Chàng Ngốc - Tô Mã Lệ

Chương 3: Khó chịu



Nhặt về một người có tiền lại biến thành một người ngốc chuyện này chưa đến nửa ngày đã truyền khắp toàn bộ sơn thôn.

Lão bác sĩ trong núi lại đây nhìn nhìn, nói anh ta trí óc cùng với đứa trẻ ba tuổi giống nhau, cũng có khả năng không bằng đứa con nít ba tuổi, trị là trị không hết, rốt cuộc là bị thương ở trong đầu, trừ khi đưa đi bệnh viện lớn để xem thử.

Cha mẹ Vãn Phong ngồi ở nhà chính trên bàn cơm, một bên ăn cơm một bên nhịn không được thở dài.

“Cha ơi hay là đem anh ta đưa đi bệnh viện.” Vãn Phong đem trứng gà lột vỏ bỏ vào trong chén của em trai, chính mình uống không bao nhiêu cháo “Nhìn xem bác sĩ nói như thế nào.”

“Đưa đi bệnh viện chúng ta lấy đâu ra tiền?” Trình Đại Thụ hỏi.

Vãn Phong đem tầm mắt hướng vào trong phòng mình nơi nam nhân đang ở nói: “Chờ anh ta tốt lên, chắc là có tiền a.”

Mẹ Vương Hoa Như hỏi, "Lỡ như cậu ta không tốt lên thì sao?”

“…” Vãn Phong ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Cơm nước xong, nàng đi rửa chén chùi nồi, đem chân em trai rửa xong, cho cậu thu thập sạch sẽ đưa đến trên giường, quay đầu nhìn lại, hoảng sợ, “Mẹ!”

“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Vương Hoa Như chạy xông tới.

Vãn Phong chỉ vào nam nhân ở trên giường nói: “Anh ta đái dầm!”

“Ai nha, thật đúng là người ngốc!” Vương Hoa Như tức giận muốn chết, quay đầu cú đánh Trình Đại Thụ nói, “Ngày mai ông nhanh chóng đem cậu ta đưa lên núi đi, ai nhặt được thì nhặt."

Trình Đại Thụ đi tới, mặt lộ vẻ do dự, “Vạn nhất qua mấy ngày, người nhà cậu ta tìm tới thì sao?”

Vương Hoa Như cũng lâm vào trầm mặt.

Hai người liếc nhau, lại nhìn về phía Vãn Phong.

Vãn Phong đã cầm bồn cùng khăn lông lại đây, cho nam nhân thay quần áo, giống như giúp em trai tắm rửa, động tác cực kỳ tự nhiên mà cởϊ qυầи anh xuống.

“Coi như là chiếu cố thêm một người em trai đi” Vương Hoa Như hướng Vãn Phong nói, “Vãn Phong, con vất vả một chút, chờ về sau có tiền, cha mẹ sẽ đưa con đi học đại học.”

Vãn Phong mặt không có biểu tình gì, “Không cần, cha mẹ để cho Trình Vũ đi học đi, con không muốn học đại học.”

Vương Hoa Như trong lòng chua xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống, “Con ngốc quá đi, em trai có phần, con cũng có phần của con, ngày mai cha mẹ đi lên núi sớm một chút, các con cũng đi ngủ sớm một chút, còn cậu ngốc kia… Cứ tạm thời giao cho con.”

Cửa đóng lại.

Vãn Phong nhìn vào mắt nam nhân ngốc, hướng anh ta thở dài, “Nhà của chúng ta thực nghèo, anh có khả năng ăn không đủ no, không biết anh chừng nào thì có thể tốt lên, dù sao liền như vậy trước đi.”

Nam nhân quần áo bị cởi hết, Vãn Phong lúc này mới phát hiện, nam nhân này dáng người đặc biệt tốt, anh có cơ bụng rõ ràng, hơn nữa… Nơi đó, cùng với em trai lớn lên không giống nhau.

Nàng không khống chế nổi mà nhìn chằm chằm nơi đó nhìn hồi lâu.

So với em trai lớn hơn nhiều, còn rất nhiều lông.

Nàng dùng khăn lông lau cho anh, liền thấy địa phương kia đột nhiên lớn lên.

Vãn Phong hoảng sợ, há mồm liền muốn kêu mẹ lại đây, lại bỗng nhiên trong tiềm thức cảm thấy địa phương kia thực xấu hổ thực là bí ẩn, không nên làm cho mẹ thấy, vì thế lại nhắm mắt không dám mở miệng.

Nam nhân bị nàng lau chà đến có điểm khó chịu, vặn vẹo, hướng Vãn Phong kêu, “… Mẹ ơi, khó chịu.”

Vãn Phong bó tay mà nhìn hắn, “Gọi chị!”

Nam nhân ủy khuất muốn khóc mà nhìn nàng, “… Chị ơi.”

Vãn Phong lau mình anh sạch sẽ, tìm quần áo cha nàng cho anh mặc vào, vóc dáng anh quá cao, quần dài bị anh mặc thành quần lửng, áo thun mặc trên người anh đều ngắn đến nổi lộ ra cơ bụng sáu múi săn chắc. Nhìn có chút chẳng ra cái gì cả.
Nhưng mà Vãn Phong cảm thấy, người nam nhân này giống như mặc cái gì cũng đẹp, trên người luôn mang một loại khí chất kì lạ của kẻ có tiền.

Chắc là, sinh ra liền có loại khí chất của người giàu đi.

Nàng đem điệm chăn trên giường đều thay đổi, đem cái giường bị anh làm ướt kia lau sạch sẽ, sau đó mới ôm chăn ướt đặt ở trên ghế, chuẩn bị ngày mai buổi sáng lấy ra đi giặt.

Trong nhà chăn còn thừa một bộ, Vãn Phong lo lắng anh lại đái dầm, nhịn không được đi đến trước mặt anh, kiên nhẫn mà nói, “Không thể đái dầm, nếu là muốn đi tiểu, liền kêu chị gái.”

Nam nhân không nói lời nào, lôi kéo tay áo nàng, lo lắng nàng rời khỏi.

“Nghe được không?” Vãn Phong chỉ chỉ quần hắn, “Nơi đó… Khó chịu thì gọi chị gái.”

Nam nhân ngoan ngoãn gật đầu, “Khó chịu.”
Vãn Phong hồ nghi mà nhìn chằm chằm anh, “Không phải mới vừa nướƈ ŧıểυ xong sao?”

Nam nhân đột nhiên cởϊ qυầи, cự vật giữa chân đột nhiên nhảy đánh ra tới.

Vãn Phong: “…”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.