Chẳng Đắm Chìm - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 48



48.

Cậu thỏa mãn rồi chứ?”

Máu trên hàng mày nhỏ xuống, những vết thương khác trên người cũng không phải quá nặng, Quan Thù chỉ dùng mu bàn tay lau vết máu trên mặt đi, để lộ dung mạo sắc bén.

Quan Thù bị người nói không thành có, lẽ ra phải cảm thấy tức giận. Bị chụp mũ như thế, ấy vậy mà lại cảm thấy bối rối.

Hắn thậm chí còn cảm thấy lời Thẩm Yểu nói cũng có lý, Từ Ý Bạch có ngàn vạn cơ hội để tố giác với Quan Nham, nhưng lại cố tình chọn lúc này. Hắn biết rõ Từ Ý Bạch có ý định xấu xa với Thẩm Yểu, nhưng lại không chuẩn bị sẵn sàng để rồi sập bẫy của Từ Ý Bạch.

Giả như hắn đến sớm một chút...... Giả như hắn đến kịp thời, hẳn là đã có thể đưa Thẩm Yểu ra khỏi nơi đây, lẽ ra hắn phải tới luôn trong ngày hôm đó.

Thật không may, chỉ kém một chút, đã lại là không chỉ chậm có một bước.

Quan Thù bỗng siết chặt nắm tay, hắn không nên nổi giận với Thẩm Yểu, lẽ ra vào lúc đánh Từ Ý Bạch hắn phải mạnh tay thêm chút nữa.

Hắn hoàn toàn chặn trước người Thẩm Yểu, không để cậu nhìn thấy một góc áo của Từ Ý Bạch. Bản thân cậu cũng quay người đi, tiếng kêu gào chẳng còn chút hòa nhã kia của Từ Ý Bạch đã khiến cậu nghe đến nhức óc.

“Em không đi! Sao em lại phải đi chứ?!”

Từ Ý Bạch đè chặt vai xuống mặt đất, anh chỉ có thể trơ mắt chứng kiến Quan Thù cùng Thẩm Yểu đứng bên nhau, người bạn trai trên danh nghĩa anh đây ngược lại càng giống kẻ thứ ba.

Anh như thể hoàn toàn mất hết sức lực, nằm yên trên đất, từ bỏ kháng cự.

Song ngay giây kế tiếp, khi lực khống chế trên vai chỉ thoáng buông lỏng, Từ Ý Bạch lại bùng nổ sức mạnh, đột ngột hất ngã một Alpha bên cạnh, bổ nhào về phía trước.

Trong chớp mắt đó, lòng bàn tay anh còn đang nhỏ máu, thế nhưng lại kích động muốn vươn tay tóm lấy một mảnh thủy tinh trên mặt đất lên.

“Từ Ý Bạch!! Em không cần đôi tay đó nữa à?!”

May sao Cố Vân Vận kịp thời nhấc chân đá, hất văng mảnh vỡ sắc bén kia đi. Cô rất hiếm khi bị dọa thành bộ dạng hiện giờ, vỗ ngực bình ổn trống ngực ra lệnh nói, “Tiêm thuốc an thần cho nó.”

“Em không muốn! Cố Vân Vận!” Gân xanh ngoằn nghoèo hiện lên bên mặt Từ Ý Bạch, anh bắt đầu gọi thẳng tên cô ra, mắt như muốn nứt vùng vẫy, “Em muốn đưa Thẩm Yểu đi!”

Cố Vân Vận rời tầm mắt đi, không tiếp tục nhìn nữa. Kim tiêm đâm vào da thịt, thiếu chút nữa bị Từ Ý Bạch giằng ra, chất lỏng lạnh giá chảy vào trong mạch máu, như thể bị giội thẳng một chậu nước đá vào mặt.

