“Anh Châu nói quá rồi, nhưng chuyện này tôi thật sự không thể quyết định thay bọn họ được!”, Nguyên Thịnh vội chắp tay cười xòa.
“Hừ!”
Cụ ông nhà họ Châu hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu anh Nguyên ỷ mình có Lâm Ẩn chống lưng mà không coi nhà họ Châu chúng tôi ra gì, thì khi nãy coi như tôi chưa nói gì đi!”
Sắc mặt của cụ Châu rất khó coi, lần này lão rời núi chủ yếu là vì cháu trai Châu An đau khổ cầu xin, vốn tưởng lão lên tiếng cầu hôn thì chắc chắn sẽ thành công, nhưng không ngờ lại bị từ chối, khiến lão thấy rất mất mặt.
“Tạm biệt!”
Cụ ông nhà họ Châu lạnh lùng bỏ lại một câu, phất tay áo xoay người đi ra ngoại viện.
“Anh Châu…”
Nguyên Thịnh còn định xoay chuyển tình hình, như cụ ông nhà họ Châu hoàn toàn không để ý tới, thẳng thừng rời đi.
Nhân Tiên xung quanh nhìn thấy bầu không khí thế này cũng không dám nói lời nào, im lặng nhìn xuống đất, giống như dưới đất có thứ quý báu gì vậy.
Một vài người không muốn nhà họ Nguyên phất lên nhìn thấy cảnh này thì trong lòng vui như nở hoa, nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt.
“Anh Nguyên, cẩn thận với ông già họ Châu kia đấy”.
Chủ nhà họ Cao là Cao Huyền thấy cụ ông nhà họ Châu trực tiếp rời đi như thế thì đi đến trước mặt Nguyên Thịnh, nhỏ giọng nói: “Nhưng nhà họ Nguyên của ông có vị kia tọa trấn, có lẽ cụ Châu cũng chỉ đành nuốt xuống cục tức này thôi”.
Hai Địa Tiên đến chúc mừng khác cũng gật đầu, có vị kia tọa trấn, ngay cả nhà họ Chu cũng không dám trả thù nhà họ Nguyên, huống hồ là một nhà họ Châu.
Ngoại viện nhà họ Nguyên.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói với Châu An: “Cậu nói cô ấy không thể tự quyết định chuyện của mình, chẳng lẽ cậu có thể sao?”
“Tên ranh, tôi chướng mắt anh lâu lắm rồi đấy, nếu không vì nể mặt Cẩm Nhi thì tôi đã sớm làm thịt anh rồi!”, Châu An cũng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt lạnh lẽo, khinh thường nói: “Ranh con, muốn ăn bám cũng phải xem xem mình có đủ tư cách hay không đã!”
“Hả?”
Lâm Ẩn cảm thấy hơi buồn cười: “Bây giờ ăn bám cũng cần tư cách à??”
“Ơ, anh đang tranh cãi với tôi đó hả?”, Châu An nói chuyện với vẻ hung hăng. Hai hộ vệ đỉnh cao Thần cảnh sau lưng cậu ta cũng xông đến, thái độ như thấy không đúng là sẽ ra tay ngay, không hề quan tâm đây là địa bàn của nhà họ Nguyên.
“Cậu muốn ra tay với tôi?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
“Tên ranh, anh thử đi nghe ngóng xem trên mấy hòn đảo quanh đây có ai dám trêu vào Châu An này không?”, Châu An lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, ra lệnh cho hai hộ vệ sau lưng: “Dạy dỗ tên này một trận cho tôi, xảy ra chuyện tôi gánh, dù sao không bao lâu nữa bản thiếu gia sẽ trở thành con rể của nhà họ Nguyên, đừng để mấy nhân vật lớn trong nội viện nhìn thấy loại người này”.
“Vâng thưa cậu chủ!”
Hai hộ vệ Thần cảnh liếc nhìn nhau, một trái một phải tấn công Lâm Ẩn.
Đa số những người ở ngoại viện đều là thế hệ trẻ tuổi, người mạnh nhất cũng chỉ có tu vi Thần cảnh thôi, người có thực lực Nhân Tiên e rằng đã sớm được người nhà họ Nguyên đón vào trong nội viện rồi. Bọn họ chỉ thấy hai cái bóng lóe lên, hai hộ vệ đỉnh cao Thần cảnh của Châu An đã một trái một phải bắt được cánh tay của Lâm Ẩn, sau đó muốn đá vào chân anh.
“Tên này thê thảm rồi!”
“Đắc tội ai không được lại đi đắc tội với Châu An”.
“Đúng vậy, trên mấy hòn đảo quanh đây ai dám đắc tội cậu ta đều không chết thì cũng tàn phế, tên này xong rồi”.
Trên mặt rất nhiều người đều lộ vẻ không đành lòng, phải biết rằng mấy năm nay đã có không ít người không có mắt chết trong tay hai hộ vệ của Châu An rồi, nhưng bọn họ không ngờ trên buổi tiệc chúc mừng cụ ông nhà họ Nguyên đột phá mà Châu An vẫn kiêu ngạo như thế.
