Khi Dương Hạ tỉnh lại, bên cạnh đã xuất hiện một bóng đen.
Quý Nghiêu không biết tỉnh từ lúc nào, ngồi xếp bằng trên giường nhìn hắn. Đèn trong điện mờ ảo không rõ, trời cũng vừa tảng sáng, Dương Hạ vẫn còn đang mơ màng, buồn ngủ.
Quý Nghiêu không đáp, một bàn tay đặt lên đùi, nhìn chằm chằm Dương Hạ, môi mím chặt.
Dương Hạ không đợi câu trả lời, mất kiên nhẫn cọ má lên gối, lẩm bẩm: “Nhìn chằm chằm ta làm gì.” Hắn chưa tỉnh hẳn nên ngủ tiếp.
Lời này lớn mật đến mức có thể nói là càn quấy nhưng lại đầy vẻ quen thuộc.
Trên mặt Quý Nghiêu lộ ra nụ cười kỳ quái, lạnh lùng, “Chậc” một tiếng, nói: “Đã nhiều năm rồi không ai dám nói chuyện với Trẫm như vậy.”
Quý Nghiêu vươn tới, hỏi, dám vào tẩm cung của Trẫm, còn trèo lên long sàng, ngươi là ai?
Dương Hạ đột nhiên mở mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm kia. Đôi mắt ấy tĩnh lặng, không thấy đáy, mang theo vẻ xấu xa và cao ngạo, không giống giả vờ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Một lúc lâu sau Dương Hạ mới tìm được giọng nói của mình, gọi: “Quý Nghiêu.”
Quý Nghiêu hé mắt, tựa hồ như phát hiện cái gì, nhìn Dương Hạ một lát. Dương Hạ trắng trẻo, đang mặc mỗi áo trong, chiếc cổ nhẵn nhụi hiện lên vài vết cắn rất đáng chú ý.
Quý Nghiêu giơ tay định sờ, Dương Hạ lại đẩy y ra, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Quý Nghiêu nhìn tay mình, nghiêng đầu cười: “Dám gọi thẳng tục danh của Trẫm, ngươi tự hỏi xem Trẫm là ai?”
Dương Hạ cảm thấy lạnh cả người. Vẻ mặt của Quý Nghiêu vô cùng xa lạ, nếu như bình thường Quý Nghiêu đã nhào vào người hắn.
Trong lòng hắn có một suy đoán hoang đường, lòng trầm xuống, nhất thời không lên tiếng.
Trong điện im lặng như chết.
Quý Nghiêu đột nhiên cất tiếng: “Người đâu.”
Y vừa dứt lời đã có mấy người nối đuôi nhau vào, mang theo thau rửa mặt và long bào để lên triều, bên cạnh đó còn mang theo áo mãng bào.
Quý Nghiêu nhìn bộ mãng bào màu son kia vài lần rồi quay đi. Dương Hạ đã ngồi thẳng, dõi theo y như thể nhìn thứ gì đáng sợ, hoang đường lắm.
Từ khi mở mắt, Quý Nghiêu đã nhận ra có điều gì đó khác lạ. Hiện giờ tỉnh hẳn cảm giác ấy lại càng mãnh liệt hơn. Quý Nghiêu lại nhìn bộ mãng bào rồi hướng mắt về phía người đàn ông xa lạ trên giường. Đột nhiên, y quay sang nhìn gương.
Trong gương hiện ra gương mặt y.
Nội thị bên dưới nói: “Bệ hạ, đốc công, phải chuẩn bị lâm triều rồi.”
Đốc công – thái giám à. Vẻ mặt Quý Nghiêu vi diệu vô cùng. Y nhìn chằm chằm khuôn mặt Dương Hạ. Sắc mặt hắn trắng bệch nhưng trông kỹ thì cũng khá quen mắt.
Dương Hạ đột nhiên lên tiếng: “Xuống cả đi.”
Tất cả đều rất ngoan ngoãn, thưa vâng rồi lui ra ngoài như là thói quen.
Quý Nghiêu nhìn, suy nghĩ trong chốc lát rồi dường như nhớ ra điều gì. Y tỏ vẻ bất ngờ khó tin, chợt lại cân nhắc trong chốc lát. Y nói với Dương Hạ: “Trẫm nhớ ra ngươi.”
Quý Nghiêu đưa tay chạm vào cổ Dương Hạ, vươn lại, nhỏ giọng như hỏi: “Dương đốc công, không phải ngươi bị Trẫm hạ lệnh chém rồi sao?”
Cơ thể Dương Hạ lập tức cứng đờ.
(2)
Quý Nghiêu nhớ Dương Hạ.