Mí mắt bắt đầu trở nên nặng trĩu, huyết dịch sục sôi bị ép nguội xuống. Ý chí khó có thể chống cự, vào một khắc trước khi hôn mê, Từ Ý Bạch nhìn khóa vào Thẩm Yểu nói:

“Thẩm Yểu, rồi em sẽ lại trở về bên anh.”

Quan Thù hừ một hơi lạnh ra từ trong khoang mũi, hắn tận mắt chứng kiến Từ Ý Bạch bị người lôi đi, tái hiện lại cảnh tượng loạn lạc nhốn nháo tận sâu trong kí ức vụn vỡ của hắn.

Quá khứ cũng như vậy, hắn bị mấy Alpha khống chế trên mặt đất, vứt bỏ tất cả tôn nghiêm của bản thân, đớn hèn khẩn cầu Thẩm Yểu đừng đi.

Thẩm Yểu cũng lãnh đạm như thế đứng một bên, quay người không chút do dự. Cậu không quay đầu lại, cũng không rơi lệ, cứ như vậy mà vứt bỏ chiếc nhẫn hắn tặng.

Kết quả, Từ Ý Bạch chẳng khác gì hắn cả, đều là những thứ có thể tùy ý vứt bỏ.

Điểm khác biệt là, hắn đã sớm thấy rõ bộ mặt thật của Thẩm Yểu, hắn sẽ không đau khổ vì Thẩm Yểu nữa, sẽ không bao giờ yêu thích, lại càng không bao giờ chảy một giọt lệ vì cậu nữa.

“Quan Thù.”

Trò hề kết thúc trong phòng lại trở nên tĩnh lặng, Quan Thù nghe được Thẩm Yểu nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, hỏi: “Từ Ý Bạch đi rồi, chỉ còn hai người chúng ta, giờ cậu vui rồi chứ?”

Quan Thù nhíu mày lại nói: “Sao tôi phải vui......”

“Suỵt.”

Thẩm Yểu đè ngón trỏ lên môi, ngắt lời Quan Thù: “Vì sao khi cậu thấy tớ cùng Từ Ý Bạch hôn môi ở dưới tầng lại tức giận như vậy? Trước kia rõ ràng cậu cũng đã từng thấy rồi mà?”

Khi cậu nói ra những lời này, hình ảnh trước mắt Quan Thù bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, bờ môi hắn giật giật, hỏi theo bản năng: “Cậu nói cái gì......”

“Hồi năm nhất đại học, cậu từng đến tìm tớ phải không?” Thẩm Yểu nhìn về phía hắn, không nóng không lạnh nói, “Cậu đứng ở góc tường dãy phòng múa, thấy tớ và Từ Ý Bạch hôn...... Ư ——”

Những lời còn lại còn chưa nói hết, Thẩm Yểu liền phát ra một tiếng hít khí. Cậu bị Quan Thù dùng sức đẩy, quẳng lên sofa.

Điều hắn vẫn cho là bí mật hóa ra Thẩm Yểu đã sớm biết, Quan Thù mất lý trí đè chặt vai cậu, tay lại không ngừng run rẩy.

Yết hầu hắn lăn xuống, như nuốt ngụm máu xuống cổ họng, khẽ gầm hỏi: “Cậu đã thấy...... Thẩm Yểu...... Cậu thấy tôi đứng nơi đó, cho nên mới cố tình hôn Từ Ý Bạch sao?!”

“Biết làm sao đây, muốn để cậu hết hy vọng, chẳng phải chỉ có thể làm vậy thôi sao? Khi đó hẳn là cậu đã rất giận dữ nhỉ?” Thẩm Yểu nhịn đau, tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ, “Quan Thù, thế nên tớ mới hỏi giờ cậu có vui không?”

Hàng mi cậu vừa dài vừa dày, tự nhiên uốn cong cong lên trên. Khoảng cách khống chế quá gần, khi khẽ chớp dường như có thể quét qua mặt Quan Thù. Thẩm Yểu thấp giọng hỏi: “Đương nhiên, điều tớ muốn hỏi hơn là, cậu còn thích tớ ư?”

