Sắc mặt Huyên Huyên trở nên trắng bệch, cô ấy chỉ là một sinh viên vẫn chưa bước vào xã hội, đã bao giờ trải qua chuyện như thế đâu chứ.
“Hạ Siêu, cậu không phải là đàn ông”.
Lưu Dương vẫn luôn nói chuyện giúp Hạ Siêu quát to một tiếng, tuy cậu ta thân thiết với Hạ Siêu, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ làm ra chuyện xấu xa như thế với những người bạn học này của mình, hơn nữa nếu tùy ý để ba cô gái rơi vào tay những người này, không biết sẽ trở thành cái gì nữa.
“Huyên Huyên đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta gọi điện thoại báo cảnh sát đi”, Đồng Đồng to gan nhất trong ba cô gái kéo tay Huyên Huyên đi ra ngoài, còn vừa đi vừa lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Diesel, những người phương Đông này ở đâu ra thế, tưởng chỗ chúng ta là đâu, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à?”, một người đàn ông cao to để lộ cánh tay tràn đầy hình xăm ngăn cản đường đi của bọn họ, duỗi tay giật lấy điện thoại trong tay Đồng Đồng.
“Bốp!”
Điện thoại bị ném thẳng xuống đất vỡ nát.
“Các người muốn làm gì!”
Đồng Đồng hét lên, lúc này bọn họ cũng có thể nhìn ra được những người này không giống như đang nói đùa, là muốn làm thật.
“Tớ muốn đi về, tớ không cần du học nữa!”
A Nhã nhát gan nhất trong ba cô gái đã sợ tới mức nước mắt đầm đìa, bất lực nắm lấy ống tay áo của một bạn học nam.
Mấy người khác cũng đều sợ tới mức tái mặt, Lưu Dương lúc đầu còn phản bác cũng không dám nói nữa, chỉ còn mỗi Đồng Đồng có thể miễn cưỡng giữ bình tĩnh.
“Các người đừng có mà làm liều, chúng tôi đều là du học sinh, nếu chúng tôi gặp chuyện gì, chắc chắn Long Quốc sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó Bắc Quốc mà điều tra, chẳng ai trong các người có thể trốn thoát được đâu, chỉ cần các người thả chúng tôi rời đi, chúng tôi đảm bảo sẽ không nói gì với bên ngoài hết.
Lúc này trong lòng Đồng Đồng rất căm hận Hạ Siêu, nếu không vì cậu ta, bọn họ cũng sẽ không đi vào cái nơi xấu xa bẩn thỉu trong giáo đường, rơi vào cảnh nguy hiểm.
“Đúng đúng đúng, chúng tôi đảm bảo sẽ không nói gì hết”.
“Chúng tôi đều chỉ là học sinh, các người bỏ qua cho chúng tôi đi!”
Mấy người còn lại đều cất tiếng cầu xin.
“Anh họ Diesel, không thể bỏ qua cho bọn họ được!”, Hạ Siêu la lớn.
Điều kiện gia đình của rất nhiều người trong này đều không thua gì cậu ta, nếu thả bọn họ đi, sau này chắc chắn cậu ta sẽ bị trả thù. Nếu một người trả thù cậu ta cũng không sợ, nhưng nếu thế lực sau lưng nhiều người như vậy hợp tác lại với nhau, nhà cậu ta hoàn toàn không thể ngăn cản được.
“Hạ Siêu, cậu có còn là người không hả?”
Đồng Đồng mắng Hạ Siêu.
“Chát!”
Diesel đứng bên cạnh Hạ Siêu tát thẳng một cái lên mặt cậu ta, cười ác độc nói:
“Ha ha, thằng ranh này đúng là chẳng ra làm sao, nhưng biết bao nhiêu năm nay tôi chưa từng chơi gái phương Đông bao giờ, đặc biệt là người trẻ tuổi như các cô đấy, hôm nay các cô có thể rời đi hay không thì phải xem tâm trạng của chúng tôi rồi”.
Người đàn ông cao to xăm mình mới ném điện thoại khi nãy cũng lạnh nhạt nói: “Ông đây ở trong cái giáo đường này một tháng, đã đói khát lắm rồi, hôm nay có được mấy cô gái, sao có thể thả đi được!”
“Đúng, cũng không biết người của Tòa Thánh muốn làm gì nữa, gọi chúng ta vào đây lại không kêu chúng ta làm gì hết, cũng không cho chúng ta rời đi”.
“Hôm nay rốt cuộc ông đây cũng có thể khai trai rồi!”
Xung quanh ầm ĩ nhốn nháo, mấy người đàn ông cao to người đầy cơ bắp này đều xem những du học sinh như đồ chơi, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc.
Còn mấy du học sinh lại sợ tới mức biến sắc, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
“Ồn ào, các người đang làm cái gì vậy hả?”
