Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1039: Người giúp đỡ đến



Trong vòng mười mấy ngày.

Nam Dương đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cả giới tu luyện của thế giới thường đều vô cùng nhốn nháo, cho dù là thế giới ngầm phương Tây hay võ giả phương Đông đều vội vàng chạy tới Nam Dương.

Có người nhìn thấy một hòa thượng trên đỉnh núi Đại Tuyết, miệng đọc lôi âm, cưỡi gió mà đi về phía nam Dương, cũng nhìn thấy thần nữ áo trắng cưỡi kiếm mà đến, tựa như thần tiên núi Cô Xạ vậy.

Còn có người thấy một đám người đứng trên một thanh kiếm bay đi Nam Dương.

Phương Tây cũng có người nhìn thấy người truyền giáo cổ đại mang theo mười mấy kỵ sĩ cưỡi thánh mã đạp hư không đi đến phương Đông.

Rất nhiều chuyện lạ lùng diễn ra, mỗi ngày đều có tin tức mới lạ xuất hiện trong giới võ đạo.

Vô số cao thủ đều cho rằng Nam Dương có báu vật xuất thế mà đến đây, trong nháy mắt, một Nam Dương nho nhỏ trở nên gió giục mây vần.

“Mẹ kiếp, những người có thể bước đi trong hư không ít nhất đều là cao thủ Thần cảnh nhỉ, cao thủ Thần cảnh nhiều giống cải trắng như thế từ bao giờ vậy?”

Có người tức giận nói.

“Đúng thế, trước kia xuất hiện một Lâm Ẩn của nhà họ Lang đã khiến tôi cảm thấy trăm năm khó gặp rồi, bây giờ đột nhiên có mấy chục thiên tài tuyệt thế giống Lâm Ẩn xuất hiện, còn sống kiểu gì được nữa đây”.

Có người tiếp lời.

“Đừng nói những người này đều là người của các môn phái lánh đời nhé, chẳng lẽ Nam Dương có báu vật xuất hiện nên hấp dẫn mọi người tới nơi đó?”

Rất nhiều người đều thấy nghi ngờ, gia nhập vào đội quân đi dến Nam Dương.

Bây giờ rất nhiều chuyến bay đến Nam Dương đã không bay nữa, nhưng người của giới võ đạo vẫn thể hiện bản lĩnh của riêng mình, đều chạy về phía Nam Dương.

Còn có rất nhiều tin đồn những người này không phải đến từ gia tộc lánh đời, mà là từ tiên cảnh, dù mấy gia tộc lánh đời có cao thủ Thần cảnh tọa trấn, nhưng cũng không thể nhiều đến thế được.

Rất nhiều người đến Nam Dương không phải vì cướp báu vật với những cao thủ Thần cảnh này, mà là muốn thăm dò xem có phải bọn họ đi ra từ trong tiên cảnh không.

Đáng tiếc lúc đến Nam Dương, những người đi ra từ tiên cảnh kia mắt cao hơn đầu, ngoài việc có chút hứng thú với khoa học kỹ thuật hiện đại ra thì hoàn toàn không thèm quan tâm đến người bình thường.

Gặp được người trong bí cảnh có thái độ tốt một chút còn có thể nói mấy câu với bọn họ, chứ bình thường đều là không thèm quan tâm, thậm chí có người thấy ai đến gần thì trực tiếp vung một chưởng vỗ chết.

“Các người là người bình thường, còn chúng tôi là người trong tiên cảnh, chúng ta vốn không phải người cùng thế giới, đợi chúng tôi làm xong chuyện rồi, đương nhiên chúng tôi sẽ trở về tiên cảnh, không có liên quan gì đến người của thế giới thường các người nữa”, có người dễ tính giải thích với võ giả của thế giới thường.

Cũng có một vài người ngông cuồng cười khẩy nói: “Ở trong mắt chúng tôi, các người chỉ là những tồn tại chẳng khác gì một con kiến, hoặc có thể nói là ở trong mắt cao thủ Thần cảnh, ở trong mắt chúng tôi, các người chỉ lớn hơn con kiến được một chút”.

Sau mấy lần, võ giả của thế giới thường cũng không dây dưa với người của tiên cảnh nữa, bây giờ bọn họ cũng có một nhận định sâu sắc với người trong tiên cảnh, bọn họ vô cùng kiêu ngạo, dù là người dễ tính cũng chỉ không kỳ thị bọn họ thôi, còn những người khác đều nhìn bọn họ với ánh mắt kiêu ngạo, thấy mình ở địa vị cao hơn, như thần linh đang quan sát chúng sinh vậy.

“Mẹ kiếp, người trong tiên cảnh gì chứ, cũng chỉ là một đám Thần cảnh mà thôi, nếu Lâm Ẩn của Lang Gia ở Nam Dương, một tay cũng đủ để nghiền nát bọn họ rồi!”, có mấy cao thủ võ đạo biết Lâm Ẩn giết Thần cảnh như cắt rau tức giận nói.

“Đúng thế!”

