Hôm nay khí trời trong xanh lại mát mẻ, từng đợt gió lạnh khẽ vi vu lướt qua làm lay động những cánh hoa sữa như đang nô đùa cùng chúng, trong tẩm điện, Lang Vương chán chường cầm li rượu nhỏ trong tay, lắc qua lắc lại.
"Thật con mẹ nó chán quá mà, suốt ngày cứ bắt ta phê tấu chương, làm việc rồi làm việc, bộ muốn vắt kiệt sức của ta luôn hay sao, cái thân này là trâu bò để các ngươi muốn cưỡi là cưỡi hả?"
"Thần nào dám, cơ mà, đại vương ngài nếu không tận tâm làm việc vì đất nước này thì mai sau con dân của ngài cũng không thể có được một cuộc sống ấm no đâu à nha~"
Vị công công mặt cáo đứng bên cạnh Lang Vương cười hề hề ra sức khuyên nhủ, cái mồm cười toét lên lộ ra hai cái răng nanh sáng bóng.
"Này, đừng có cười, nhìn cái điệu bộ ẻo lã chó má đó của ngươi, bổn vương không nổi lên được một xíu tâm trạng nào cả"
Công công mặt cáo liền ngậm miệng không cười nữa, cảm thấy vị Lang Vương mới lên ngôi này thực khó hầu hạ, ít nhất cũng không tàn nhẫn như vị Lang Vương lúc trước, vì sắc mà bỏ quên đất nước, ngay lúc binh quyền vừa đuổi tới đã cong chân ôm tình nhân Gấu Trúc đô con bỏ chạy, công công mặt cáo tức đến hộc máu, càng nghĩ càng không cam lòng mà, lão thật mong vị vương trẻ tuổi này sẽ không giống như người nào đó, đừng bỏ mặc đất nước đang trên đà hưng thịnh là được, nếu không sẽ lại khổ cái thân già này của lão mất.
Ngày hôm sau cả kinh thành đã nổi lên một tin tức động trời, người dân rầm rộ bàn tán khắp nơi, nghe nói vương triều Báo Quốc tỏ ý cùng với Lang Quốc kết thân, muốn bắt đầu một mối quan hệ giao hữu cùng với đế vương của Lang Quốc, vị đế vương Báo Quốc đã nhiệt tình muốn gả Nhị công chúa Báo Trắng xinh đẹp như hoa sang.
Lang Vương mặc dù rất không tình nguyện nhưng vì nghĩ lại những phúc lợi sau này sẽ hưởng được khi kết giao cùng Báo Quốc hưng thịnh, lão công công mặt cáo cũng tốn rất nhiều nước miếng khuyên nhủ suốt một buổi trời, cũng thành công thay đổi ý định không muốn kết thân của hắn.
Ngày tân hôn, các sứ giả cùng đế vương Báo Quốc được mời đến tham dự hôn yến long trọng được tổ chức trong cung, khách mời đến càng lúc càng đông, Lang Vương mặc một bộ hỉ phục đỏ ngồi trên bậc cao cao nhìn xuống, bộ mặt không kiên nhẫn tiếp nhận từng li rượu mời của các đại thần cùng sứ giả đưa tới.
Lang Vương hừ hừ uống hết li rượu trong tay, khóe mắt vô tình liếc thấy có một thị vệ đang tiến vào sảnh cùng Báo Vương nói nói cái chuyện gì đó, vẻ mặt của ông ta liền trở nên tái mét trông có vẻ rất tức giận, lúc cùng hắn kính rượu, Lang Vương nhìn bộ dạng của ông ta đang ngày càng thêm khẩn trương, đầu đầy mồ hôi, bất quá hắn cũng không để tâm nhiều.
Sau khi khách mời đã được tiễn về hết, Lang Vương bộ dáng không có vẻ gì là say khướt chậm rãi tiến vào Ngọc Li Thường cung, nơi nhị công chúa Báo Quốc kia đang ngồi đợi hắn về cùng động phòng.
Lang Vương mắt cũng không thèm nâng ngồi trên bàn rót trà uống, để mặc vị tân nương khăn trùm hỉ phượng ngồi trên giường kia một mình.
