Thẩm Tam Gia đưa mắt nhìn Lâm Ẩn rời đi, đợi sau khi anh đi rồi, gã mới nhìn cô bé Hạ Nguyệt và Lâm Vi Vi, gật đầu bảo: “Hai người ra ngoài đi, tôi còn phải xử lý chút chuyện”.
Hai người phụ nữ này lọt được vào mắt anh Ẩn và vợ, sau này chỉ cần không tìm đường chết, muốn trở nên giàu nứt đố đổ vách là không thành vấn đề. Gã thầm nhớ kỹ vẻ ngoài của hai người, để sau này có thể quan tâm hai người một chút.
Hạ Nguyệt liên tục gật đầu, đi ra ngoài.
Lâm Vi Vi hơi khó xử nhìn mấy bạn học này, sau đó nhìn Thẩm Tam Gia, cắn răng nói: “Tam Gia, mấy người này đều là bạn học, anh xem?”
Thẩm Tam Gia cười khẽ nói: “Cô Lâm yên tâm, tôi làm việc có chừng có mực”.
Lâm Vi Vi thấy thế thì không nói thêm nữa, đi ra khỏi quán trà.
Cô ta biết Thẩm Tam Gia khách sáo với mình như thế đều là vì Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt, nếu không có hai người, Thẩm Tam Gia nổi tiếng cả Thanh Vân không thể nào như thế được. Nếu còn nói thêm e rằng sẽ đắc tội với Thẩm Tam Gia, vả lại lời khinh thường châm chọc của bọn họ khi nãy cũng khiến cô không được thoải mái.
“Tam Gia, Tưởng Gia, các anh thật sự muốn như thế à?”
Trình Miễn nhìn Thẩm Tam Gia và Tưởng Kỳ đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình, không nhịn được hơi nhíu mày, nói: “Giết tôi là đắc tội với nhà họ Trần, Tam Gia, anh phải suy nghĩ cho kỹ nhé”.
Ở trong lòng anh ta Tam Gia chỉ là nhân vật lớn ở nơi này thôi, khi đối mặt với con quái vật khổng lồ của tỉnh lị như nhà họ Trần, dù là Thẩm Tam Gia cũng phải kiêng dè một chút.
“Ha!”
Thẩm Tam Gia cười khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn Tưởng Kỳ rồi nói: “Tưởng Kỳ, phiền anh gọi ông già kia tới”.
Tưởng Kỳ và Thẩm Tam Gia hợp tác nhiều năm, đương nhiên hiểu suy nghĩ của Thẩm Tam Gia, ông ta cười khẽ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Tưởng Kỳ dẫn gia chủ của mấy gia tộc lớn trên tỉnh đi vào.
“Gia chủ?”
Trình Miễn nhìn chủ nhà họ Trần – Trần Phi đi bên cạnh Tưởng Kỳ, tỏ vẻ vô cùng khó tin. Mấy người đến đây anh ta đều từng gặp trên tiệc tối của tỉnh, là các gia chủ của những gia tộc không thua kém gì nhà họ Trần, đều là những người anh ta không với tới. Thậm chí anh ta còn không có năng lực để những người này nhớ đến mình.
Nhưng ở trước mặt Tưởng Kỳ, bọn họ lại có vẻ cẩn thận.
“Cậu là?”, gia chủ Trần Phi lạnh lùng cau mày.
Vốn dĩ cứ tưởng Tưởng Kỳ dẫn bọn họ vào là vì nhân vật lớn trong truyền thuyết kia muốn gặp bọn họ, không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Bàn trong quán trà hư hỏng không ít, rõ ràng là có trận chiến vừa diễn ra.
Mấy người đều thầm thấy lo lắng, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
“Gia chủ Trần, hôm nay người của ông có xung đột với anh Ẩn”, Thẩm Tam Gia hờ hững nói.
Chân Trần Phi mềm nhũn, suýt ngã xuống đất, ông ta trừng Trình Miễn: “Cậu Ẩn… có… căn dặn gì không?”
Phịch!
Trình Miễn lại không chút chần chừ quỳ xuống đất lần nữa, dập đầu xuống đất. Lần này anh ta hiểu mình chọc phải người khó chơi rồi, trong lòng vô cùng hối hận, anh ta không ngờ người chồng trông rất trẻ tuổi của Trương Kỳ Mạt lại có địa vị sâu không lường được như thế, phải biết rằng ở cả Long Quốc này, nhà họ Trần cũng xem như một gia tộc hàng đầu, dù đối mặt với gia tộc lớn nhất Long Quốc, gia chủ Trần cũng chưa từng sợ hãi như thế.
Mấy người khác thấy thế cũng quỳ xuống theo, dập đầu với Thẩm Tam Gia.
Hai mắt Lưu Minh dại ra, hắn ta biết mình chết chắc rồi, không ai có thể cứu được mình hết.
Tình cảnh lúc này hoàn toàn khiến mấy người họ sững sờ rồi.