Chỉ có những người từng gặp Lâm Ẩn là thấy lo lắng cho hai hộ vệ của Châu An.
Hai hộ vệ nở một nụ cười tàn nhẫn, vung chân nhanh như chớp, như đã nhìn thấy hình ảnh Lâm Ẩn kêu la rồi vậy.
“Koong!”
Đầu tiên là một âm thanh lớn vang lên, sau đó là hai tiếng la thảm thiết, hai hộ vệ thấy mình như đá trúng tấm thép cứng nhất thế giới, chân cũng sắp tàn phế luôn rồi.
Hai người không phải đồ ngốc, biết lần này gặp người khó chơi, vội vàng lùi về phía sau.
“Muốn chạy à?”
Lâm Ẩn cười khẩy, hai tay cùng duỗi ra, hai hộ vệ như bị đứng hình, trực tiếp bị Lâm Ẩn bóp cổ xách lên.
“Tha…”
Hai người vừa định cầu xin, nhưng Lâm Ẩn lại dùng sức mạnh hơn, mặt bọn họ lập tức đỏ bừng, nói không nên lời.
“Tên ranh kia, buông bọn họ ra!”, Châu An tức giận la lớn, lúc này cậu ta cũng đã nhìn ra Lâm Ẩn không phải tên ăn bám như mình tưởng tượng, ít nhất có thể khống chế hai đàn em của cậu ta, coi như có chút bản lĩnh. “Cụ ông nhà tôi đang ở trong nội viện đấy, nếu anh dám ra tay với bọn, tôi nhất định sẽ khiến anh chết không toàn thây”.
“Ồ?”
Lâm Ẩn mỉm cười, hờ hững nói: “Tôi rất muốn xem cậu khiến tôi chết không toàn thây bằng cách nào đấy”.
Đúng vào lúc này, Châu An nhìn thấy cụ ông nhà họ Châu tức giận đi ra từ nội viện, lập tức vui mừng đi tới nghênh đón: “Ông nội, sao rồi? Có phải cụ ông nhà họ Nguyên đồng ý gả Cẩm Nhi cho cháu rồi không?”
“Đừng có ở đây làm mất mặt nữa”, cụ ông nhà họ Châu hừ lạnh một tiếng rồi muốn đi ra khỏi nhà họ Nguyên.
“Cụ ông, hộ vệ của cháu vẫn còn ở trong tay tên kia kìa!”, Châu An vội đuổi theo nói.
Lúc này cụ ông nhà họ Châu mới nhìn thấy Lâm Ẩn xách hai hộ vệ mình phái đến bảo vệ Châu An trong tay, nhíu mày, nói với anh: “Cậu nhóc, buông bọn họ ra, tôi sẽ tha mạng cho cậu!”
Cụ Châu hất cằm, không thèm nhìn Lâm Ẩn, thoáng liếc Nguyên Cẩm Nhi ở sau lưng anh một cái.
Hai hộ vệ vô cùng vui vẻ, cho rằng Lâm Ẩn sẽ nhanh chóng khuất phục, thả bọn họ đi.
Thậm chí trong lòng bọn họ đã bắt đầu tính toán nên trả thù Lâm Ẩn thế nào rồi.
“Vậy à?”
Lâm Ẩn đột nhiên cười tươi.
“Răng rắc!”
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Lâm Ẩn trực tiếp vặn gãy cổ hai người rồi ném xuống đất.
“Sắp đánh nhau rồi!”
Mấy người trẻ tuổi xung quanh lặng lẽ lùi về sau mấy bước, sợ dây vào lửa giận của cụ ông nhà họ Châu.
“Ranh con, cậu muốn chết à!”
Cụ Châu lạnh lùng nói, nếu không vì kiêng dè người đang bế quan trong nhà họ Nguyên thì lão đã ra tay từ lâu rồi.
“Cụ ông, ông đã nói vậy mà tên này còn làm càn như thế, rõ ràng là xem thường ông mà!”, Châu An đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối.
“Tôi thật sự xem thường các người đấy, thế thì sao?”
Lâm Ẩn hờ hững nói vói bọn họ.
“Xem ra vì lâu rồi tôi không ra tay nên người trong bí cảnh Bồng Lai đã quên hết uy danh của tôi rồi!”, cụ ông nhà họ Châu giận quá hóa cười, trên người có ánh sáng màu đen chớp lóe, trông vô cùng u ám.
Đúng vào lúc này.
Bên ngoài vang lên một giọng nói sang sảng.
“Tần Tư Đạo của nhà họ Tần đến chúc mừng cụ ông nhà họ Nguyên!”
Nghe thấy giọng nói này, nội viện lập tức xôn xao, Tần Tư Đạo chính là chủ nhà họ Tần, cùng đẳng cấp với Chu Giang, không ngờ ông ấy lại tự mình đến nhà họ Nguyên, đây thật sự là một chuyện vô cùng nở mày nở mặt với nhà họ Nguyên đấy!