Nguyên Khuê khó tin la lên. Lúc này ông ta cũng chẳng quan tâm đến hình tượng nữa, điên cuồng la lên, ông ta không dám tưởng tượng nếu Lâm Ẩn thắng rồi thì anh sẽ đối phó với những người ra tay với Nguyên Chấn là bọn họ thế nào nữa.
Sắc mặt của rất nhiều người của nhà họ Nguyên rất khó coi, Lâm Ẩn vốn dĩ là người bên phía nhà họ Nguyên bọn họ, nếu bọn họ không phản bội Lâm Ẩn, nghe lời anh tạm thời rời khỏi bí cảnh Bồng Lai, lúc này có lẽ Lâm Ẩn sẽ dẫn bọn họ trở về, sau này nhà họ Nguyên muốn thay thế một nhà trong ba gia tộc lớn cũng không phải không thể, nhưng bây giờ đã muộn rồi. Nếu Lâm Ẩn mà thắng, chắc chắn nhà họ Nguyên sẽ không có kết quả tốt.
Trừ khi tìm một kẻ thế mạng.
Nghĩ đến đây, rất nhiều người của nhà họ Nguyên nhìn về phía Nguyên Khuê và Nguyên Cẩm Nhi, trong mắt có thêm ý gì đó.
Nguyên Cẩm Nhi nhạy bén nhận ra ánh mắt người xung quanh thay đổi, nở nụ cười châm chọc. Lúc những người này hưởng thụ tài nguyên lấy từ nhà họ Chu thì nịnh hót cô ta khắp nơi, bây giờ nhà họ Chu còn chưa thua, những người này đã nghĩ sau khi nhà họ Chu thất bại sẽ giao bọn họ ra để Lâm Ẩn hết giận rồi.
“Rẹt!”
Đối mặt với đòn tấn công của năm cao thủ, cuối cùng Lâm Ẩn cũng bị thương. Tân Tư Đạo đột nhiên móc một đoạn dây thừng màu vàng ra, Lâm Ẩn vốn dĩ cũng chẳng để tâm, nhưng lại bị sợi dây thừng kia trói lại, với sức mạnh của thân thể anh mà cũng bị trói mất một giây.
Dù chỉ vẻn vẹn một giây, nhưng mấy người cụ ông nhà họ Chu vẫn nắm bắt thời cơ chém một kiếm lên vai anh, mấy người khác cũng biết mình khó khiến Lâm Ẩn bị thương, đều đánh vào cùng một chỗ trên người anh.
Dù một lát sau vết thương này cũng sẽ tự động khép lại, nhưng dù gì cũng bắt đầu bị thương rồi.
Vết thương thứ hai, thứ ba, thứ tư nhanh chóng xuất hiện.
Đến cuối cùng, dù Lâm Ẩn sử dụng bí quyết Tinh Thần Luyện Thể đến mức tối đa, nhưng cũng không ngăn lại được đòn tấn công mạnh nhất của biết bao nhiêu cao thủ. Nếu anh có thể tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể đến mức “vạn pháp bất xâm”, vạn kiếp bất diệt như Sơn Hải Thiên Tiên nói, có lẽ đòn tấn công của cao thủ Thiên Tiên cũng như đang gãi ngứa cho anh thoi.
“Gào!”
Trận chiến này đều ra tay bằng hết sức lực, không ai nương tai một chút nào, Lâm Ẩn ngẩng đầu gào lên với không trung, thúc giục thần thông của thân thể đến mức tối đa, cả người như được làm từ kim cương vậy, dù vết thương trên người không ít, nhưng mấy người đấu với anh cũng không tốt lành gì, ngoài cụ ông nhà họ Chu ra thì trên người mấy người khác đều có các vết thương nặng nhẹ không giống nhau.
Đặc biệt là hai người cụ ông nhà họ Thanh và cụ ông nhà họ Cao, vết thương trên người còn nặng hơn Lâm Ẩn nữa.
“Oành!”
Hư không rạn nứt, tình thế hỗn loạn.
Năm người cùng so chiêu với Lâm Ẩn, đòn đánh này vô cùng kinh khủng, khiến mây mù trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh chấn động đến mức vỡ nát, thậm chí kình lực tản ra xung quanh còn làm nước biển tách ra.
Mà năm người cũng lùi lại mấy bước.
Lâm Ẩn bay ra mấy trăm trượng, dòng máu màu vàng bắn ra từ trên người anh, khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra.
“Lâm Ẩn bó tay chịu trói đi!”
Cụ ông nhà họ Chu chắp hai tay sau lưng, từ tổn nói.
“Quả nhiên vẫn còn thiếu một chút!”
Lâm Ẩn đứng vững trong không trung, lắc đầu nói: “Đáng ra muốn thử xem với thực lực của tôi bây giờ có thể trấn áp tất cả các người không, bây giờ xem ra tôi vẫn đánh giá mình hơi cao rồi.”
“Bây giờ sẽ cho các người biết át chủ bài thật sự của tôi!”
Ầm!
Hàn lưu màu đen tản ra từ quanh người Lâm Ẩn, cả người anh đều như đang đứng trên luồng không khí lạnh, tinh hạch Huyền Tinh xuất hiện trên đầu anh.
“Sao luồng không khí lạnh này lại giống không khí lạnh bên trong Thiên Môn thế?”
Chu Giang nhíu mày hỏi.
“Lẽ nào đồ tốt trong Thiên Môn bị thằng nhóc này lấy được rồi?”