Dù là Thẩm Tam Gia hay những người đến từ tỉnh lị kia, bọn họ đều không thể nào trêu vào được, đều là những tồn tại như thần.
Tôn Vĩ nhìn thấy cảnh này cũng sợ ngây người, dưới sự chú ý của Thẩm Tam Gia, gã cũng dập đầu như giã tỏi.
“Gia chủ, xin ông cứu tôi, tôi cũng đã làm không ít chuyện vì nhà họ Trần mà!”, Trình Miễn la lên, anh ta vốn dĩ có thể trải qua cuộc sống vô cùng thoải mái trên tỉnh lị, bây giờ vì đắc tội Lâm Ẩn mà mất hết rồi.
Nhưng vào lúc này, tất cả ý muốn báo thù của anh ta đều tan biến, anh ta biết người cả Trần Phi cũng sợ, dù có cho anh ta mười nghìn năm cũng không trả thù được.
“Gia chủ Trần, người của ông ông xem nên xử lý thế nào, những người còn lại thì để tôi xử lý. Nhưng phải khiến anh Ẩn hài lòng, ông hiểu chứ?”, Thẩm Tam Gia lạnh lùng nói với Trần Phi: “Còn về chuyện thành lập liên minh thương mại, đợi khi anh Ẩn đi rồi chúng ta bàn sau!”
Nói xong, Thẩm Tam Gia đưa mắt ra hiệu, mấy tên cao to mặc vest thô lỗ dẫn bạn học của Trương Kỳ Mạt ra ngoài. Để lại mấy người của gia tộc lớn trên tỉnh và Tần Minh ở lại trong quán trà.
Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt chỉ ở lại thành phố Thanh Vân một tuần rồi trở về Lang Gia.
Trong lúc đó anh cũng không quan tâm Thẩm Tam Gia xử lý những người kia thế nào, Thẩm Tam Gia thì báo cáo với Trương Kỳ Mạt một chút. Tuy Trương Kỳ Mạt không nói, nhưng anh biết kết cục của mấy người họ nhất định không tốt lắm.
Trở về Lang Gia, cao thủ Địa Tiên là Lâm Ẩn bèn dạy dỗ cấp dưới của mình, bọn họ phát triển muộn, đồng thời còn thiếu cao thủ hàng đầu, lúc tu luyện đều tự mình tìm hiểu, khó mà đột phá.
Vì lần giảng giải này, ngay cả Tạ Viễn ở Nam Dương xa xôi và cụ Cổ bế quan trong núi Côn Luân cũng chạy đến.
Một vài người vốn dĩ còn không thể đột phá, sau khi nghe Lâm Ẩn nói xong, mọi người như được đả thông tư tưởng, đồng loạt đột phá.
Cả cụ ông nhà họ Đường ở trong bình cảnh mấy chục năm cũng đã thoát ra, nhưng vẫn cần bế quan một khoảng thời gian mới đột phá được. Còn Tạ Viễn mấy năm trước từng được Lâm Ẩn chỉ dạy, tu vi cũng đã đột phá rất nhanh, đã gần lên đỉnh cao Thần Cảnh rồi, lần này sau khi nghe Lâm Ẩn giảng giải xong, ông ta cảm thấy mình cũng khá tự tin để đột phá lên Nhân Tiên.
Lần này Lâm Ẩn không gặp Lâm Kình Thương, hóa ra mấy năm nay Lâm Kình Thương vẫn luôn thỉnh giáo Tửu Đạo Nhân chuyện võ đạo, bốn năm trước đã là tu vi đỉnh cao Nhân Tiên, lần này Lâm Ẩn về cụ còn đang bế quan.
Lâm Ẩn không hề thấy lo lắng chuyện này chút nào, trong tay Lâm Kình Thương có hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng, đợi khi Lâm Kình Thương xuất quan, nhà họ Lâm của anh lại nhiều thêm một cao thủ Địa Tiên, đến lúc đó anh cũng có thể yên tâm rời khỏi gia tộc.
Lâm Ẩn định chuyển cả nhà họ Lâm vào trong bí cảnh Bồng Lai, bây giờ vì Lâm Kình Thương bế quan nên chỉ có thể chuyển một phần người trong nhà sang trước, để lại một vài người xử lý công việc ở thế giới thường.
Người khác nghe thấy Lâm Ẩn giảng giải cũng đều có thu hoạch, Thanh Long và Hoàng Long Chân Nhân bên Long Phủ cũng thăng lên Thần cảnh trung kỳ, lần này trong Long phủ cũng có hai người thăng lên Thần cảnh, có bốn Thần cảnh cũng xem như thế lực đứng đầu cả Long Quốc rồi.
Bây giờ trong nhà họ Lâm cũng có sáu Thần cảnh, dưới sự nâng đỡ của Lâm Ẩn, dù không có Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương, nhà họ Lâm cũng là thế lực đứng đầu thời bấy giờ.
Đương nhiên là không tính đến sự tồn tại của bí cảnh.