Rất nhiều người đều tán thành, trong đó có người thật sự không cam lòng, có người không có ý tốt, muốn khiến người trong bí cảnh đấu với Lâm Ẩn một trận, dù sao bây giờ địa vị của nhà họ Lâm trong giới võ đạo rất siêu nhiên, Lâm Ẩn không chết, mấy gia tộc khác sẽ không có ngày ngẩng cao đầu.

Những lời này không tránh khỏi bị truyền vào tai người trong tiên cảnh.

“Lâm Ẩn? Một con sâu hơi lớn mà thôi, đợi chuyện ở Nam Dương kết thúc lại đi giết cậu ta!”, một con cháu của nhà họ Thanh châm chọc, bọn họ cũng biết nhà họ Lâm giết chết ba đầy tớ của bọn họ, nhưng bây giờ đang bận chuyện của động phủ Thiên Tiên, không có thời gian xử lý anh mà thôi.

“Cậu ta mang cái tên Lâm Ẩn này, số phận đã được định sẵn rồi!”, người của nhà họ Kiền cũng cười lạnh.

Còn những người khác trong bí cảnh Côn Luân thì hoàn toàn không quan tâm, cũng không ai cho rằng Lâm Ẩn này là Lâm Ẩn giết chết Thanh Huyền. Dù gì cũng chẳng ai có thể ra ngoài sau khi Thiên Vực đóng cửa cả.

Hơn nữa việc ầm ĩ trong bí cảnh Côn Luân có một phần lý do là vì Lâm Ẩn, nếu không vì anh giết chết Thanh Huyền, Thanh Trích Tiên cũng sẽ không đả thương cao thủ của các gia tộc khác như một con chó điên, khiến chuyện này không có cơ hội cứu vãn.

“Việc tu luyện của thế giới thường này đã sớm xuống dốc rồi, đạo chính thống đã không còn nữa, có người mang địa vị cao ở thế giới thường cũng vì thời đại không có anh hùng, khiến đám nhóc thành danh mà thôi!”, một người đàn ông áo xanh đeo kiếm hờ hững nói.

Hắn nói ra lời này bằng giọng điệu rất khẳng định.

Hắn chính là một thiên tài khác ngoài Thanh Huyền của nhà họ Thanh - Thanh Hàn, có được cơ duyên trong Thiên Vực, tu vi đã là đỉnh cao Nhân Tiên sơ kỳ rồi, bây giờ lại được nhà họ Thanh dốc hết sức bồi dưỡng, so với các thiên tài của hoàng tộc cũng có thể xếp top 10.

“Nếu cậu ta dám đến Nam Dương, tôi sẽ đợi cậu ta ở thung lũng Sương Mù”.

Tống Triết cũng nhảy ra nói, ở trong Thiên Vực, gã bị Lâm Ẩn dọa sợ vỡ mật, không ngờ trong thế giới thường cũng có một Lâm Ẩn trùng tên trùng họ với anh, còn có cảnh giới Thần cảnh, chính là lúc để gã tạo dựng lại uy nghiêm.

Tuy thực lực của Tống Triết không bằng Thanh Hàn, nhưng cũng đã là nửa bước Nhân Tiên đỉnh cao, chỉ cách Nhân Tiên một bước mà thôi.

“Rốt cuộc cậu Ẩn ở đâu?”

Chẳng những người của nhà họ Lâm ở Lang Gia đang tìm Lâm Ẩn, người của các gia tộc lớn khác cũng chú ý đến động tĩnh của nhà họ Lâm ở Lang Gia, là người đứng đầu giới võ đạo Long Quốc bây giờ, nếu Lâm Ẩn không xuất hiện, nhà họ Lâm sẽ trở thành trò cười cho giới võ đạo.



Nhà họ Mã ở Nam Dương.

Trong nhà lầu nhỏ bên eo biển.

Lâm Ẩn và Tửu Đạo Nhân ngồi đối diện nhau, Mã Giáp và Tạ Viễn đứng cách đó không xa, còn những người khác của nhà họ Mã ngay cả tư cách vào trong cũng không có.

“Không ngờ trong một khoảng thời gian ngắn mà cậu đã đến bước này rồi”, Tửu Đạo Nhân cảm thán nhìn Lâm Ẩn.

Hai năm trước, Lâm Ẩn còn chỉ mới thăng lên Thần cảnh, người cần lão bảo vệ mới có thể sống sót, bây giờ hơi thở trên người Lâm Ẩn được củng cố, đã bước vào Nhân Tiên trung kỳ, chỉ thua tu vi của lão một cảnh giới nhỏ thôi.

“Đến bí cảnh Côn Luân một chuyến, có được chút cơ duyên”, Lâm Ẩn lắc đầu nói, anh không hề có ý giấu diếm Tửu Đạo Nhân, anh tiến cảnh nhanh như vậy, lão cũng có thể nhìn ra chút manh mối.

“Lần này bí cảnh Côn Luân có nhiều người ra ngoài như thế, Tòa Thánh phương Tây cũng có giáo chủ Hồng Y tới đây, trong bí cảnh Phật giáo cũng có la hán xuất thế, cả Nam Dương gió giục mây vần!”, Tửu Đạo Nhân thở dài một tiếng, lão vốn không định tham gia vào trận tranh giành bí cảnh lần này, nhưng Lâm Ẩn truyền tin cho lão, lão vẫn đành đến đây.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.