Nhưng đúng lúc này, một ông lão mặc đồ cha xứ Tòa Thánh đột nhiên xuất hiện trong quảng trường, nhíu mày nhìn đám người đang ầm ĩ nhốn nháo.
“Cha xứ, cứu chúng con tới!” Mấy du học sinh nhìn thấy cha xứ thì vô cùng vui mừng, nơi này là giáo đường, có không ít người làm trong giáo đường, nếu mấy người đó chịura tay, có lẽ bọn họ có thể miễn cưỡng thoát được một kiếp. “Chuyện gì xảy ra vậy?” Cha xứ nhìn mười mấy du học sinh, nhíu mày hỏi.
Vào lúc quan trọng thể này, ông ta cũng không hy vọng sẽ xảy ra sai lầm gì, những người này đều là tay chân ông ta huấn luyện vì giáo đường mấy năm nay, thực lực của ba bốn người trong đó đã đạt tới bảng Nhân, bây giờ chính là lúc dùng được, cho nên mới triệu tập bọn họ lại. công không cho chúng tôi rời đi, cũng không nói phải làm gì, còn không cho chúng tôi tìm chút việc tui sao?”, một người đàn ông cao to thực lực bảngvNhân thờ ơ nói. Mấy người bọn họ đều đã làm không ít chuyện xấu xa tỉ giáo đường, mà bọn họ cũng cần tài nguyên của giáo đường giúp đỡ tăng thực lực của mình lên, đối với việc lần này ở trong giáo đường suốt một tháng, bọn họ cũng không để tâm. “Nhớ xử lý sạch sẽ!”. Cha xứ lạnh lùng nói, bên ngoài còn có không ít tín đồ, chuyện trong quảng trường này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, nếu không sẽ trở thành đã kích rất lớn tới tiếng tăm của Toà Thánh.
Nhưng chỉ với những người trẻ tuổi không có chút thực lực thế này, rất khó tạo ra biến cố gì.
Nghe thấy lời cha xứ nói, mấy người đàn ông cao to đều cười tươi, khi nãy bọn họ còn sợ cha xứ dối trá này sẽ ra tay vì những người bình thường kia nữa chứ.
Còn mấy du học sinh lại mang vẻ mặt tuyệt vọng, bọn họ không ngờ cha xứ phương Tây này còn không thèm giả vờ một chút nào.
“Tòa Thánh quả nhiên là một nơi bao che cho đủ thứ chuyện xấu xa dơ bẩn”.
Vào lúc các du học sinh đều thấy tuyệt vọng, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Lâm Ẩn đẩy cửa ngăn cách giữa giáo đường và quảng trường ra.
“Những đứa trẻ thân ái, sự hy sinh của bọn họ hôm nay đều sẽ nhận được lời chúc phúc của Chúa”.
Cha xứ cười tươi nói với Lâm Ẩn.
Tuy ông ta cười rất vui vẻ, nhưng lực Quang Minh trong người lại đang dần ngưng tụ, rõ ràng cũng phát hiện sự không tầm thường của Lâm Ẩn. Ông ta chỉ là một nhân viên bảng Thiên của Toà Thánh, khi nãy trước khi chàng trai này chưa lên tiếng, ông ta vậy mà lại không phát hiện ra anh.
“Ngài võ giả!”
Mấy du học sinh nhìn thấy Lâm Ẩn thì đều nhìn anh với ánh mắt hy vọng, ở sân bay quốc tế Trung Hải bọn họ đã nghi ngờ Lâm Ẩn là một võ giả, bây giờ xem ra bọn họ đoán đúng rồi, nếu chàng trai mặc đồ cổ trang trước mắt là một võ giả, vậy hôm nay bọn họ vẫn còn đường thoát.
“Kêu người quản lý của các ông lăn ra đây!”
Lâm Ẩn chắp tay sau lưng đi vào trong quảng trường, lạnh nhạt nói.
“Cậu muốn gặp Đại tế tư? Xin lỗi, bây giờ Đại tế tư không ở trong giáo đường, mỗi tháng Đại tế tư sẽ cử hành nghi thức cúng bái ở giáo đường lớn nhất trong thành phố, đến lúc đó cậu có thể tham gia, có thể gặp được Đại tế tư!”, cha xứ nhíu mày trả lời.
Đại tế tư là người có địa vị cao nhất của Toà Thánh bọn họ ở Bắc Quốc, cũng là người phát ngôn ở nơi này.
“Người tôi muốn gặp không phải con rối kia, mà là người quản lý thật sự của Tòa Thánh các người ở Bắc Quốc kìa”.
“Cậu là ai?”
Nghe vậy, sắc mặt cha xứ lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như kiếm, lực Quang Minh trong người cuồn cuộn sôi trào, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng trắng ngưng tụ trên người ông ta, rõ ràng ông ta là một cao thủ gần đến trên bảng Thiên.