Một Địa Tiên ở gần Lâm Ẩn nhất chỉ vào anh, không nhịn được run rẩy.
Ông ta là người từng nhìn thấy Lâm Ẩn ra oai ở bên ngoài Thiên Môn, nên biết rằng ngay cả Tống Kỳ là Địa Tiên trung kỳ cũng bị Lâm Ẩn chém chết với một đao, bây giờ đã năm năm trôi qua, thực lực của Lâm Ẩn sẽ mạnh đến mức nào đây?
“Sư phụ?”
Nhìn Lâm Ẩn, trên mặt Nguyên Tú Nhi hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô bé không ngờ sư phụ mất tích năm năm đột nhiên xuất hiện. Từ sau khi sư phụ mất tích, bố của cô bé bị bức tử, những người trong gia tộc từng gần gũi thân thiết trước đây cũng nhìn cô bé bằng ánh mắt không tốt, bạn bè có quan hệ không tệ với cô bé trước đây cũng từ từ xa lánh cô bé. Hơn nữa đám người trước mắt qua một khoản thời gian ngắn lại đến uy hiếp cô bé một lần.
Nếu không vì mẹ vẫn còn sống thì cô bé đã sớm tìm đến cái chết rồi.
Bây giờ nhìn thấy Lâm Ẩn, trong lòng chợt dâng lên một tia hy vọng.
“Lâm Ẩn về rồi…”
Địa Tiên trong phòng đều sững sờ tại chỗ, rất nhiều người từng được thấy sự mạnh mẽ của Lâm Ẩn đều không nhịn được run rẩy. Dù là người chưa từng thấy cũng không dám động đậy.
Người dựa danh cây dựa bóng, năm năm trước Lâm Ẩn đã có thể đấu với cao thủ Địa Tiên hậu kỳ, bây giờ đã hơn năm năm trôi qua, Lâm Ẩn sẽ mạnh đến mức nào chứ?
Mà bên phía bọn họ cũng chỉ có hai Địa Tiên trung kỳ là mạnh nhất thôi.
“Lâm… Lâm Ẩn?”
Sắc mặt Nguyên Thịnh lập tức trở nên tái nhợt, cả người run rẩy, nặn ra một câu từ trong kẽ răng: “Không phải cậu... đã chết rồi sao?”
Cái tên này tựa như ma lực, khiến cả đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, dù là một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Mọi người đều căng thẳng nhìn Lâm Ẩn.
Dù vẻ ngoài của chàng trai tóc trắng trước mặt hơi thay đổi, nhưng cảnh tượng năm năm trước Lâm Ẩn chém chết Tống Kỳ chỉ với một đao bên ngoài Thiên Môn vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Nhớ đến thủ đoạn ác độc vô tình, tàn nhẫn quyết đoán của Lâm Ẩn từ khi xuất hiện ở bí cảnh Côn Luân, rất nhiều người đều không nhịn được run rẩy.
“Ông không nên bức tử Nguyên Chấn!”
Lâm Ẩn hoàn toàn không thèm quan tâm đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Thịnh: “Lúc ở bên ngoài Thiên Môn tôi đã từng dặn dò ông, kêu ông thấy tình huống không ổn thì đến thẳng Lang Gia cũng được, vì sao phải làm như thế?”
“Nhà họ Nguyên tôi xuất thân bí cảnh, vì sao phải đến thế giới thường chứ”, mấy năm qua Nguyên Thịnh ngồi trên vị trí cao, dù đối mặt với Lâm Ẩn, cụ ấy cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, chậm rãi nói.
“Lâm Ẩn, cái chết của Nguyên Chấn cũng là vì cậu đắc tội với ba nhà, nếu không lấy mạng Nguyên Chấn dập tắt lửa giận của ba nhà, nhà họ Nguyên tôi sẽ gặp phải họa diệt tộc, hôm nay là ngày vui của cháu gái tôi, nếu cậu đến để chúc phúc thì có thể ở lại uống một ly rượu nhạt. Còn nếu đến không có ý tốt, nhà họ Nguyên hôm nay đã không còn là nhà họ Nguyên trước kia nữa, năm năm trước cao thủ ba nhà có thể khiến cậu không dám xuất hiện, thì năm năm sau vẫn là như thế thôi”.
Nguyên Thịnh bình thản nói, cụ ấy chắc chắn Lâm Ẩn không dám ra tay, nếu một ngày vui như hôm nay mà Lâm Ẩn còn dám ra tay thì rõ ràng là khiến nhà họ Chu mất mặt, dù Lang Gia có lão thiên sư tọa trấn, nhà họ Chu cũng sẽ không tiếc mọi giá giết tới Lang Gia.
“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người vô liêm sỉ như ông đấy”, Lâm Ẩn bình tĩnh đi về phía trước: “Nguyên Chấn làm biết bao nhiêu chuyện vì nhà họ Nguyên, không ngờ lại gặp phải kết cục thế này”.
Người xung quanh trơ mắt nhìn Lâm Ẩn đi tới trung tâm phòng nghị sự, không ai dám nhúc nhích.
Lâm Ẩn đi tới trước mặt Nguyên Tú Nhi, sờ đầu cô bé. . Truyện Đô Thị
Nguyên Tú Nhi quật cường cắn môi, không cho nước mắt rơi xuống.
