Chẳng Màng

Chương 57: Ngoại truyện 1



Ngày Quý Nghiêu đăng cơ thời tiết rất tốt, cũng là ngày đẹp do Lễ bộ đã chọn. Trời cao trong vắt, gió thu hiu quét sạch mùi máu tanh trong cung khiến nơi đây sáng bừng lên.

Quý Nghiêu vào chỗ, áo Cổn(1) màu đen tôn quý, mũ miện mười hai chuỗi ngọc, y ngồi ở ghế rồng trên cao kia. Dương Hạ đang cầm chiếu thư tuyên đọc, chất giọng nhẹ nhàng, từ tốn, từng câu từng chữ được đọc lên chậm rãi, rõ ràng, đoan chính, nghiêm trang.

(1)Áo Cổn hay còn gọi là áo Long Cổn, là lễ phục của Hoàng đế

Quý Nghiêu nâng cằm nhìn Dương Hạ. Bên dưới bậc thềm là bá quan văn võ, Dương Hạ thẳng lưng, những ngón tay mảnh khảnh cầm chiếu thư, vẫn mặc y phục nội thị màu son như thế, có khác là trên áo thêu mãng xà bốn vuốt vàng, đẹp đẽ mà sắc bén.

Chiếu thư đã được đọc xong, Dương Hạ quay người lại thì vừa lúc chạm mắt Quý Nghiêu. Hai người nhìn nhau. Quý Nghiêu mỉm cười với hắn, rõ ràng đã là đế vương rồi những vẫn còn vương lại dáng vẻ thiếu niên, chuỗi ngọc trên mũ lắc lư, lại hơi có vẻ dại khờ.

Dương Hạ ngẩn người nhìn xuống, quỳ ở trước mặt Quý Nghiêu giống như quần thần phía dưới.

Tiếng hô dâng lên như thủy triều.

Báo cáo lên tông miếu, tế trời, tân hoàng đăng cơ thủ tục rườm rà, hai người bận rộn cả ngày, đến tối khuya mới xong việc.

Vào bên trong điện, Quý Nghiêu giơ tay định tháo mũ miện trên đầu xuống, phàn nàn: “Cái này nặng quá, suýt thì làm ta gãy cổ.”

Tiểu nội thị bên cạnh nói nhỏ: “Bệ hạ, giờ ngài là Hoàng thượng, phải sửa danh tự xưng…”

Tay Quý Nghiêu gạt gạt chuỗi ngọc trên mũ, ánh mắt quét sang phía tiểu nội thị: “Hửm?”

Sắc mặt tiểu nội thị trắng bệch, im bặt miệng, quỳ xuống run rẩy nói: “Nô tài lắm miệng.”

Quý Nghiêu nhếch môi cười, nhìn Dương Hạ đang im lặng đứng một bên, nói: “Thôi, hôm nay không tính toán với ngươi, xuống đi.”

“Công công thì ở lại.”

Chẳng mấy chốc, kẻ hầu người hạ lũ lượt kéo ra, trong điện lập tức yên tĩnh trở lại.

Quý Nghiêu đi đến bên gương đồng, mặt gương bóng loáng. Y vụng về tháo mũ miện xuống. Dương Hạ do dự một chút rồi đi tới đứng phía sau Quý Nghiêu, đưa tay lên, thuần thục mà tháo các chuỗi ngọc ra.

Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ qua mặt gương đồng, nhìn Dương Hạ rồi đột nhiên gọi hắn: “Dương Hạ.”

Dương Hạ đang cầm chuỗi ngọc trên mũ miện của y, mười hai chuỗi bạch ngọc sáng lấp lánh, thêm ánh đèn trong cung sáng ngời làm nền cho làn da hắn trở nên cực trắng, quý giá mà mong manh.

Dương Hạ ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy ảnh ngược của hai người trong gương.

Trong gương đồng, hai người nhìn thật gần gũi.

Trong điện yên tĩnh đến lạ, rút đi sự phù hoa, ồn ào ban ngày, cung đình lộ ra vẻ tối tăm, cô độc.

Không hiểu sao nhưng Quý Nghiêu bỗng hốt hoảng.

Sau khi gặp giấc mơ ấy, lúc nào y cũng sợ hãi, dường như đây chính là con đường cuối cùng mà y có thể đi, cho nên y mới không từ thủ đoạn mà đeo bám một người có thể cùng mình đi trên con đường này.

Hiện giờ đã toại nguyện rồi.

Quý Nghiêu nghĩ, y không phải kẻ cô đơn nữa.

Dương Hạ cũng hơi hốt hoảng, trước khi Quý Nghiêu vào chỗ, Khâm thiên giám đưa niên hiệu lên, tân đế đăng cơ, đương nhiên phải đổi niên hiệu.

Giữa một loạt những cái tên, chói lên một dòng – Trường Hi.

Dương Hạ chết ở triều đại Trường Hi.

Ngón tay Quý Nghiêu trượt trên mấy chiếc thẻ tên, khó khăn lắm mới dừng ở hai chữ “Trường Hi”. Mí mắt Dương Hạ giật giật, nắm lấy tay Quý Nghiêu, nói: “Trường Hi mang điềm xấu, đổi đi.”

Lần đầu tiên Dương Hạ có ngữ điệu như vậy, Quý Nghiêu liếc hắn một cái, cố ý trêu chọc: “Niên hiệu ở đây đều do Khâm thiên giám lựa chọn kỹ lưỡng, làm sao mang điềm xấu được?”

