Chàng Rể Chiến Thần

Chương 204: Dễ như trở bàn tay



Dương Chấn đang mặc một chiếc quần bơi, còn Tô San thì mặc bikini, lúc này Tô San đang ôm Dương Chấn, hai người họ hoàn toàn dính chặt vào nhau.

Cảm nhận được nhiệt độ trên da của Tô San, Dương Chấn thoáng chốc cảm thấy hơi lo lắng.

Nhưng chỉ chốc lát, Dương Chấn đã khôi phục lại bình tĩnh.

“Ngồi xuống trước đi, tôi sẽ xem giúp cô!”

Dương Chấn nhẹ nhàng đẩy Tô San ra và đỡ cô ngồi xuống đất.

Ánh mắt Tô San hơi thất vọng, nhưng vẻ mặt vẫn đau đớn như cũ: “Dương Chấn, mắt cá chân của tôi sẽ không bị gãy phải không? Cảm giác rất đau, tôi không thể đi được.”

Dương Chấn mặc kệ, nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Tô San, không có gì khác thường ngoại trừ bị đỏ một chút.

Trông giống như thật sự bị trẹo, nhưng vết thương không nghiêm trọng, chả đến nỗi đi không được.

“Đừng lo lắng, chân của cô không sao đâu, chỉ là bong gân nhẹ thôi.”

Dương Chấn đứng dậy nói: “Cô ở đây đợi tôi một chút, tôi đi lấy thuốc.”

Trước khi Tô San mở miệng nói câu tiếp theo, Dương Chấn đã rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng Dương Chấn rời đi, hai mắt Tô San hơi đỏ lên, cắn chặt đôi môi đỏ mọng: “Tại sao không phải là tôi gặp anh trước chứ?”

Kể từ lần trước suýt bị xe đụng trước cửa nhà họ Tô, Dương Chấn giống như thần giáng xuống trần gian, ôm cô đi trốn, Dương Chấn đã khắc sâu trong tâm trí cô.

Mấy ngày nay, cô luôn nghĩ đến cảnh tượng lần trước, luôn cảm thấy mơ màng, rất thích cái ôm của Dương Chấn.

Nhưng mỗi lần nghĩ đến những điều này, cô lại nhớ tới Tần Nhã.

Cô thích Dương Chấn, nhưng tình bạn với Tần Nhã vẫn không có chút giả dối nào cho đến khi Dương Chấn xuất hiện, điều này khiến cô hơi hụt hẫng.

Cô đã muốn chủ động liên lạc với Dương Chấn không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nảy ra ý tưởng này, cô không còn cách nào khác ngoài việc đè nén trong lòng vì không muốn từ bỏ bạn thân của mình.

Hôm nay cô gặp sát thủ trên đường, vẫn không thoát được xe của chúng, thậm chí còn xém chút bị giết.

Nhưng đúng lúc này, Dương Chấn lại xuất hiện và giải cứu cô.

Vì vậy, cô lập tức tìm hiểu về khách sạn nơi Dương Chấn ở, và cố tình gặp Dương Chấn trong khách sạn, sau đó đặt phòng bên cạnh Dương Chấn.

Ngay việc lúc nãy trên điện thoại, cũng sử dụng sự mối làm ăn quan trọng để dẫn dụ Tần Đại Quang rời khỏi Châu Thành, chỉ để có cơ hội một mình làm thân với Dương Chấn.

Ngay khi cô đang suy nghĩ về điều đó, Dương Chấn, người đang mặc quần áo chỉnh tề, cầm một chai xịt đi tới.

“Đây là bình xịt trị vết sưng do khách sạn cung cấp, các vận động viên hay sử dụng bình xịt này.”

Dương Chấn nói xong giúp Tô San xịt vào mắt cá chân.

Ngay sau đó, một cảm giác mát lạnh truyền đến.

Tô San biết rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô ấy sẽ thực sự bị nhìn thấu mưu kế, đành giả vờ ngạc nhiên và nói: “Hay ghê, nó thực sự không còn đau nữa!”