“Lâm Ẩn, đừng nói nhảm nữa, cậu thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nguyên ư? Nếu hôm nay cậu dám ra tay với tôi, cả bí cảnh Bồng Lai đều sẽ không có chỗ cho cậu dung thân đâu”, Nguyên Thịnh lạnh lùng cảnh cáo.
“Nguyên Chấn với cậu quen biết chưa được ba năm thì cậu đã mất tích, chúng tôi đều là cao thủ Địa Tiên, một Nhân Tiên nho nhỏ cũng xứng làm bạn với cậu à? Nếu như cậu cần, tôi có thể đưa mười Nhân Tiên đến làm tôi tớ cho nhà họ Lâm của cậu”.
Khi nãy cụ ấy đã lặng lẽ sử dụng truyền âm phù, không bao lâu nữa cao thủ của nhà họ Chu sẽ chạy đến, không cần phải sợ Lâm Ẩn.
Cao thủ Địa Tiên dù là ở đâu cũng đều rất hiếm, trước đây khi Nguyên Thịnh vẫn chưa đột phá Địa Tiên có lẽ sẽ xem trọng Nhân Tiên trong gia tộc. Nhưng sau khi đột phá Địa Tiên bám lấy nhà họ Chu rồi, ông ta đã không xem một Nhân Tiên ra gì nữa.
Theo Nguyên Thịnh nghĩ, Lâm Ẩn trở thành Địa Tiên tuyệt thế, là một nhân vật chẳng khác nào thần thoại, trong cả bí cảnh Bồng Lai cũng chẳng có mấy người được anh vừa ý, một Nguyên Chấn mà thôi, sao có thể lọt vào mắt Lâm Ẩn được, hôm nay đến đây chắc là vì ra oai, muốn dẫn Nguyên Tú Nhi đi.
Nếu Lâm Ẩn đã đến, bọn họ giữ Nguyên Tú Nhi lại cũng chẳng còn ý nghĩa, cụ thể nên làm gì Lâm Ẩn thì phải xem ý của nhà họ Chu, nhà họ Nguyên của cụ ấy nào dám có suy nghĩ không yên phận gì với Lâm Ẩn.
“Đúng thế, trong mắt ông Nguyên Chấn chỉ như một con kiến mà thôi, không có giá trị, có thể ném ra ngoài, chỉ cần có thể mang đến lợi ích cho nhà họ Nguyên, dùng để nhà họ Chu bớt giận là được, bây giờ tôi rất muốn biết ông sẽ lấy cái gì để khiến tôi bớt giận”, Lâm Ẩn nói khẽ, ánh mắt nhìn Nguyên Thịnh không vui không buồn, tựa như vũ trụ hồng hoang vĩnh hằng bất diệt.
Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.
Sắc mặt Nguyên Thịnh hơi thay đổi, sa sầm mặt nói: “Lâm Ẩn, cậu thật sự muốn đối đầu với nhà họ Nguyên tôi vì một Nguyên Chấn ư? Nhà họ Nguyên bây giờ đã không phải là nhà họ Nguyên mặc cậu điều khiển trước kia nữa rồi”.
“Nhà họ Nguyên?”, Lâm Ẩn cười nhạt: “Ông coi Nguyên Chấn như con kiến, nhưng ở trong mắt tôi, ông còn chẳng bằng một con kiến nữa”.
Khí phách hiên ngang trong chốc lát đã khiến tất cả đám người trong phòng nghị sự đều cứng đờ người.
“Ầm ầm!”
Chỉ trong nháy mắt, Nguyên Thịnh biến sắc nhanh chóng lùi về sau, mang theo rất nhiều ảo ảnh, đụng vỡ vách tường của phòng nghị sự, biến thành một quầng sáng trắng bỏ chạy về phía ra, chẳng mấy chốc đã bay xa nghìn mét.
Không ngờ cụ ông nhà họ Nguyên này sẽ bỏ lại tất cả khách khứa rồi chạy trốn.
Những người khác còn chưa kịp phản ứng, đám người Tần Vũ Toàn cũng không kịp khiển trách, bên tai đã vang lên giọng nói khe khẽ của Lâm Ẩn:
“Chạy thoát sao?”
Lâm Ẩn vỗ lên túi trữ vật, quát khẽ một tiếng:
“Chém!”
“Leng keng!”
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, kiếm Thu Thủy biến thành một luồng sáng vàng, bay nhanh theo hướng Nguyên Thịnh bỏ trốn.
“A!”
Nguyên Thịnh còn chưa bay ra khỏi nhà họ Nguyên đã hét lên một tiếng vô cùng thê thảm.
Kiếm Thu Thủy phát ra kiếm quang mang theo ánh sáng lạnh lẽo, dù cách xa nghìn mét, mọi người cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén của nó, đầu và người Nguyên Thịnh tách rời, cứ thế rơi xuống đất, nguyên thần còn chưa kịp bay ra đã bị kiếm quang chém thành bột phấn.
“Bịch!”
Nhìn thi thể đột nhiên rơi xuống từ trên không, khách khứa bình thường trong nhà họ Nguyên đều sững sờ, bọn họ không ngờ hôm nay lại có người dám gây chuyện ở nhà họ Nguyên.
“Thi thể này hình như là cụ ông nhà họ Nguyên?”, một Nhân Tiên đứng cách đó không xa nhìn thi thể dưới đất, không chắc chắn lắm nói.