Dương Hạ mím môi, Quý Nghiêu cười: “Công công không thích à?”

Dương Hạ đáp: “Không thích.”

“Công công không thích thì bỏ.” Quý Nghiêu nhón thẻ bài lên bằng hai ngón tay, ném đi, hỏi: “Công công thích cái nào?”

Trong lòng Dương Hạ bình tĩnh lại, hắn đáp: “Chọn niên hiệu là chuyện lớn, nô tài há lại có thể làm thay được.”

Quý Nghiêu mỉm cười, ghé lại bên hắn: “Này đâu phải chuyện lớn gì, đau cả đầu.”

Cuối cùng, chọn niên hiệu Nguyên Cảnh.

Nguyên Cảnh, không phải Trường Hi, như là một khởi đầu mới.

Quý Nghiêu không cười nữa. Đôi mắt người thiếu niên sâu thẳm, rõ ràng là nhìn gương đồng mà lại như nhìn Dương Hạ. Trái tim Dương Hạ run lên, không nói gì, yên lặng nhìn hai gương mặt trong gương đồng.

Trong phút chốc, dường như bọn họ nhìn thấy những người đã chết trong tay mình ở trong góc tối nhìn chằm chằm vào hai người.

Không ai rời mắt đi.

Ngôi Hoàng đế của Quý Nghiêu đổi bằng thi thể. Mấy năm nay bọn họ bày mưu cũng chỉ vì ngôi vị này, lo lắng hết lòng, sống trên băng mỏng, thận trọng vô cùng.

Nhưng hôm nay, khi đã ngồi vững vàng rồi, đại cục đã định thì lại thấy hơi buồn bã, mờ mịt. Con đường phía trước như phủ sương mù khiến người ta không rõ phương hướng, không biết đi đâu về đâu.

Quý Nghiêu đột nhiên nắm lấy cổ tay Dương Hạ, nắm thật chặt, kéo lại mà ôm chầm lấy eo hắn. Y như đứa nhỏ sợ hãi, chôn mặt trên người Dương Hạ. Dương Hạ giật mình, tay cứng đờ, mấy chuỗi ngọc chạm nhau vang lên tiếng va đập.

Trong điện yên lặng như chết. Tẩm điện Đế vương bài trí không gì không có, diện tích rộng lớn nhưng lại càng làm nổi bật vẻ trống trải.

Dương Hạ đặt mũ miện lên trên bàn, bất tri bất giác nghĩ, Quý Nghiêu cũng sẽ sợ hãi ư?

Hắn thấy buồn cười, Quý Nghiêu tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã như vậy, lừa gạt tất cả mọi người, hành thích vua, giết người thân, không kiêng nể gì, vừa ác vừa tàn nhẫn, người như vậy sẽ biết sợ ư?

Nhưng Dương Hạ bất chợt cảm thấy thật mệt mỏi. Cơn mệt mỏi này thổi quét qua thần kinh đang căng như dây đàn của hắn, như một trận đại hồng thủy khiến tay hắn như nhũn ra. Một lát sau, Dương Hạ nhẹ nhàng khoác lên vai Quý Nghiêu, cố gắng không lộ ra một chút yếu đuối nào.

Sau, Quý Hoàn được an táng tại lăng vua.

Ngay khi chuông báo tang vang lên, Trần Uyển Uyển cắt cổ tay, dùng dao mà Quý Hoàn hay sử dụng để điêu khắc mà cắt. Khi nội thị phát hiện thì đã không cứu được nữa, máu nhuộm đỏ chăn gối. Nàng mặc đồ trắng, vẻ mặt thanh thản, khóe miệng cong cong, ngây thơ mà kiên định, dường như chuẩn bị tới một buổi hẹn lãng mạn.

Về sau, Quý Nghiêu quyết đoán nói để cho chị dâu nhỏ hợp táng với Hoàng huynh đi.

Quần thần ầm ầm phản đối, ào ào quỳ xuống.

Quý Nghiêu bật cười, hỏi: “Sao? Ai muốn tuẫn táng với Hoàng huynh cứ việc quỳ, quỳ chừng ba ngày ta thành toàn cho các ngươi.”

Dứt lời, Cẩm y vệ đứng bên cạnh đồng loạt rút đao ra, mặt lạnh như Diêm Vương, cực kỳ có tính uy hiếp.

Quý Nghiêu cứng đầu quái đản, làm việc không câu nệ lễ pháp, dám đè ép tiếng phản đối của triều thần xuống.

Trần Uyển Uyển được đặc biệt dùng thân phận Quý nhân hợp táng với Quý Hoàn.

Quý Nghiêu lại gọi một tiếng, Dương Hạ.

Dương Hạ nhìn xuống, cúi đầu mà đáp Quý Nghiêu.

Đèn cung đình lay động, ánh nến đan nhau.

Quý Nghiêu như con thú con mà cọ Dương Hạ, hơi thở nhẹ nhàng nhưng siết eo Dương Hạ như muốn bẻ gãy, dính lên người hắn như không muốn xa rời: “Dương Hạ ơi.”

Dương Hạ đứng yên, tay vẫn đặt lên vai Quý Nghiêu, kìm nén áp lực mà đáp đầy thân thiết, hắn nhẹ giọng: “Bệ hạ, nô tài đây.”

Khiến Quý Nghiêu cảm thấy an tâm ngay lập tức
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.