Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1082: Đây là niềm tin của anh à?



Nói xong, ông lão áo trắng biến thành một cái bóng trắng, lập tức đột phá khoảng cách mấy trăm mét, xé rách không khí xông về phía Lâm Ẩn.

Vị cao thủ đỉnh cao Nhân Tiên này vừa ra tay đã sử dụng hết sức lực, không hề nương tay, tuy không biết Lâm Ẩn giết chết hộ pháp Chân bằng cách nào, nhưng thực lực của ông ta tương đương với hộ pháp Chân, không dám sơ suất.

Tất cả mọi người đang có mặt đều biến sắc.

Lúc Địa Tiên không ra mặt, đỉnh cao Nhân Tiên chính là cao thủ mạnh nhất, rất rõ ràng ông lão là cao thủ như thế, ở đây dù là những hạt giống mới vào giới võ đạo hay cao thủ giàu kinh nghiệm đã bước vào Thần cảnh từ rất lâu đều có sắc mặt cực kỳ khó coi.

Thị lực của cao thủ Thần cảnh cũng không thể nắm bắt được bóng dáng của ông lão mặc áo dài trắng.

“Ầm ầm!”

Sảnh lớn của lầu Phỉ Thúy cực kỳ rộng lớn, diện tích khoảng hơn một nghìn mét, Lâm Ẩn và ông lão đứng cách nhau mấy trăm mét, nhưng dưới chân ông lão, mấy trăm mét này chỉ cần một bước là đến.

Một chùm sáng trắng xuất hiện trong hư không.

“Lâm Ẩn chết chắc rồi!”

Những người đứng sau lưng Thanh Diệp đều tỏ vẻ vui mừng, ở trong mắt bọn họ, thực lực của ông lão lúc này đã đủ giết chết tất cả những người đang có mặt ở đây rồi, bọn họ đứng về phe ngài Thanh Diệp tuyệt đối là sự lựa chọn sáng suốt nhất, sau trận chiến hôm nay, chưa chắc những người khác muốn đứng về phe của ngài Thanh Diệp còn sẽ được chấp nhận.

Những người không có phe cánh đang xem chiến đều thầm thấy hối hận, bọn họ bị tiếng tăm của Lâm Ẩn trước kia làm sợ hãi, không dám đứng về phía Thanh Diệp. Bây giờ xem ra bên phía Thanh Diệp chỉ tùy tiện phái ra một hộ pháp đã đủ càn quét cả nơi đây rồi, Lâm Ẩn lấy cái gì để xoay chuyển tình thế đây?

Rất nhiều người ủng hộ Lâm Ẩn cũng cảm thấy hồi hộp.

Ngoài một số ít người từng nhìn thấy thực lực của Lâm Ẩn trên núi Lang Gia thì gần như không có ai coi trọng anh cả.

“Hồng hộc!”

Khi ông lão mặc áo dài trắng xuất hiện trong tầm mắt mọi người một lần nữa, ông ta bị Lâm Ẩn nắm cổ xách lên, mặc sưng đỏ, hít thở khó khăn.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Có người nhỏ giọng hỏi.

Theo cách nhìn của những người đang có mặt, ông lão mặc áo dài trắng như đang diễn kịch với Lâm Ẩn, đưa mình vào tay anh vậy, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là chuyện không thể nào.

“Sao có thể!”

Thanh Diệp cũng tỏ vẻ khó tin, em trai kia của hắn ta trở về nói là Lâm Ẩn không biết xấu hổ, tìm người hợp tác tấn công, hộ pháp Chân hơi sơ ý mới bị Lâm Ẩn ám hại, bây giờ nhìn thực lực của Lâm Ẩn, có cần thiết hợp tác với người khác để ám hại hộ pháp Chân không?

“Buông hộ pháp Bạch ra, tôi có thể tha mạng cho cậu!”

Thanh Diệp nhíu mày nói.

Theo hắn ta thấy, mặc dù thực lực của Lâm Ẩn hơi khó giải quyết, nhưng chỉ cần anh vẫn chưa phải Địa Tiên thì hắn ta không có gì phải sợ cả.

Ông lão vẫn đang hoảng hốt giãy dụa, nghe thấy lời nói của Thanh Diệp, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, cho rằng Lâm Ẩn sẽ nhanh chóng buông tay, mình cũng sẽ được cứu.

“Thế à?”

Trên mặt Lâm Ẩn hiện lên một nụ cười giễu cợt.

“Rắc!”

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, Lâm Ẩn nhẹ nhàng bóp vỡ đầu hộ pháp Bạch, ngay cả thần hồn cũng bị bóp nát.

Lần này hoàn toàn cắt đứt khả năng làm hòa giữa Lâm Ẩn và Thanh Diệp.

Cao thủ Nhân Tiên cũng xem như cao thủ đứng đầu trong dòng họ của Thanh Diệp, ngoài ba trưởng lão bế quan quanh năm kia, mười mấy hộ pháp Nhân Tiên chính là sức chiến đấu đỉnh cao của bọn họ.

Bây giờ hai hộ pháp đều đã chết trong tay Lâm Ẩn, những người này đều là con cháu của những người bảo vệ tổ tiên dòng họ bọn họ trốn khỏi bí cảnh Côn Luân, số người vốn dĩ không còn nhiều, bây giờ lại mất đi hai người.

“Sắp chiến đấu rồi!”

