nhưng trông cũng duyên dáng yêu kiều, dù kém hơn những người đẹp hàng đầu một chút, nhưng Hắc Mặc Nhi là con gái của thành chủ, nếu Tông Huyền có thể cưới được cô ta, chắc chắn địa vị trong thành sẽ cao hơn.
Nhưng Lâm Ẩn không rảnh quan tâm đến suy nghĩ nhỏ nhặt này.
“Không phải nghi ngờ, mà là chắc chắn, xin mọi người đừng để bị lừa, nếu anh thật sự là mọt Nhân Tiên vậy tôi nhất định sẽ xin lỗi, nhận lỗi với anh”, Tông Huyền lên giọng nói.
“Tông Huyền nói đúng, sao con cháu của mấy thế lực lớn kia có thế đến chỗ của chúng ta chứ, nơi này xa xôi hẻo lánh, ngay cả đội buôn của thành trì khác cũng là mấy năm mới đến một lần”.
“Nói không chừng là giả, tôi không cảm nhận được hơi thở cao thủ trên người cậu ta”.
“Tông Huyền nói có lý”.
Một vài ông già hùa theo, dù sao Tông Huyền cũng là người có thiên phú tốt nhất trong thế hệ này ở Hắc Sơn thành, còn là thống lĩnh của kỵ binh giáp đen, địa vị ở Hắc Sơn thành rất cao, hơn nữa sau này còn có thể là một cao thủ Nhân Tiên.
Thấy mọi người hùa theo, Hắc Đông hơi lo lắng, nhưng ông ta tận mắt nhìn thấy Lâm Ẩn tiện tay giết chết dị hổ Thần cảnh, vội vàng đi tới bên cạnh một cao thủ nửa bước Nhân Tiên của nhà thành chủ, nhỏ giọng nói: “Anh bảy, đây chắc chắn là một tiền bối, tôi tận mắt nhìn thấy mà”.
Hắc Mặc Nhi cũng nói: “Đúng vậy, ông bảy, tiền bối biết rất nhiều chuyện ở thế giới bên ngoài, không phải lừa đảo, hơn nữa nếu không vì lời mời của chúng cháu, tiền bối cũng sẽ không đến Hắc Sơn thành.
“Ha ha!”
Tông Huyền cười châm chọc: “Cô Mặc Nhi còn nhỏ, dễ bị kẻ gian lừa gạt, anh ta chỉ biết một vài trò vặt thôi, nếu thật sự có thực lực, sao chúng ta đều không nhìn ra được chứ?”
Nửa bước Nhân Tiên của nhà thành chủ cũng nhỏ giọng nói với Hắc Mặc Nhi và Hắc Đông: “Tôi cũng không cảm nhận được hơi thở võ giả trên người cậu ta, trừ khi tu vi của cậu ta hơn tôi, nếu không không thể nào làm được như vậy hết”.