Hai người từng đối diện nhau vài lần. Trí nhớ y rất tốt. Trong trí nhớ của y, Dương Hạ vô cùng xinh đẹp, quyền thế lẫy lừng, rất được Hoàng huynh coi trọng. Chẳng qua chỉ là một thái giám hèn hạ lại kiêu ngạo biết bao, mắt cao hơn đầu, luôn ra vẻ nhìn từ trên xuống, khó khăn lắm mới bố thí cho người ta một ánh mắt.
Khi ấy, Quý Nghiêu đã ra khỏi lãnh cung.
Hai người từng đối mặt một lần ở bên ngoài cửa cung điện Hoàng đế. Khi đó, Quý Nghiêu cúi đầu, nhỏ giọng gọi, Dương đốc công.
Dương Hạ mặc một bộ mãng bào diễm lệ, gương mặt thì so với nữ nhân trong cung chẳng kém cạnh chút nào. Hắn miễn cưỡng nâng mi, thờ ơ đáp: “À, Tiểu Vương gia.”
Về sau, tấu chương đòi xử trảm Dương Hạ được dâng đến trước mặt Quý Nghiêu, y mới nhớ tới hắn, nhấc bút son, hững hờ phê chuẩn.
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm người trước mắt. Người này vẫn giống như trong trí nhớ nhưng lại có điều khang khác.
Quý Nghiêu nghĩ, à, cũng hay đấy.
Dương Hạ làm sao mà không biết người trước mắt là ai.
Y là Quý Nghiêu, là đế vương kiếp trước.
Những ngón tay thon dài của Dương Hạ lạnh toát. Hắn nhìn chằm chằm Quý Nghiêu. Quý Nghiêu nhìn lại, ánh mắt khiến Dương Hạ rét run. Trong đầu hắn ù đi, sát ý thoáng chốc lan tràn.
Nhưng cũng trong giây lát, Dương Hạ sực nhớ ra đây là thân thể của ai.
Y cố giữ bình tĩnh, nhìn Quý Nghiêu, nói: “Bệ hạ nói gì vậy?”
Quý Nghiêu vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Hạ, mỉm cười, thuận miệng mà bịa chuyện: “Chắc là Trẫm ngủ hồ đồ mất rồi.”
Dương Hạ nhìn xuống, đáp: “Nô tài đi gọi Thái y tới xem.”
Quý Nghiêu lười biếng ngồi xuống, dựa vào đầu giường, phất tay mà chẳng ừ hử gì cả.
Dương Hạ thở phào, đứng dậy, vẻ mặt cứng đờ. Bên dưới của hắn trống trơn, cặp đùi trắng trẻo, áo lót xộc xệch.
Mấy dấu ngón tay và dấu răng trở nên hết sức chói mắt trên đôi chân trắng bóc.
Đêm rồi xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết.
Quý Nghiêu nhìn, vẻ mặt càng trở nên vi diệu hơn.
(3)
Đương nhiên là thái y không chẩn đoán ra được bệnh gì, điều đó Quý Nghiêu và Dương Hạ đều hiểu, hiểu rõ.
Quý Nghiêu nhìn bài trí trong điện khác hẳn bình thường đương nhiên biết đây không phải là nơi quen thuộc của y.
Quý Nghiêu thông minh. Nhưng vẫn cảm thấy việc này hoang đường vô cùng, y biến thành chính mình.
Cùng ngày hôm đó, Dương Hạ lâm triều, lấy lý do long thể đế vương bất an mà dừng buổi chầu lại, về thẳng Nội quan giám.
Lòng Quý Nghiêu kinh hãi hơn là phiền muộn. Y là người nắm hết quyền hành, trên dưới triều đình không ai dám du củ.
Trong quá khứ, những kẻ ngông cuồng muốn khống chế y đều đã chết.
Quan lại trong triều đều nơm nớp lo sợ, chỉ nghe lệnh thiên tử là y.
Bên cạnh Quý Nghiêu có vài nội thị đi theo, y hỏi chuyện mấy người nọ cũng hiểu sơ lược được chuyện của thế giới này.
Điều khiến y kinh ngạc nhất chính là Dương Hạ.
Kiếp trước Quý Nghiêu thanh toán Dương Hạ, xét nhà xử trảm, kiếp này Quý Nghiêu… Chậc, mấy tiểu nội thị nói úp úp mở mở nhưng Quý Nghiêu đương nhiên hiểu.
Đúng là nực cười.
Thế mà y lại đàm tình thuyết ái với một tên hoạn quan, còn cưng chiều hắn vô cùng.
