Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1137: Rời đi



Vô số trận pháp trong nơi ở của nhà họ Tần bị dư âm trận chiến của hai người phá hủy, trên nơi ở cũng xuất hiện mấy dấu kiếm dài nghìn mét, sâu mấy chục mét, đây còn là vì tính đặc biệt của đảo Bồng Lai, nếu là ở thế giới thường, nó đã sớm biến mất trong dư âm trận chiến của hai người rồi.

Tiếc là dù cụ ông nhà họ Tần kiếm pháp như thần, kiếm khí ma đạo lại sắc bén, tốc độ còn nhanh, thì cũng chẳng thể làm gì được thân thể mạnh mẽ của Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn đứng trước chín kiếm khí, trong cơn lốc, quanh người bị kiếm khí nhấn chìm, chỉ có thể nhìn thấy từng dòng khí lạnh bảo vệ quanh người anh, kèm theo đó còn có ánh vàng nhàn nhạt, trông như có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn đứng yên, cả người tràn đầy hơi thở bất hủ, bất hoại, bất diệt.

Bí quyết luyện thể Chu Thiên Tinh Thần đã sắp đến cảnh giới vạn pháp bất xâm.

Lâm Ẩn mượn sự giúp đỡ của tinh hạch Huyền Tinh làm suy yếu kiếm khí của cụ ông nhà họ Tần đến mức độ thân thể có thể chịu đựng được, mượn kiếm khí của lão để rèn luyện thân thể.

“Tên ranh con!”

Cụ ông nhà họ Tần sa sầm mặt, bất thình lình phất tay.

Cơn lốc chín ma khí to như đại thụ chợt ngưng tụ thành những sợi dây xích lớn bằng cánh tay, mỗi một sợi đều được ngưng tụ từ ma khí kiếm khí, một khi bùng nổ, đủ để nổ tung một ngọn núi cao nghìn mét.

Mấy chục sợi thần liên quấn quanh lấy Lâm Ẩn, chớp mắt một cái đã áp chế tất cả khí lạnh xung quanh anh, kể cả tinh quang quanh người anh cũng tối đi mấy phần.

“Sao có thể chứ?”

Công Thâu Quyền đứng ở nơi cách xa nghìn dặm nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Đứng ở góc độ của ông ta, nếu cụ ông nhà họ Tần không bước vào ma đạo, ai thắng ai thua ông ta cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng nếu bây giờ cụ Tần thắng, thì Bồng Lai sẽ phải gặp tai họa.

“Sắp thắng rồi!”

Mấy Địa Tiên tu vi thấp khác không thể thấy rõ tình hình cụ thể bên trong, nhìn thấy xiềng xích biến thành từ ma khí trói Lâm Ẩn lại đều tỏ vẻ vui mừng.

Bọn họ nở nụ cười, nhưng trong thần liên đột nhiên vang lên tiếng quát to: “Phá!”

Ầm ầm!

Thần liên tựa như một viên đạn hạt nhân nổ tung.

Chân nguyên vô cùng đáng sợ phát ra từ trên người Lâm Ẩn, chân nguyên mượn tinh hạch Huyền Tinh biến thành khí lạnh vô tận, điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Từ khi xuất quan đến nay, đây là lần đầu tiên Lâm Ẩn dốc hết sức thúc giục tinh hạch Huyền Tinh, dù là khi đối mặt với mấy Địa Tiên hậu kỳ liên thủ, anh cũng không sử dụng át chủ bài này.

Sức mạnh của nó rung chuyển đất trời, nơi ở của nhà họ Tần nhanh chóng bị đóng băng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Mấy chục sợi thần liên cũng bị đóng băng trong không trung, tựa như mấy chục con rắn đang uốn lượn.

‘Không xong!’

Cụ ông nhà họ Tần giật mình, cả người chấn động, xoay người muốn chạy trốn.

Trong dòng khí lạnh đầy trời, Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, bước đi trong hư không, trong mắt chứa đựng sát khí vô tận, âm thanh rung chuyển trời đất, tựa như sấm nổ: “Tần lão ma, ông phản bội Nhân Tộc, chuyển hóa người trong tộc thành ma nhân, tội ác tày trời!”

Cụ Tần còn chỉ kịp trốn được trăm trượng đã bị dòng khí lạnh đuổi theo, biến thành một bức tượng băng, rơi xuống từ trên không trung.

Chỗ ở của nhà họ Tần.

Khí lạnh tàn phá, bão táp kéo đến, kình khí cuồn cuộn, sức mạnh kinh khủng bao phủ trong phạm vi nghìn trượng.

Ở phía xa trên đảo Bồng Lai, rất nhiều người đều ngơ ngác nhìn chiến thần được tinh quang bao phủ kia.

“Cụ ông nhà họ Tần cũng chết rồi, không ngờ Lâm Tiên Quân lại mạnh đến thế?”

Vô số người ngơ ngác.

“Từ bây giờ họ Lâm sẽ làm chủ Bồng Lai”.

Một Địa Tiên lớn tuổi ngậm ngùi than thở.

