Ta tìm được công chúa Tấn Dương, nàng cùng thê thiếp của Hoàng đế đang ở trong băng thất.
Còn thi th* của ta thì nằm trên giường, vẫn mặc bộ trang phục công chúa lộng lẫy, cứ như đang ngủ.
Hắc Hổ chạy đến đây thì rú lên thống thiết, chắc nó biết ta ở bên trong.
Nhưng rõ ràng lúc đó công chúa Tấn Dương đã hạ lệnh thiêu x*c ta, vậy tại sao bây giờ nàng lại đổi ý, đem ta về cung?
"Cái gì, ngươi muốn dùng thi th* nàng kết âm hôn với Dương Chiêu?" Quý phi kinh ngạc.
Công chúa Tấn Dương đáp: “Đúng vậy, linh hồn của Dương Chiêu suốt ngày ám ảnh ta, khiến ta bất an, vậy hãy để Từ A Man đến thế chỗ ta đi.”
“Hắn muốn có một đứa con, nhưng ta không thể sinh con cho hắn, ngẫu nhiên người phụ nữ này lại có một đứa con trong bụng, thật là hợp tình hợp lý. "
Ta kinh ngạc nhìn nàng, hóa ra nàng ta đã biết việc ta mang thai đứa con của Ngụy Kỳ.
Thế nhưng vẫn gi** ta.
Nàng ta đúng là điên rồi.
Quý phi khuyên nàng: "Tốt nhất nên chôn Từ A Man này ở một nơi không người. Nếu Ngụy Kỳ phát hiện được sẽ vô cùng phiền phức."
Công chúa Tấn Dương cười nói: "Hắn biết thì sao? Hắn có thể giết ta ư?"
Quý phi lại nói: “Công chúa, hắn không còn là Ngụy Kỳ của trước đây nữa, ngươi đừng quên nguyên nhân khiến nhà họ Ngụy bị phụ hoàng ngươi đày ải là vì hắn vô tình giết chết Thế tử Tây Triệu để bảo vệ ngươi, vậy mà thời điểm đó ngươi đã không lên tiếng thay hắn”.
Công chúa Tấn Dương vẫn không quan tâm: “Khi đó nhà họ Ngụy đang ở thời kỳ đỉnh cao, đương nhiên phụ hoàng muốn trừ bỏ vây cánh bọn họ, ta cũng không thể tự kéo mình vào vũng bùn. Huống chi, mấy ngày trước ta đã hỏi A Kỳ, hắn nói những chuyện đã qua là quá khứ rồi, sẽ không nhắc lại nữa, không quan tâm đến nữa."
Quý phi lắc đầu: “Hắn quả thật có thể bỏ qua việc ngươi không bảo vệ hắn, nhưng bây giờ ngươi lại giết vợ con hắn…”
“Nhưng người hắn thích là ta.” Công chúa Tấn Dương ngắt lời, “Hắn cưới Từ A Man vì Từ A Man trông giống ta.”
Quý phi thở dài: “Tại sao ngươi lại tự lừa dối chính mình? Ngươi cũng biết tin tức do gián điệp đưa về lúc đó. Khi cưới Từ A Man, mắt hắn bị thương không nhìn thấy gì, làm sao có thể coi nàng ta thành ngươi được."
Ta choáng váng.
Ta chưa bao giờ biết Ngụy Kỳ từng bị mất thị lực, chứ đừng nói đến việc nhà họ Ngụy luôn bị giám sát.
Nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ đều lý do của nó.
Cha nóng lòng muốn Ngụy Kỳ cưới ta, bởi vì không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, người muốn ta sớm sinh ra thế hệ sau cho Ngụy gia.
Chàng chỉ về phòng gặp ta vào buổi tối, gặp nhau rồi lại không cho ta thắp đèn lên, cũng không thích nói chuyện, phần lớn là do ta chủ động lên giường.
Ba tháng sau, khi mắt đã hồi phục phần nào, chàng lại ra chiến trường.
Chỉ là chàng đã rời đi một cách vội vã, chúng ta thậm chí còn không có thời gian gặp nhau.
Sau đó, chàng bị thương nặng, ta tìm chàng về từ trong đống thi th*, dưới tuyết rơi dày đặc, con ngựa chúng ta cưỡi cũng ngã ra đất, kiệt sức.
Ta ôm chàng, liên tục gọi tên chàng.
Cuối cùng chàng cũng tỉnh lại, cử động đôi mắt nhưng không mở ra được: “A Man?”
Ta mừng rỡ đáp lời: “Là ta”.
"Sao nàng lại ở đây?"