Lồng ngực Quan Thù phập phồng, ánh mắt lại chạm đến chiếc cổ trải đầy vết đỏ, gai mắt đến cực điểm của Thẩm Yểu.

Cánh tay siết căng của hắn rất nhanh trầm tĩnh lại, hắn thẳng người lên, hờ hững quay mặt đi nói: “Sao tôi phải vui chứ? Là vì đã đánh Từ Ý Bạch được một trận ấy à? Tôi cũng sẽ không thích thứ Omega lẳng lơ không chính chuyên như cậu. Thẩm Yểu, sai lầm từng phạm phải tôi sẽ không tái phạm lần thứ hai. Ai mà dám tiếp tục thích cậu chứ, lúc nào bị cắm sừng cũng chẳng hay biết.”

Hắn của quá khứ, Từ Ý Bạch của hiện tại, chỉ là thay nhau gánh hậu quả khi hết lòng hết dạ vì Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu thấy hắn thảm hại tại góc tường, nhưng lại làm như chẳng hay biết, trong bóng đêm chạy như bay nhào vào lòng Từ Ý Bạch, nâng mặt hôn môi anh.

Hắn không biết một khắc kia kia Thẩm Yểu suy nghĩ điều gì. Quan Thù chỉ biết là, từ lâu về trước, Thẩm Yểu đã không còn thích hắn nữa.

Một hố lửa tương tự, hắn không định bụng nhảy vào lần thứ hai. Quan Thù xoay người đi về phía cửa, lại bị Thẩm Yểu gọi lại.

“Quan Thù.” Thẩm Yểu khẽ hất cằm về phía phòng ngủ, như đang ra hiệu. Cậu quay mặt đi, nghịch ngón tay của mình, điềm nhiên như không nói: “Đi xem đi, ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường tớ, bên trong có một chiếc hộp mã hóa.”

Quan Thù chẳng có chút hiếu kỳ với thứ ở bên trong, hắn không cho rằng thứ đó liên quan đến mình, nói không chừng bên trong là thư tình của cậu với Từ Ý Bạch, dù sao sở trường của Thẩm Yểu chính là mỉm cười cho hắn một dao.

Song bước chân hắn vẫn ngừng lại, hỏi: “Mật mã là gì?”

Quan Thù nói với bản thân, sau khi giúp Thẩm Yểu giải quyết chuyện đã ưng thuận, hắn sẽ nghe theo sự sắp xếp của Quan Nham, rời khỏi nơi đây, tiến vào Lưu Ưng để hoàn thành chuyện trong quá khứ.

“Mật mã là ngày chúng ta bên nhau.”

Quan Thù thoáng sững người, hô hấp hỗn loạn trong giây lát, mới mỉa mai giễu cợt nói: “Không phải là cậu quên mật mã rồi, cho nên mới tìm tôi mở giúp đấy chứ? Quá khứ đã qua lâu như vậy rồi, sao tôi có thể còn nhớ chúng ta bên nhau vào lúc nào chứ?”

Thẩm Yểu lại như người nhàn nhã quăng dây câu cá, cực kỳ kiên nhẫn nhẹ nhàng dịu dàng nói, “Tớ tin là cậu nhất định chưa quên đâu.”

Quan Thù đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn cất bước tiến vào phòng ngủ. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, lôi ngăn kéo ra.

Hệt như lời Thẩm Yểu nói, bên trong có một chiếc hộp khóa mật mã hơi tối màu, kích cỡ không lớn. Đây là chiếc hộp Pandora, Quan Thù không biết bên trong là thứ gì.

Khả năng lớn nhất hẳn là giống như hắn đã đoán, dù sao Thẩm Yểu vốn rất hận hắn, luôn vắt hết óc nghĩ cách tổn thương hắn.

Yết hầu nhô ra rõ ràng của hắn lăn lên xuống, nhập mật mã vào.