Không khí trong phòng có vẻ phá lệ yên tĩnh dị thường, Lang Vương sau khi uống hết một nửa chung trà mới đứng dậy đi tới trước người tân nương, trong tay cầm một cây sáo trúc, hắn nghiêm mặt dùng đầu sáo nhấc khăn voan lên, lộ ra một khuôn mặt trắng như tuyết, điều làm hắn chú ý nhất chính là đôi con ngươi màu đỏ rực đang mở to chớp chớp nhìn hắn kia, một bộ rụt rè không dám lên tiếng.
Lang Vương nhớ rõ Báo Quốc sở hữu một đôi con ngươi màu đen khí dũng chứ không phải màu đỏ yếu mềm.
Lang Vương đôi mắt bắt đầu trầm xuống, lạnh lùng nói "Ngươi là ai?"
Kẻ ngồi trên giường đột nhiên co rúm, hai tay nắm chặt váy không nói.
"Ta hỏi lại, ngươi là ai?"
Kẻ nọ giật nảy mình, thanh âm kia lạnh lùng lại mang theo mùi hung tàn chết chóc, y đáng thương ngẩng đầu, run run rẩy rẩy gỡ xuống hỉ phượng nặng trịch.
Lang Vương sững sờ nhìn hai cái tai nhung thật dài giật giật trước mặt, nguy hiểm nheo mắt lại.
"Thỏ Trắng?"
"Xin tha mạng, cầu đại vương đừng giết tiểu dân, tiểu dân là bị ép phải thế chỗ Nhị công chúa đã bỏ trốn để thành thân, nếu không làm theo, họ liền đe dọa sẽ giết cả gia đình của tiểu dân, tiểu dân cũng không có muốn lừa đại vương..."
Lang Vương lặng im nghe Thỏ Trắng lắp bắp nói một tràng dài bên tai, thanh âm trầm trầm mang theo đặc trưng của nam tính, nghiến răng siết chặt nắm tay.
"Hay cho một Báo Quốc to lớn, vậy mà cũng dám lừa bổn vương, lại còn là một nam nhân, hừ, xem ra bổn vương đã quá xem thường bọn chúng rồi"
Thỏ Trắng ngây ngốc nhìn khuôn mặt tuấn lãng đầy vẻ phẫn nộ của Lang Vương, bị dọa đến rụt chân lại.
"Ngươi"
Thỏ Trắng hai mắt vô tội nâng lên "Vâng?"
Lang Vương sắc mặt âm trầm nói "Bổn vương sẽ không làm lớn chuyện này ra bên ngoài, ngược lại là ngươi, phải biết ngoan ngoãn hiểu chuyện cho ta, biết chưa?"
Thỏ Trắng lanh lẹ gật gật đầu.
Lang Vương liếc nhìn hai mắt to tròn rưng rưng nước của y, hai bàn tay nhỏ đan vào nhau run cầm cập, mặc dù khuôn mặt cũng được coi là diễm lệ nhưng cũng không dậy nổi một chút hứng thú trong hắn, Lang Vương thổi tắt nến, tháo hài trèo lên giường, ôm lấy Thỏ Trắng mềm mại nhu nhược vào lòng, khẽ quát một tiếng.
"Đi ngủ"
Không lâu sau, giọng của Thỏ Trắng lại yếu ớt vang lên "Đại Vương"
"Gọi phu quân"
"A, nhưng..."
Lang Vương vốn tưởng đang ngủ chợt mở mắt, hung ác nói "Gọi phu quân"
Thỏ Trắng lại bị vẻ mặt như hung thần đó dọa tới, cụp tai oan ức gọi "Phu...phu quân"
"Ừm, có chuyện gì sao?"
"Tiểu dân, tiểu dân quên rồi"
"Ngu ngốc!"
Lang Vương ngoài miệng mắng một câu nhưng trong lòng lại âm thầm nở hoa, tay đưa lên ôm cái đầu tóc trắng kia dựa vào lồng ngực cường tráng của hắn, nghiêm giọng.
"Ngủ"
"Dạ"
Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu lại truyền xuống giọng của Lang Vương.