“Anh Lâm, chúng ta không có nhiều linh thạch như thế đâu!”
Nguyên Chấn thấy Lâm Ẩn ra giá thì hoảng sợ, vội vàng nắm lấy bàn tay đang giơ lên của anh, vội vàng nói: “Hơn hai trăm vạn, cả nhà họ Nguyên của tôi cũng không có nhiều linh thạch như vậy”.
Ông ta sợ Lâm Ẩn đến từ thế giới bên ngoài, không hiểu rõ giá trị của linh thạch trong bí cảnh Bồng Lai, tuy mỗi năm nhà họ Nguyên của ông ta có thể kiếm được mấy chục nghìn linh thạch, nhưng bọn họ cũng phải mua tài nguyên tu luyện, cho nên linh thạch còn lại hàng năm cũng không nhiều.
“Một thằng nhóc ranh đến từ thế giới bên ngoài có thể trả nổi 260000 linh thạch ư? Dư Miễn, bây giờ trong phòng đấu giá Bồng Lai các người có thể tùy tiện ra giá như thế à?”
Một giọng nói già nua vang lên từ phòng vip số ba.
“Hừ, phòng đấu giá Bồng Lai tôi làm việc vẫn chưa đến lượt người của nhà họ Chu ông nói này nói kia đâu”, ông lão trên bục hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Lâm Ẩn: “Tiểu huynh đệ, có thể cho tôi xem tài sản của cậu không?”
“Anh ta thì có tài sản gì chứ, anh ta chỉ là một tên ranh đến từ thế giới bên ngoài thôi, còn muốn tranh giành tiên đan với sư tôn của tôi? E rằng trước khi tên này tiến vào bí cảnh Bồng Lai còn không biết linh thạch trông như thế nào nữa ấy!”
Trong phòng vip số ba vang lên giọng nói khinh thường của Đường Thần.
“Một tên ranh đến từ bên ngoài cũng mơ mộng muốn tranh giành tiên đan, sao không nhìn lại xem mình có xứng không!”, giọng nói lạnh lùng của cô gái cũng vang lên từ trong phòng.
“Anh Lâm, chúng ta không đắc tội nổi với phòng đấu giá Bồng Lai đâu!”, trong giọng nói của Nguyên Chấn ẩn chứa sự lo lắng, mấy ngày nay tiếp xúc, vốn tưởng rằng anh Lâm là một người chín chắn, không ngờ bị người ta tùy tiện khiêu khích đã không nhịn được rồi, vẫn còn non nớt quá.
“Anh Nguyên yên tâm”.
Lâm Ẩn lắc đầu, mở cái túi trên người mình ra, trong cái túi có mười mấy cái hộp, lấy ba hộp trong đó ra đưa cho ông lão Dư Miễn trên bục bán đấu giá.
“Cụ ông, linh thạch tôi thật sự không đủ, ông xem ba thứ này có thể đổi chút linh thạch không”.
Dư Miễn nghi ngờ nhìn Lâm Ẩn, đi xuống bục nhận lấy ba cái họp trong tay anh.
Mở họp ra.
Sắc mặt Dư Miễn thay đổi, nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự muốn bán những dị quả này ư? Phòng đấu giá Bồng Lai chúng tôi sẵn lòng bỏ ra ba trăm nghìn để mua về”.
“Cái gì!”
“Trong hộp kia chứa cái gì mà có giá trị tận ba trăm nghìn linh thạch thế”.
Cả đại sảnh bán đấu giá trở nên yên tĩnh, sau đó bắt đầu ồn ào.
“Im lặng!”
Dư Miễn nặng nề quát lên.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, nhưng mọi người vẫn không dời mắt khỏi mấy cái hộp trong tay Dư Miễn, muốn biết rốt cuộc Lâm Ẩn lấy cái gì ra.
“Ông Dư, đừng nói tên oắt này là các người tìm đến để thoái thác nhé!”
Đường Thần không phục la lên.
“Câm miệng, cậu dám bôi nhọ danh dự của phòng đấu giá Bồng Lai ư?”
Dư Miễn lạnh lùng nói, khiến Đường Thần vô cùng sợ hãi, trên người đổ mồ hôi đầm đìa. Lúc này cậu ta mới nhớ ra phòng bán đấu giá Bồng Lai là nhà họ Tần mở, thực lực của cụ ông nhà họ Tần sâu không lường được, nhà họ Tần còn là gia tộc lớn đứng đầu bí cảnh Bồng Lai. Cho dù cậu ta được trưởng lão nhà họ Chu nhận làm đệ tử thì cũng không thể đắc tội với nhà họ Tần được, bọn họ muốn bóp chết cậu ta cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy.
“Không dám, không dám!”
Đường Thần sợ đến mức khắp người đầy mồ hôi.
Trong đại sảnh bán đấu giá, rất nhiều người đều nhìn về phía phòng vip số ba với vẻ châm chọc, bọn họ cũng biết người ngồi trong phòng vip là người của nhà họ Đường và một người thần bí, nhưng bây giờ Đường Thần mất mặt rất nhiều người đều thấy rất vui.
“Tiểu bối, cậu muốn chống lại tôi ư?”
Giọng nói già nua kia lại vang lên từ trong phòng vip số ba.
Lâm Ẩn không thèm để tâm, nói thẳng với Dư Miễn: “Thứ này sẽ bán cho phòng đấu giá của các ông với giá ba trăm nghìn, bây giờ tôi hi vọng buổi đấu giá tiếp tục. Có vài người nếu không có tiền thì bỏ đi, đừng tự làm mình mất mặt”.