Rất nhiều người trong lầu Phỉ Thúy đều lùi về sau mấy bước theo bản năng, nếu cao thủ như Lâm Ẩn ra tay bằng hết sức mình, cả lầu Phỉ Thúy đều có thể sẽ bị ném lên trời luôn.

Trong khoảnh khắc Lâm Ẩn giết chết hộ pháp Bạch, sắc mặt Thanh Diệp thay đổi, vốn định cất tiếng kêu cứu, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước. Sắc mặt hắn ta vô cùng u ám, nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, nói ra một câu từ trong kẽ răng:

“Cậu muốn chết sao?”

“Cậu có biết vì cậu giết hộ pháp Bạch mà không chỉ cậu phải chết, ngay cả thân thích bạn bè, cả vợ cậu đều phải chịu đựng tra tấn đến chết theo luôn, nghe nói vợ cậu còn là một người rất xinh đẹp nữa, đến lúc đó vừa khéo để con cháu của hộ pháp Bạch hưởng thụ, coi như là chuộc tội cho cậu!”

Lâm Ẩn chắp tay sau lưng bình tĩnh nhìn sang, lạnh lùng nói:

“Nếu đã như thế thì lấy át chủ bài của anh ra đi!”

Nếu đã quyết định ra tay, Lâm Ẩn cũng không định bỏ qua cho bất cứ một ai trong dòng họ của Thanh Diệp, nếu anh đi ra từ trong rừng Ma Quỷ, người bên phía Thanh Diệp nói chuyện đàng hoàng với anh, chưa chắc anh không thể nhường lại kinh Tọa Vong và vị trí phủ quân của Long phủ, nhưng tất cả đã quá muộn rồi.

“Giỏi giỏi giỏi!”

Thanh Diệp liên tục nói ba chữ “giỏi”, quay đầu nhìn lên chỗ cao nhất của lầu Phỉ Thúy, cúi người cung kính nói: “Ông chú ba, phiền ông ra tay xử lý tên ngông cuồng này!”

Một ông lão mặc áo choàng sợi đay đi xuống từ trên mái nhà.

Lão ta nhìn Lâm Ẩn mang vẻ mặt lạnh nhạt trước mắt, lạnh lùng nói: “Cậu rất giỏi, đáng tiếc, cậu không nên giết chết tôi tớ của nhà họ Thanh tôi!”

“Giết thì giết, vậy thì thế nào?”

Lâm Ẩn cười khẽ một tiếng, hờ hững nói: “Nếu ông đã đến đây từ sớm, sao còn để tên vô dụng này tự tìm đường chết làm gì!”

Ông lão hừ lạnh một tiếng, chợt đảo mắt nhìn một vòng trong hư không rồi nói: “Mấy Địa Tiên của núi Long Hổ từng có quen biết với dòng họ chúng tôi, chẳng lẽ cậu cho rằng Tửu Đạo Nhân sẽ đến cứu cậu à?”

Trên trời dưới đất vô cùng yên tĩnh.

Những người đang xem cuộc chiến cũng nhìn khắp xung quanh, bọn họ vốn tưởng có cao thủ Địa Tiên xuất hiện mà Lâm Ẩn còn bình tĩnh như thế là vì anh mời cao thủ của núi Long Hổ đến giúp đỡ, nhưng bây giờ xem ra đúng thật như lời ông lão nói, có lẽ cao thủ của núi Long Hổ sẽ không xuất hiện.

“Lâm Ẩn đáng tiếc quá!”

Trần Cửu Dương đứng trong góc thở dài một tiếng.

So với việc để những người không rõ lai lịch này quản lý giới võ đạo phương Đông, lão ấy muốn Lâm Ẩn quản lý hơn, ít nhất lúc Lâm Ẩn còn trẻ từng dẫn dắt Long phủ đấu với người của thế giới ngầm phương Tây.

“Có lẽ những người này mượn danh của hiệp hội võ thuật để lừa Lâm Ẩn đến đây, nếu không với thiên phú của Lâm Ẩn, mấy người trốn mấy chục năm rồi mới ra khỏi núi chưa chắc là đối thủ của cậu ta!”

Ông lão Thần cảnh đứng bên cạnh Trần Cửu Dương cảm thán, hơi thở trên người ông ấy còn vững vàng hơn cả Trần Cửu Dương, rõ ràng là một Thần cảnh sống ẩn đã lâu, chuyện của hiệp hội võ thuật lần này ép ông ấy cũng phải xuống núi.

Sắc mặt rất nhiều người không muốn phe Thanh Diệp đắc thế đang có mặt ở đây đều trở nên rất khó coi, cao thủ Địa Tiên tương đương với vũ khí hạt nhân, cao thủ Địa Tiên xuất hiện đã đủ để thay đổi tình hình cuộc chiến rồi.

“Một Địa Tiên mà thôi, cần gì cao thủ của núi Long Hổ phải cứu chứ?”

Lâm Ẩn đứng yên tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh.

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

Ông lão mặc áo choàng sợi đay lạnh lùng nói.

Từ xưa đến nay, mấy trăm năm mới có một yêu nghiệt Nhân Tiên có thể chống lại Địa Tiên xuất hiện, Địa Tiên có thể chống lại Thiên Tiên thì cả nghìn năm mới có một người, trong vòng nghìn năm nay có hai người là kiếm tiên Thu Thủy và Thanh Trích Tiên đã khó tin lắm rồi.

Lâm Ẩn quay đầu nhìn Thanh Diệp, chợt cười nói:

“Thanh Diệp, đây là niềm tin để anh dụ tôi xuất hiện đó à?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.