Nếu Thẩm Yểu không có chia tay hắn, hôm nay chính là năm thứ bảy bọn họ bên nhau, ngày thứ 2567.

Quan Thù căm ghét bản thân nhớ hết thảy đến rành rọt như thế.

“Tít ——”

Sau một tiếng động ngắn ngủi sắc bén, chiếc hộp tự động mở ra, tim Quan Thù đập lên điên cuồng, hắn thậm chí hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác.

Chiếc cúp thủy tinh không quá tinh xảo nằm trên miếng vải đen, hai cái tên trên bệ được khắc bởi nét dao bất đồng. Nó được giữ gìn rất tốt, thủy tinh được lau không dính hạt bụi nào. Nó lưu trữ quá trình đoạt cúp gian khổ của Quan Thù, cũng lưu giữ từng lời thề tốt đẹp của hắn với Thẩm Yểu.

Chiếc cúp này có quá nhiều ý nghĩa.

Trong lòng Quan Thù chợt run rẩy, ánh mắt đông lại trên cúp không di chuyển, tất cả cảm xúc trào lên trong khoảnh khắc.

Không tin nổi, hoảng hốt, thất vọng mất mát, che giấu tại chốn sâu nhất dưới đáy lòng, còn có sự đắc chí khó lòng phát giác.

Hắn ngàn lần không ngờ rằng, Thẩm Yểu thế mà vẫn còn giữ chiếc cúp này?! Cậu giữ lại chiếc cúp, có phải nghĩa là......

Trong nháy mắt, Quan Thù như bị vây trong sương mù quên mất bản thân đang ở nơi đâu, đang làm cái gì.

Thần kinh yếu ớt rất nhanh được thức tỉnh, hắn sải bước chân, đau đớn đều bị quăng hết ra sau.

Quan Thù còn không chừa lại thời gian cho bản thân hít thở, không khống chế nổi cầm chiếc cúp, bước chân loạng choạng chạy về phía phòng khách, suýt chút nữa trượt ngã tại cửa.

Thẩm Yểu vẫn ngồi trên sofa như trước, nghe được tiếng bước chân gấp gáp phía sau cũng không quay đầu lại. Cậu vẫn luôn cất giữ chiếc cúp này, bởi Thẩm Yểu chắc chắn ——

Quan Thù nhất định sẽ trở về tìm cậu.

Quan Thù hoàn toàn không còn sự lãnh đạm khinh thường mới nãy nữa, hắn chạy đến trước mặt Thẩm Yểu, mất sạch lý trí lặp lại hỏi: “Thẩm Yểu...... Sao cậu còn giữ chiếc cúp này? Không phải là...... Cậu còn chút thích tôi chứ? Có phải hay không hả Thẩm Yểu?”

Hắn nôn nóng bất an tóm lấy cánh tay Thẩm Yểu, giống như đánh mất khả năng ngôn ngữ, chỉ biết là lặp đi lặp lại mấy câu này, cực kỳ cấp bách luôn miệng truy vấn: “Cậu còn thích tôi phải không?”

“Chuyện tớ còn thích cậu hay không quan trọng lắm sao?” Thẩm Yểu hất tay hắn ra, ngẩng mặt, ánh mắt thoáng mang theo sự nghi hoặc hỏi, “Vừa nãy tớ hỏi, chẳng phải cậu nói không còn thích tớ ư? Hơn nữa chẳng phải cậu không muốn làm kẻ thứ ba sao?”

“......” Quan Thù lại tóm chặt lấy cánh tay, hắn biết bản thân không nên làm đau Thẩm Yểu, nhưng hoàn toàn không khống chế được sức lực, buột miệng nói, “Nhưng không phải hai người đã chia tay rồi sao?”