Câu cuối cùng của Lâm Ẩn là nói với phòng vip số 3.
“Hừ!”
“Thằng nhóc cậu đúng là to gan!”
Giọng nói già nua lại vang lên, một ông lão trông đã gần đất xa trời dẫn Đường Thần và cô gái xinh đẹp nói chuyện với Đường Thần khi nãy đi ra từ trong phòng vip, bên cạnh còn có hai cao thủ Nhân Tiên của nhà họ Đường nữa.
Dư Miễn chỉ nhìn ông lão một cái rồi nhìn xuống bục nói: “Nếu không có ai tiếp tục ra giá nữa, viên “Tiên Nguyên Đan” sẽ là của cậu này”.
Xung quanh không một ai lên tiếng, một vài người đã bắt đầu lặng lẽ rời đi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Ẩn rất khác thường.
Đấu giá viên tiên đan này xong, buổi đấu giá cũng gần đến hồi kết, mọi người chậm rãi rời đi.
Lâm Ẩn nhận lấy linh thạch Dư Miễn đưa đang định rời đi, ông ta chợt ngăn anh lại nói: “Nếu cậu không có chuyện gì, không bằng ở lại đây trước, sử dụng Tiên Nguyên Đan xong rồi hẳn đi”.
“Đúng đúng đúng, anh Lâm, anh thật sự không nên đấu giá viên Tiên Nguyên Đan này đâu, tuy bây giờ anh sử dụng Tiên Nguyên Đan là hoàn toàn lãng phí, nhưng nếu anh mang theo nó ra ngoài thì sẽ chết chắc”, Nguyên Chấn liên tục gật đầu.
Phòng đấu giá Bồng Lai là nhà họ Tần mở ra, là phòng đấu giá lớn nhất trong bí cảnh Bồng Lai, Lâm Ẩn ở đây mới là an toàn nhất, bây giờ trong tay Lâm Ẩn có Tiên Nguyên Đan mà không biết bao nhiêu người ao ước, nhà họ Nguyên của ông ta không thể bảo vệ được Lâm Ẩn.
“Ông lão đi cùng nhà họ Đường khi nãy là trưởng lão Chu Thanh của nhà họ Chu, võ giả đỉnh cao Nhân Tiên, các người hoàn toàn không phải đối thủ, hơn nữa nơi này cũng không phải ba tiên đảo, dù khi nãy Chu Thanh lấy được Tiên Nguyên Đan còn không an toàn nữa, huống hồ là cậu”, Dư Miễn lắc đầu nói.
Tuy ông ta hơi tò mò rằng chàng trai trước mắt lấy được những thứ tốt này từ đâu ra, thứ Lâm Ẩn bán cho phòng đấu giá của bọn họ khi nãy khiến cả ông ta cũng hơi giật mình, một dị quả trong đó ông ta còn chỉ từng nhìn thấy trong sách cổ, ông ta có thể chắc chắn trong bí cảnh Bồng Lai hoàn toàn không có.
Hơn nữa kết hợp với lời nói của Đường Thần khi nãy, ông ta nghi ngờ Lâm Ẩn là người thừa kế dòng chính của gia tộc lớn trong bí cảnh khác ở thế giới bên ngoài. Nếu không sẽ rất khó giải thích vì sao Lâm Ẩn còn trẻ mà đã có thực lực Nhân Tiên cảnh.
…
Thành Tùy Vân, Chu Thanh dẫn Đường Thần và hai trưởng lão Nhân Tiên của nhà họ Đường đúng trên nóc lầu chỉ cách lầu Bồng Lai một con phố, chờ đợi Lâm Ẩn đi ra.
“Sư tôn, tên ranh Lâm Ẩn này đúng là không biết điều, ngay cả ngài cũng dám đắc tội!”
Đường Thần cười nói.
“Câm miệng!”
Chu Thanh không thèm nhìn Đường Thần lấy một cái, lạnh lùng nói.
“Cậu nói với tôi cậu ta chỉ là một Nhân Tiên bình thường, người ở thế giới giới thường còn trẻ như thế có thể tu luyện đến Nhân Tiên cảnh, có thể tùy tiện lấy ra vật phẩn ba trăm nghìn linh thạch sao?”
Nếu không phải nể tình Đường Thần là con trai trưởng của nhà họ Đường, có chút tác dụng với lão ta, sao lão ta có thể nhận Đường Thần làm đệ tử được.
“Thầy, ý của ngài là Lâm Ẩn cũng có chút thân phận ở thế giới bên ngoài?”, Đường Thần nhỏ giọng hỏi: “Vậy chẳng phải chúng ta không tiện ra tay với anh ta sao?”
“Nơi này là bí cảnh Bồng Lai, có người nào nhà họ Chu tôi không dám đụng vào chứ?”
Chu Thanh lạnh lùng nói: “Nếu không phải dè chừng lão già trong phòng đấu giá thì tôi đã ra tay từ lúc ở trong đó rồi”.
Nói xong, Chu Thanh nhìn những người trốn ở xung quanh, sát khí trong mắt càng nồng đậm hơn, một viên Tiên Nguyên Đan thật sự rất đáng để những người này bất chấp nguy hiểm, mạo hiểm đắc tội với nhà họ Chu cũng muốn tranh giành với lão ta.
…
Vào lúc rất nhiều cao thủ đang trốn trong chỗ tối, lo lắng chờ đợi.