Quý Nghiêu nhìn mình trong gương. Gương mặt quen thuộc nhưng thật xa lại. Y chẳng quan tâm chuyện này, lại càng không để ý mình ở đâu. Y là đế vương.
Đến giờ gọi dâng bữa trưa, thái giám theo lệ thường hỏi Quý Nghiêu: “Có cần mời đốc công lại cùng không ạ?”
Thái giám nhận lệnh, ai ngờ Dương Hạ không tới, còn cáo ốm.
Quý Nghiêu tức đến bật cười. Y nhớ tới vẻ mặt lúc sáng của Dương Hạ. Quý Nghiêu nhận ra trong đó có một chút khiếp sợ, kinh hãi, ghét bỏ. Theo như hai câu nói lúc mơ màng của Dương Hạ và những lời từ mấy tiểu nội thị kia thì…
Dương Hạ sẽ không làm gì Quý Nghiêu cả.
Trừ phi, Dương Hạ nhìn thấu điều gì, thậm chí, Dương Hạ này biết y là ai, biết y giết hắn.
Quý Nghiêu gõ mặt bàn kêu vang. Y nói với nội thị, nếu không khỏe thì Trẫm phải đi thăm đốc công thôi.
(4)
Dương Hạ chỉ cần vừa nghĩ Quý Nghiêu hiện tại là ai đã đau đầu. Dương Hạ vốn là người sống lại từ kiếp trước, hắn không dám nghĩ Quý Nghiêu nguyên bản đã đi đâu.
Nhưng phàm là càng không dám nghĩ, càng không có cách nào bình tĩnh mà xem xét Quý Nghiêu hiện tại.
Đại để là bóng ma kiếp trước để lại, Dương Hạ đối với Quý Nghiêu ấy rất kiêng kỵ. Đã bao năm trôi qua, trong mắt Dương Hạ, Quý Nghiêu kiếp trước và kiếp này là hai người khác nhau. Thế mà Quý Nghiêu kiếp trước lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Chuyện quỷ thần thế này, tuy hoang đường nhưng lại không thể báng bổ. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, như một cơn ác mộng không hề có điềm báo gì khiến người ta bất lực, sợ hãi. Nhưng cho dù thế nào Dương Hạ quyết không cho Quý Nghiêu này làm tu hú chiếm tổ.
Dương Hạ day ấn đường, tựa lưng vào ghế, thở dài.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng nội thị hành lễ, Quý Nghiêu đến. Sắc mặt Dương Hạ bỗng trở nên khó coi.
Trong thoáng chốc, cửa mở ra. Dương Hạ hé mắt, ngẩng đầu nhìn, hững hờ hỏi: “Sao Bệ hạ lại đến đây?”
Quý Nghiêu bước thong dong, thoải mái mà nói: “Nghe nói đốc công không khỏe, Trẫm tới thăm ngươi chút.”
Quý Nghiêu ra vào Nội quan giám là chuyện thường, các nội thị đã sớm không còn thấy lạ, lại càng không có ai dám tới quấy rầy. Dương Hạ đặt một tay lên bàn, ngón cái vuốt ve tấu chương, nói: “Chỉ đau đầu một chút thôi, nghỉ ngơi là được.”
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ một lát, không hề kiêng dè gì, nói, hả?
Y giơ tay chạm vào trán Dương Hạ thì hắn giơ tấu chương lên chắn. Quý Nghiêu nhìn, cầm tấu chương trong tay hắn đọc qua, đôi mắt như rắn độc, lạnh lùng, ý cười như có như không, hỏi: “Sao đốc công chỉ mới qua một buổi tối thôi mà đã khách khí với Trẫm quá.”
Dương Hạ bình tĩnh nhìn Quý Nghiêu. Quý Nghiêu cười với hắn, ngồi thẳng lên bàn, vỗ vỗ tấu chương vào lòng bàn tay: “Ta và ngươi vốn nên vô cùng thân thiết mới phải.”
Quý Nghiêu hỏi: “Chẳng nhẽ, đốc công với Trẫm mơ cùng một giấc mơ?”
Dương Hạ thản nhiên hỏi: “Bệ hạ mơ cái gì?”
Quý Nghiêu chống một tay trên mặt bàn, cầm tấu chương khua khua, nói vẻ tiếc nuối: “Trẫm ấy à, Trẫm mơ mình chém đốc công.”
Xét nhà, chém đầu, phơi thây thị chúng, chịu vạn dân phỉ nhổ. Giọng Quý Nghiêu đầy vẻ nghi hoặc, y hỏi Dương Hạ: “Đốc công, sao Trẫm lại mơ như vậy nhỉ?”
