Hôm nay trong cung mở yến tiệc linh trọng, Lang Vương muốn mở tiệc tiếp đãi vị hoàng huynh mà hắn ngày nhớ đêm mong trở về, nghe nói vị ấy đã tự mình chăm sóc cho Lang Vương từ khi hắn còn là một con lang nhỏ xíu cho đến khi tăng trưởng thành một con lang to tổ bố.
Lúc nhỏ bởi vì Lang Vương vô tình đi lạc khỏi hoàng cung, nên đã được vị ấy tìm thấy ở bờ sông trải đầy rác, trên thân thể lại dính đầy bùn đất bốc mùi, y liền nổi lòng thương xót thu nhận về nhà nuôi dưỡng, sau khi Lang Vương trưởng thành theo thời gian, vị ấy lại rời hắn đi ngao du khắp thiên hạ, chỉ để lại một lá thư từ biệt.
Lang Vương đau khổ ròng rã suốt mấy năm trời, cũng đã phái người âm thầm đi thăm dò tung tích của vị hoàng huynh đó rất nhiều năm, hiện tại liền tìm được, vị ấy lại đích thân trở về thăm hắn, hắn hiện tại có thể nói là vui đến không nói nên lời, lập tức phong y thành vương gia lấy danh là Hữu Sinh vương, có thân phận rồi thì sẽ có thể thuận lợi gặp mặt hắn hơn.
Trong tẩm điện lúc này có rất nhiều khách quý được mời đến, thần quan cùng những yêu lão tụ họp rất đông đủ, nâng li kính thật nhiều rượu với vị vương gia mới nhậm chức, mà tửu lượng của vị ấy rất kém nên cũng chỉ cười cười không nhận, đám hạ thần liền thất vọng trở về chỗ ngồi, Lang Vương thấy vậy thì nổi tâm hào phóng, thay y uống hết mấy li rượu được dâng tới.
Trong cung tức khắc liền rộn vang đầy tiếng cười vô cùng náo nhiệt, khác với Ngọc Li Thường lúc này.
Thỏ Trắng ngồi bó chân trên bệ cửa sổ nhìn ánh trăng xanh tỏa sáng giữa khung trời đen, Lang Vương nói thân thể của y hiện tại không tốt, không thể tham gia long yến được, y đành nghe lời ngoan ngoãn nằm trên giường suốt một ngày, nằm chán quá thì lại lên bệ cửa sổ ngồi ngắm cảnh.
Nơi này chỉ có hai cung nữ theo hầu hạ Thỏ Trắng, mà nhìn mặt các nàng lúc nào cũng tỏ vẻ nhăn nhăn nhó nhó giống như không muốn ở cùng y, Thỏ Trắng nhìn cũng thấy khó xử, dù gì các nàng cũng là nữ nhân, tất nhiên là không muốn phải theo hầu bên cạnh một người vô dụng như y, thế là đành phải nói với Lang Vương rằng không cần người hầu hạ, y có thể tự chăm lo cho bản thân được, Lang Vương mặc dù không muốn nhưng nhìn bộ dáng khấn thiết kia cũng đành gật đầu chấp thuận.
Thỏ Trắng ngồi ôm chân nhìn những cánh hoa sữa lụi tàn trôi theo gió, một đêm này, Lang Vương không tới.
Tính tình của Lang Vương thay đổi rất thất thường, y cũng không có cách nào hiểu được.
Sau đó, hai, ba ngày liên tiếp trôi qua, Lang Vương nửa bước cũng chưa từng đặt đến Ngọc Li Thường, Thỏ Trắng một thân một mình ở nơi này ngắm cảnh từ sáng cho đến tối, ngắm đến nỗi con mắt cũng muốn rớt ra đến nơi rồi.
Thỏ Trắng mấy ngày nay rất rảnh rỗi, hết ăn no rồi lại ngủ, không có việc gì làm thì sẽ đi đọc sách hoặc là đi trồng cà rốt, phần lớn thời gian còn lại sẽ ngồi ở trong đình viện hóng mát, hoặc là ra ngoài gốc cây đào nằm phơi nắng, nhưng mà có phơi kiểu nào thì da cũng không đen đi được, ngược lại còn trắng hơn bình thường nữa, y thật hoài nghi cơ thể của mình, giống như ánh nắng là năng lượng để y hấp thụ vậy.
Hôm nay lại là một đêm trăng thanh gió mát rất thích hợp để ngắm sao, Thỏ Trắng ngồi ở bên mép bờ ao, hai chân thả xuống chạm vào mặt nước khẽ đung đưa, trong lòng ôm một củ cà rốt vừa hái được sau vườn, cúi mặt gặm gặm, y vừa ăn vừa ngân nga hát, trong lòng cảm thấy rất thư sướng.