Ta nói: “Người ta nói chàng đã chết, ta không tin nên đến đây tìm. Thật may là ta đã đến.”
Chàng bảo ta đi: "Để ta ở lại rồi chạy mau đi, không thì cả hai chúng ta đều ch**."
Ta ôm chàng chặt hơn, nước mắt rơi lên mặt chàng: “Ta không đi đâu hết, dù có ch** cũng sẽ ở bên chàng.”
Ta kể chàng nghe từ cái ngày chàng tháo xiềng xích giúp ta, đưa nước cho ta uống, ta đã phải lòng chàng rồi.
Ta thích chàng, cũng không sợ chết.
Sau này ta hỏi chàng: “Mắt còn không mở nổi, sao chàng biết là ta?”
Chàng nói, là do trực giác, rồi nhìn ta hồi lâu.
Lúc đó ta tưởng chàng chỉ đang nhìn ta thôi.
Bây giờ nghĩ lại, đó chắc chắn là lần đầu tiên chàng thực sự nhìn thấy ta.
Và ta trông giống như người mà chàng yêu.
Cảm giác của chàng lúc đó thế nào nhỉ?
Ta sợ rằng ta sẽ chẳng bao giờ biết được câu trả lời.
11.
Công chúa Tấn Dương vẫn không hề lay động trước lời nhắc nhở của Quý phi.
Nàng nhất quyết để ta và Dương Chiêu kết minh hôn, vào một ngày nào đó sau sinh thần của nàng.
Ta bay khắp cung điện mà không tìm thấy linh hồn của Dương Chiêu, dù Công chúa Tấn Dương bảo rằng Dương Chiêu luôn ám ảnh nàng.
Là Dương Chiêu hay con quỷ bên trong đang ám ảnh nàng đây?
Ta trôi ra khỏi cung, Ngụy Kỳ đã cùng Hắc Hổ rời đi rồi.
Trở lại Ngụy phủ, chàng đang mài kiếm, Hắc Hổ cuộn tròn nằm dưới chân chàng.
Ta bay tới ngồi xổm bên cạnh, nhìn chàng rồi nói với chàng rằng ta đang nằm trong phòng băng trong Cung điện công chúa, công chúa Tấn Dương muốn giao ta cho Dương Chiêu, giao con của chúng ta cho Dương Chiêu thay cho con nàng.
Ta nói ta không muốn gả cho Dương Chiêu, chàng ta cũng số khổ, hai người chúng ta không nên bị đối xử như vậy.
Còn Ngụy Kỳ chàng ấy, vẫn như cũ không nghe thấy ta nói gì.
Ta hơi mệt nên leo lên giường nằm xuống.
Khi tỉnh dậy, ta lại thấy bớt mệt mỏi hơn một chút.
Lạ thật, ma cũng cần ngủ sao?
Lúc mở mắt ra, ta phát hiện Ngụy Kỳ đã ngủ quên bên cạnh từ lúc nào, chàng quay mặt về phía ta, hơi thở của chàng phả vào mũi ta.
Mười ngày qua kể từ khi mất đi, ta luôn chỉ lơ lửng bên cạnh chàng, đây là lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau.
Ta chợt nhận rằng sức mạnh của mình được phục hồi là do ta đã hấp thụ dương khí từ chàng.
Nhưng điều này sẽ làm cho chàng yếu đi.
Ta trôi ra ngoài, trời vẫn còn tối, tuyết thì vẫn rơi.
Ở góc sân, Nhị ca đang thắp hương, nến, đốt vàng mã, miệng nói: “A Man, muội tới nhận đi. A Kỳ không muốn thừa nhận muội đã chết, cũng không đốt cho muội cái gì, thế thì làm sao muội sống sót được trong thời tiết lạnh giá như vậy chứ".
"Chúng ta gần như đã lật cả Thiên Đô lên mà vẫn chưa thấy muội. Sau khi ăn no mặc ấm xong hãy đến báo mộng cho chúng ta. Nói cho chúng ta biết muội ở đâu, chúng ta sẽ tới đón muội.”
Nước mắt ta rưng rưng, dù huynh ấy thường nói ta quá sôi nổi và bảo Ngụy Kỳ canh chừng ta, nhưng huynh ấy lại chưa bao giờ trách móc hay đối xử khắc nghiệt với ta.
Bây giờ huynh ấy sợ ta chết đói chết rét, còn nói sẽ đến đón ta.
"Nhị ca, những thứ này muội không nhận được, huynh đừng đốt nữa, mau về nhà đi." Ta nói với huynh ấy.