Trong thoáng chốc, ác mộng năm nào như như bùng lên từ đống tro tàn. Dường như Dương Hạ đã trở lại chiếu ngục, thái giám truyền chỉ ngạo mạn mà đứng ngoài song sắt tuyên chỉ, thánh chỉ chói mắt định ra ngày hắn bị chém đầu ở Ngọ Môn. Thanh đao sắc bén ấy, từng uống máu, giết người treo trên đỉnh đầu hắn.
Phố xá sầm uất ồn ào, tiếng chửi rủa, trào phúng vang lên bên tai.
Hơi thở Dương Hạ trở nên hỗn loạn. Hắn nỗ lực kiềm chế bản thân, nói: “Bệ hạ đừng kể chuyện cười.”
Dương Hạ nắm chặt tay, hình ảnh Quý Nghiêu kiếp trước hiện lên trong đầu, người thiếu niên mặt mày tái nhợt, ánh mắt đen thăm thẳm, tĩnh lặng như nước.
Hình ảnh hai kiếp chồng chéo lên nhau, trở thành khuôn mặt trước mắt, tựa như ác quỷ. Quý Nghiêu ghé sát lại, đặt tấu chương ở cổ hắn, trượt nhẹ, nói khẽ: “Trẫm đâu có nói đùa.”
Y cười khúc khích hỏi: “Đốc công ơi, có đau không?”
(5)
Một lúc lâu sau Dương Hạ mới ngước lên, nhìn vào ánh mặt lạnh lùng, sắc bén của Quý Nghiêu, nói: “Chẳng qua chỉ là một giấc mơ thôi mà Bệ hạ coi là thật sao?”
Quý Nghiêu nở nụ cười: “Mơ ư? Đối với Trẫm chỉ là một giấc mơ, mà với đốc công, cũng chỉ là một giấc mơ thôi sao?”
Góc nhọn của quyển tấu chương lướt đi, dừng lại ở hõm xương quai xanh của Dương Hạ. Quý Nghiêu nói: “Trẫm và đốc công thân thiết biết bao, hiện giờ đốc công lại coi Trẫm rắn rết, tránh còn không kịp… Chậc.” Y hỏi Dương Hạ: “Ngươi nói xem có lạ không?”
Dương Hạ đẩy tấu chương ra, bình thản nhìn Quý Nghiêu, hỏi: “Bệ hạ muốn nói điều gì?”
Quý Nghiêu nói: “Đốc công giả ngu trước mặt Trẫm làm gì. Trẫm là ai, đốc công là ai, cả hai đều rõ cả.”
Tư thái thong dong nhưng ngôn từ của y lại gây sức ép cho hắn, nhất định muốn xé toang lớp ngụy trang bình tĩnh kia của Dương Hạ, để hắn lộ ra vẻ sợ hãi, phẫn nộ trần trụi trước mặt y.
Hai người nhìn nhau một chốc. Dương Hạ ngắm gương mặt thân thuộc kia. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng cùng một gương mặt, nhưng thần thái xa lại lại khiến người ta căm ghét. Hắn tựa vào lưng ghế, nói: “Bệ hạ nói gì vậy, nô tài không hiểu.”
Quý Nghiêu mỉm cười: “Dương Hạ, Dương đốc công à. Trẫm nghe nói đốc công là người có thù tất báo, Trẫm giết ngươi, hủy hoại tất cả của ngươi, không phải ngươi nên cực kỳ hận Trẫm sao?”
Dương Hạ lạnh lùng nhìn Quý Nghiêu, không đáp.
Quý Nghiêu hỏi: “Sao không ra tay vậy?”
Y nhìn Dương Hạ, vừa cười vừa nói: “Không phải là… không nỡ hả? Ôi đúng là tình sâu nghĩa nặng, Trẫm chỉ biết công công vốn tâm khí cao ngạo, hóa ra lại có thêm đức tính này.”
Ánh mắt Dương Hạ lại hơn, môi mím chặt.
Quý Nghiêu nói: “Không biết đốc công…” Y ngừng một chút, dường như đang sắp xếp từ ngữ, rồi lại mỉm cười: “Điên loan đảo phượng với người kia rồi đêm mơ về ác mộng kiếp trước, đột nhiên nhớ tới Trẫm, nhớ tới những việc của kiếp trước ấy không?”
“Quý Nghiêu!” Dương Hạ đột nhiên bật dậy, nhìn chằm chằm y, lạnh lùng nói: “Chẳng qua là đồ giả ở đâu tới, ngươi thật sự cho rằng ta không dám làm gì ngươi sao?”