"Hôm nay trăng đẹp nhỉ, không ngờ ở nơi hoang vu cô tịnh như thế này mà ta cũng có thể gặp được người đấy, thật trùng hợp"
Giọng nói mềm nhẹ khẽ lướt qua tai Thỏ Trắng, y bị dọa giật mình liền quay phắt người nhìn lại, phút chốc hai mắt đã mở to đến hết cỡ.
Người đến là nam nhân, một thân y phục trắng thuần nhẹ phiu theo gió, dáng người vừa gầy vừa uyển chuyển, vòng đai màu đen thắt chặt tôn lên vòng eo thon gọn mảnh khảnh của y, tóc trắng thật dài chạm gối, trên đầu búi phát quan, da thịt lại trắng mịn như tơ thượng hạng, trên gương mặt nhỏ kia là dung nhan mĩ miều khó tả nên lời, quan sát kĩ liền thấy dưới khóe mắt là có một nốt chu sa nhỏ, Thỏ Trắng nhìn đến sững người, càng không thể dời mắt đi được, chỉ biết hé miệng khẽ thốt lên một câu cảm thán.
"Thần...thần tiên..."
"A? Là nói ta sao?"
Thỏ Trắng hai mắt phát sáng đầy ngưỡng mộ nhìn tiên nhân mỉm cười dịu dàng như hoa, gật gật đầu.
Người nọ thấy vẻ mặt thành thật của y, liền vươn tay che miệng cười nhẹ.
"Ta không phải là thần tiên, chỉ là một hồ ly thôi, à, ta tên Hữu Sinh, còn ngươi, ngươi gọi là gì?"
Thỏ Trắng chớp mắt nhìn tiên nhân đang cười với mình, tiên nhân có đôi mắt thật đẹp, lông mi và tóc cũng đồng dạng màu trắng như y, khi cười sẽ lộ ra hai cái răng nanh nhỏ rất dễ thương, mà y lại không có hai cái thứ nhọn nhọn đó, y chỉ là thỏ, răng sẽ rất thô, Thỏ Trắng nghĩ nghĩ liền ngượng ngùng đan hai tay vào nhau.
"Ta là...là Bạch Thổ, hì"
Thỏ Trắng vừa nói xong, nhiệt độ trong đôi mắt của người kia đột nhiên lại thuyên giảm xuống còn 0 độ, nhưng Thỏ Trắng lại đang cúi đầu, cho nên không có chú ý đến điểm khác thường đó.
"À, Bạch Thổ, từ lúc nhập cung ta cũng có nghe nói qua Trương Húc rất sủng ái một người, lúc thành thân cũng không lập tức phong thành vương hậu, mà chỉ phong thành quý phi, cũng có hạ nhân khác nói vị quý phi đó rất vô dụng, làm cái việc gì cũng không nên thân nên mới không được chọn làm vương hậu, là ngươi sao?"
Thỏ Trắng ngước mắt nghe y luyên thuyên một hơi dài, cũng bắt được trọng điểm câu chuyện, Thỏ Trắng không có nhận ra lời nói của y mang đầy ý châm biếm, mà chỉ mờ mịt hỏi lại.
"Ai là Trương Húc?"
"Ngươi không biết Trương Húc?"
Thỏ Trắng ngây ngốc lắc lắc đầu.
"Ha, ngay cả tên trượng phu của mình mà còn không biết, ngươi có đúng thật là thê tử của Trương Húc không thế?"
Thỏ Trắng nghe xong liền sửng sốt mở to mắt, có chút không thể tin nổi mà nhìn chằm chặp vào người y, Hữu Sinh bị Thỏ Trắng nhìn đến không được thoải mái, y liếc mắt tới cái khuôn mặt nhỏ đầy vẻ khờ khạo kia, chậc một tiếng.
"Ngạc nhiên cái gì? Chậc, quả thật đúng như lời đồn, người thì vô dụng thật, ta lại không có hứng ở đây nói chuyện cùng người ngốc đâu, Trương Húc còn đang tìm ta"
Hữu Sinh nhếch khóe môi, xoay mạnh người, đang lúc muốn đi lại bị vấp phải một cái củ cà rốt dưới chân, thất kinh lảo đảo mấy bước, Thỏ Trắng cũng bị dọa một phen hú hồn, liền thẳng người tiến tới muốn túm lấy tay y, nhưng đã muộn, Hữu Sinh "a" một tiếng trượt chân rơi xuống hồ nước lạnh lẽo.
"Tùm"
Thỏ Trắng ngơ ngác nhìn mặt nước "ào ào" gợn sóng nhấp nhô, liền phản ứng lại vừa xảy ra chuyện gì, vội cởi hài ra muốn nhảy xuống cứu người.
Thỏ Trắng để hài sang một bên, đang muốn trèo xuống thì đằng sau chợt truyền tới một tiếng rống to.