“Đúng vậy, tớ cùng Từ Ý Bạch quả thật đã chia tay.” Lần này Thẩm Yểu cũng không hất Quan Thù ra nữa, cậu dùng tay còn lại thong thả cầm cốc lên uống ngụm nước, “Quân hàm trên sofa chẳng phải là cậu cố tình để đó cho Từ Ý Bạch thấy hay sao? Từ Ý Bạch biết sự tồn tại của Yến Tri Hành, cũng là do cậu tố giác với Từ Ý Bạch, phải không?”

Quan Thù nghẹn lời, không nói nổi một lời phủ nhận. Sau khi biết Thẩm Yểu cùng Từ Ý Bạch yêu đương, hắn không còn hôn Thẩm Yểu, cũng không quan hệ với Thẩm Yểu nữa.

Sự kiêu ngạo không cho phép bản thân làm bồ nhí, cho nên hắn cố tình chia rẽ  Thẩm Yểu cùng Từ Ý Bạch từ bên trong.

“Chúc mừng cậu, Quan Thù, cậu thắng rồi.” Thẩm Yểu vỗ nhẹ tay chúc mừng thay Quan Thù, “Cậu đã có được tớ.”

Một câu đơn giản nháy mắt đã châm lửa trong lòng Quan Thù. Hắn không kiềm nổi cúi đầu, muốn hôn Thẩm Yểu, lại bị ngăn cản.

Ngón tay không có quá nhiều sức lực, lại chặn hắn đóng đinh tại chỗ. Giống như chó săn bị ghìm xích cổ, ánh mắt Quan Thù gấp gáp xao động dính lên người Thẩm Yểu, song vẫn nhẫn nại không nhúc nhích.

“Cậu vội gì chứ?” Thẩm Yểu cong chân lên, mũi chân đặt lên đầu gối Quan Thù, chậm rãi đẩy người ra xa chút nói, “Quan Thù, thời điểm lần đầu gặp lại, tớ từng hỏi, cuộc sống gần đây thế nào. Giờ tớ hỏi lại lần nữa —— những tháng ngày không có tớ, cậu sống có tốt không?”

Vành mắt Quan Thù đỏ hoe, thoạt nhìn như muốn rơi lệ.

“...... Không tốt.” Âm thanh của hắn khô khốc, từ sau ngày gặp lại, lần đầu tiên Quan Thù thành khẩn nói trước mặt Thẩm Yểu, “Chẳng tốt một chút nào, ngoại trừ lúc luyện tập cùng làm việc, tôi vẫn luôn nhớ đến cậu, cậu đã vừa lòng chưa?”

Thẩm Yểu bất chợt vươn tay về phía cổ Quan Thù, trên đó luôn đeo một chiếc dây màu đen, bình thường vẫn luôn khuất trong cổ áo không thấy rõ. Vừa rồi khi hắn đánh nhau với Từ Ý Bạch, cổ áo bị lôi ra, ánh bạc thoáng sáng lấp lóe.

Quan Thù chưa kịp phản ứng, càng không có thời gian ngăn cản, bị Thẩm Yểu dùng ngón tay dễ dàng móc ra.

Đây không phải là dây chuyền, bên trên có treo một chiếc nhẫn bằng bạc, khi đặt trong lòng còn có thể cảm giác được độ ấm.

Thẩm Yểu vứt bỏ nó như rác rưởi, một mình Quan Thù tìm hết mấy đêm, cuối cùng tìm lại được nó ở trong một góc.

Hắn xuyên nó vào làm thành vòng cổ, khi đeo lên sẽ kề sát tại vị trí gần trái tim. Quan Thù chưa từng tháo xuống giây phút nào, một khi đeo lên là đã bao năm, lâu đến mức Quan Thù sắp quên sự tồn tại của nó.

“Còn thích tớ, phải không?” Thẩm Yểu vươn ngón tay như bạch ngọc, từng bước mê hoặc nói, “Nếu thừa nhân, tớ sẽ cho phép cậu đeo lên cho tớ một lần nữa.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.