Sắc mặt của cụ ông nhà họ Thanh cũng rất khó coi, bọn họ bận rộn trong Thiên Môn lâu như thế, không ngờ đồ tốt lại bị Lâm Ẩn lấy được.
Thứ trên đầu Lâm Ẩn chỉ nhìn thôi đã biết nó không tầm thường rồi.
Lâm Ẩn nhìn năm người, hờ hững nói: “Hôm nay tôi sẽ đưa năm người lên đường luôn”.
“Ai thắng ai thua, đấu mới biết được.”
Dù bây giờ Lâm Ẩn trông hơi kỳ lạ, nhưng bọn họ lại không thấy sợ, bọn họ vốn dĩ đang có lợi thế, bọn họ không tin Lâm Ẩn chỉ dựa vào một báu vật đã có thể trở mình.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau một cái, gần như ra tay với Lâm Ẩn cùng một lúc.
Đòn tấn công lần này còn mạnh mẽ vang dội hơn cả trước đó, thậm chí có thể tiêu diệt Địa Tiên một cách dễ dàng bao phủ tới từ bốn phương tám hướng. Gió lốc, sóng âm chấn động, kiếm khí ngang trời. Bọn họ ra tay bằng hết sức mình, sợ xảy ra biến cố, muốn đánh bại Lâm Ẩn trong một đòn. Năm sức mạnh khủng bố khiến đất trời biến thành một vùng đất hỗn độn, nguyên khí thiên địa như sôi trào, bao phủ cả bí cảnh Bồng Lai.
“Ngu ngốc”.
Sau khi lấy tinh hạch Huyền Tinh ra, trong mắt Lâm Ẩn hiện lên chút lạnh lẽo.
Dưới sự luyện hóa của Từ Phúc, tinh hạch Huyền Tinh đã trở thành báu vật có thể giết chết đỉnh cao Địa Tiên, phong ấn Thiên Tiên trong nháy mắt, đương nhiên thực lực của anh không bằng Từ Phúc, nhưng muốn giải quyết mấy người trước mắt vẫn là chuyện rất dễ dàng.
Đòn tấn công của năm người đến gần phạm vi cách Lâm Ẩn mười mét thì trực tiếp bị đóng băng, rơi xuống từ trên không trung. Lâm Ẩn giậm chân một cái, lập tức xuất hiện ở chỗ cách cụ ông nhà họ Thanh mười trượng.
Lúc Lâm Ẩn đột nhiên đánh tới, cụ Thanh cũng hoảng hồn, sau đó thì muốn đánh trả, nhưng lão ta phát hiện theo Lâm Ẩn đến gần, tốc độ vận chuyển chân nguyên trong người mình ngày càng chậm lại, chân nguyên vốn dĩ có thể vận chuyển trong nháy mắt lại chậm đi một nửa, đợi lão ta đánh ra một chưởng thì Lâm Ẩn đã xuất hiện ở bên cạnh, đánh một quyền vào ngực lão ta.
“Phụt!”
Cụ ông nhà họ Thanh phun ra một ngụm máu tươi, cả người và đống máu đều lập tức đóng băng, lão ta biến thành một tượng băng rơi xuống từ trong không trung.
“Sao có thể!”
Đối mặt với dòng khí lạnh này, mấy người khác đều biến sắc.
Bọn họ chưa từng thấy kỹ năng kỳ lạ như thế bao giờ.
“Đây là báu vật của Từ Phúc ư?”
Tần Tư Đạo híp mắt lại.
Trong nhà họ Tần của bọn họ có rất nhiều ghi chép về Từ Phúc, trong đó có nói Từ Phúc có một báu vật, có thể đóng băng đối thủ trong nháy mắt, nhưng là cái gì thì bọn họ không rõ lắm. Theo lời trưởng lão trong tộc nói, ông ấy biết Từ Phúc có đề phòng nhà họ Tần bọn họ, đó là lý do vì sao sau khi đến bí cảnh Bồng Lai, Từ Phúc cũng không đợi trên đảo Bồng Lai mà tự mình tạo ra một cái động phủ.
“Sức mạnh này cậu ta không thể sử dụng nhiều lần được, cùng ra tay giết chết cậu ta đi!”
Tần Tư Đạo vội vàng la lên.
“Giết!”
Trên mặt cụ ông nhà họ Chu cũng ẩn chứa sát khí cuồn cuộn.
Keng!
Cụ ta lấy kiếm ra, tiên kiếm biến thành thần quang sáng rực dài chừng trăm trượng, tựa như thiên ngoại thần kiếm. Cụ ta chém một kiếm về phía Lâm Ẩn, kiếm quang chưa đến, nhưng kiếm khí sắc bén cắt đứt bầu trời đã đủ khiến người ta thấy lạnh lẽo rồi.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ lạnh xông đến, dốc hết sức điều động tinh hạch Huyền Tinh trên đầu, một tay cầm kiếm Thu Thủy, đứng từ xa chém một cái về phía kiếm khí của cụ ông nhà họ Chu.
Rẹt!
Hư không vỡ nát, một kiếm khí màu trắng bay lên trời với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đụng vào thần quang sáng rực kia.
“Ầm ầm ầm!”
Cơn chấn động vô hình tản ra xung quanh, dù là mấy người Tần Tư Đào cũng không thể không toàn lực điều động chân nguyên trong người, chống lại dư âm trận chiến của hai người.