Dương Chấn nở nụ cười: “Không đau nữa thì đi thôi!”

Lần này, Dương Chấn mới tiễn Tô San ra khỏi cửa, trở về phòng.

Quay về phòng, trong đầu óc Dương Chấn tràn ngập cảnh Tô San mặc bikini vừa rồi.

Anh là một người đàn ông khỏe mạnh, sinh lý bình thường, tuy có một người vợ xinh đẹp như Tần Nhã, nhưng vẫn chưa từng tiếp xúc thân thiết với cô ngoại trừ lần gần gũi năm năm trước.

Tô San vốn là một phụ nữ có phẩm chất hàng đầu, cô ta muốn quyến rũ Dương Chấn, đối với anh ta, việc giữ được tấm thân đã là một điều khá đáng nể.

“Mình đang nghĩ cái gì vậy?”

Dương Chấn đột nhiên tỉnh lại, trong nội tâm gào thét.

Cùng lúc đó, tại nhà họ Chu ở Châu Thành.

Sau khi Trịnh Mỹ Linh nhận một cái tát từ Trịnh Đức Hoa, cô ta đã nổi nóng và bỏ đi, ở bên ngoài ăn trưa với bạn bè trước khi trở về nhà họ Chu.

“Chị họ, chiều nay có triển lãm đồ cổ ở Trung tâm hội chợ triển lãm thành phố. Em vừa có hai thư mời. Chị đi cùng em, được không?”

Trịnh Mỹ Linh dùng ánh mắt thân mật ngỏ lời mời, nắm lấy cánh tay của Tần Nhã.

“Trịnh Mỹ Linh, em tính làm cái gì nữa vậy?”

Tần Yên bước tới, vẻ mặt không hài lòng nói.

Trong lòng cô, Dương Chấn chính là thần tượng mà cô theo đuổi, buổi sáng Trịnh Mỹ Linh không cho Dương Chấn chút mặt mũi nào, cô nhớ hết những lời nói xấu của cô ta về Dương Chấn.

“Tiểu Yên, em thì có thể bày trò gì được chứ?”

Trịnh Mỹ Linh cười nói: “Được rồi, em sẽ lấy của bạn em một thư mời khác, chị cũng đi cùng em, được không?”

“Không đi!”

Tần Yên lạnh lùng đáp lại.

“Chị còn phải trông Tiếu Tiếu, không đi được.”

Tần Nhã lúc này cũng từ chối.

Trịnh Mỹ Linh trợn mắt nói: “Chị họ, em nhớ lần trước chị nói muốn mở thị trường của tập đoàn Tam Hòa ở Châu Thành? Vậy thì chì càng phải đến buổi triển lãm đồ cổ này.”

“Liên quan gì đến việc đi hội chợ đồ cổ?”

Tần Nhã nghi ngờ hỏi.

Trịnh Mỹ Linh cười nói: “Chị họ, cuộc triển lãm đồ cổ này nghe nói là do nhà họ Hàn giàu có hàng đầu ở tỉnh lỵ tổ chức. Chị nghĩ thử xem, đó là gia tộc giàu có hàng đầu của tỉnh. Nếu cuộc triển lãm đồ cổ được tổ chức ở Châu Thành, vậy các gia đình hào môn và công ty khác ở Châu Thành chắc chắn sẽ có mặt ở đó, chị không nghĩ đó là một cơ hội rất tốt hay sao? ”

Tần Nhã, người chưa bao giờ nghĩ đến việc đi xem triển lãm đồ cổ, đột nhiên trở nên hứng thú sau khi nghe những gì Trịnh Mỹ Linh nói.

” Mỹ Linh, em có chắc đó là buổi triển lãm đồ cổ do nhà họ Hàn tổ chức không?”

Tần Nhã hưng phấn hỏi.