Lâm Ẩn vơ vét một lượt nơi ở của nhà họ Tần rồi dẫn Công Thâu Quyền rời đi, đá Không Minh cũng được tìm thấy trong túi Càn Khôn của cụ ông nhà họ Tần. Đá Không Minh không có tác dụng gì với Lâm Ẩn cả, Lâm Ẩn đưa luôn nó cho Công Thâu Quyền, ông ta vô cùng vui vẻ.

Lâm Ẩn cũng đưa mẹ con Nguyên Tú Nhi đến gia tộc Công Thâu, dù gia tộc Công Thâu không ở trên ba tiên đảo, chỉ ở trên một hòn đảo nhỏ, nhưng bên trên có vô số trận pháp, dù là cao thủ Địa Tiên hậu kỳ muốn xông vào nhà Công Thâu cũng khó.

Tạm thời để mẹ con Nguyên Tú Nhi lại nhà Công Thâu anh cũng yên tâm, anh tin sau lần càn quét bí cảnh Bồng Lai này, những gia tộc trong bí cảnh cũng nên ngoan ngoãn lại rồi.

Lâm Ẩn ở nhà Công Thâu năm ngày, điều chỉnh lại thân thể của Nguyên Tú Nhi, chuyên tâm dạy dỗ cô bé mấy ngày rồi khởi hành rời khỏi bí cảnh Bồng Lai.

Thời gian anh đến bí cảnh Bồng Lai cũng không ngắn, hơi thấy nhớ người thân ở thế giới bên ngoài rồi.

Sau khi rời khỏi bí cảnh Bồng Lai, Lâm Ẩn về thẳng Lang Gia, trò chuyện với Tửu Đạo Nhân một lúc thì Tửu Đạo Nhân khởi hành trở về núi Long Hổ, lão vốn dĩ vẫn luôn xem Lâm Ẩn như hậu bối.

Mấy năm qua, thực lực Tửu Đạo Nhân cũng tăng lên Địa Tiên trung kỳ, nhưng sau khi thấy Lâm Ẩn đã là Địa Tiên hậu kỳ, trong lòng cũng hơi khó chịu, bèn trở về núi Long Hổ bắt đầu bế quan.

Còn Lâm Ẩn tập trung mọi người ở núi Lang Gia, thông báo với mọi người là anh đã về, sau đó trở về thành phố cùng với Trương Kỳ Mạt. đam mỹ hài

Mấy năm nay Trương Kỳ Mạt vẫn luôn bế quan ở núi Lang Gia, mỗi năm cũng chỉ trở về thành phố Thanh Vân một lần, bây giờ Lâm Ẩn trở về, vừa khéo có thể đi về một chuyến.

“Thành phố Thanh Vân, đã bao nhiêu năm anh chưa về đây rồi?”

Lâm Ẩn nhìn thành phố Thanh Vân đã hoàn toàn thay đổi, có hơi ngơ ngác.

Lần trước anh đến thành phố Thanh Vân là lúc đối phó với ngài Cố, khi đó lão ta sai người đến đối phó với Trương Kỳ Mạt, cho nên anh trở về đây, ra tay giết người.

“Đúng thế, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống ở thành phố Thanh Vân trước đây tựa như một giấc mơ vậy”.

Trương Kỳ Mạt cũng lắc đầu nói.

Lần này bọn họ về không thông báo với ai cả mà về thẳng từ Lang Gia luôn.

“Kỳ Mạt?”

Lúc hai người đứng bên ngoài sân bay, một giọng nói nghi ngờ vang lên.

“Vi Vi?”

Trương Kỳ Mạt quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi mấy tuổi, trong mắt cũng lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Lâm Vi Vi?

Lâm Ẩn sửng sốt, cái tên này thật sự lâu rồi anh mới nghe, giống như đã mấy thế kỷ trôi qua rồi vậy. Cô ta là bạn thân của Trương Kỳ Mạt, từ khi tiểu học đến cấp ba đều học cùng lớp, nhưng lúc Lâm Ẩn ở rể nhà họ Trương, Lâm Vi Vi đã ra nước ngoài, Lâm Ẩn cũng không có qua lại gì với cô ta.

“Kỳ Mạt, thật sự là cậu sao, cậu vẫn xinh đẹp giống hệt như trước đây vậy, không thay đổi chút nào!”, Lâm Vi Vi xoay một vòng quanh Trương Kỳ Mạt, cảm thán.

“Đâu có, không phải cậu cũng chẳng thay đổi gì sao?”, Trương Kỳ Mạt cười nói.

Mấy năm nay Trương Kỳ Mạt cũng không tiếp tục quan tâm đến sản nghiệp nữa, sản nghiệp đều do cấp dưới của Lâm Ẩn quản lý. Còn cô vẫn luôn tu luyện trên núi Lang Gia, vì liên tục được cung cấp tài nguyên, thực lực của Trương Kỳ Mạt cũng tăng lên đến bảng Thiên, chỉ cách Thần cảnh một bước, nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến.

“Tớ đã già rồi, Kỳ Mạt, cậu chăm sóc tốt quá”, Lâm Vi Vi cũng cười, sau đó quay đầu quan sát Lâm Ẩn, nói: “Anh là Lâm Ẩn, chồng của Kỳ Mạt à?”

- -------------------
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.