Trịnh Mỹ Linh trợn tròn mắt, lấy ra thư mời đưa cho Tần Nhã: “Chị họ, chị tự mình xem đi, tên của người mời trên thư mời là Tập Mỹ Cổ Ngoạn. Chị nên biết nhà họ Hàn đứng sau Tập Mỹ Cổ Ngoạn đúng không?”

Nhà họ Hàn giàu có hàng đầu ở tỉnh lỵ, vô cùng am hiểu đồ cổ, trong khi Tập Mỹ Cổ Ngoạn là một ngành công nghiệp thuộc nhà họ Hàn.

“Được, chị đi cùng em!”

Tần Nhã không còn do dự nữa mà đồng ý.

“Chị ơi, chị thật sự đi cùng con bé sao? Anh rể đã bảo em ở đây bảo vệ chị đó.”

Tần Yên nói.

Cô không tin rằng Trịnh Mỹ Linh sẽ tốt bụng đưa cô đến hội chợ đồ cổ để giúp Tần Nhã mở thị trường Châu Thành.

“Tần Nhã, đừng lo lắng. Mặc dù nhà họ Trịnh của chúng ta không phải là một gia tộc lớn, nhưng em cũng có một số bạn bè giàu có. Em có thể bảo vệ chị họ của mình.” Trịnh Mỹ Linh cười nói.

Tần Nhã nắm lấy tay Tần Yên, nghiêm túc: “Tiểu Yên, em nên biết tập đoàn Tam Hòa có ý nghĩa như thế nào với chị. Chị muốn làm cho tập đoàn Tam Hòa mạnh hơn. Đây là cơ hội của chị!”

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tần Nhã, Tần Yên cũng không nhịn được nữa, thở dài nói: “Được rồi, chị đi đi, em giúp chị trông chừng Tiếu Tiếu.”

“Cám ơn Tiểu Yên!” Tần Nhã vẻ mặt cảm kích.

Sau khi Trịnh Mỹ Linh chắc chắn rằng Tần Nhã có thể đi, trên mặt cô ta tràn đầy hứng thú, không kịp chờ đợi đã kéo Tần Nhã: “Chị họ, mau đi thôi! Đừng đến muộn!”

Trên đường đi, Trịnh Mỹ Linh đã bí mật gửi đi một tin nhắn chỉ vỏn vẹn hai từ đơn giản: “Xong rồi!”

Ngay khi Tần Nhã rời khỏi nhà Chu, Tần Yên đã gọi điện cho Dương Chấn: “Anh rể, chị bị Trịnh Mỹ Linh đưa đi, còn nói rằng sẽ tham gia một cuộc triển lãm đồ cổ ở Châu Thành.”

“Được, anh đi tìm cô ấy ngay!”

Dương Chấn không chút do dự nói.

Bên kia, Trịnh Mỹ Linh đã đưa Tần Nhã đến buổi triển lãm ở Châu Thành.

“Mỹ Linh, cô đến rồi à!”

Hai người phụ nữ vừa bước xuống xe nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Anh Hào, để anh đợi lâu rồi!” Trịnh Mỹ Linh cười nói.

Khi Tần Nhã nhìn thấy Trần Anh Hào, sắc mặt cô ấy rất xấu, bất mãn nói: “Mỹ Linh, không phải em nói chỉ có hai chúng ta sao?”

“Chị họ, em cũng không biết Anh Hào có tới hay không, chị đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu Anh Hào ở đây chẳng phải tốt hơn sao?”

Trịnh Mỹ Linh lo lắng Tần Nhã sẽ bỏ về, nhanh chóng nắm lấy tay Tần Nhã nói: “Nhà họ Trần là một trong hai gia tộc hàng đầu, Anh Hào quen biết rất nhiều người. Anh ấy sẽ giới thiệu cho chị một vài người máu mặt. Tập đoàn Tam Hòa muốn mở rộng thi trường tại Châu Thành chẳng phải sẽ càng dễ dàng hơn sao? “
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.