Chẳng Đắm Chìm - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 25



25.

Hai cú sốc nghiêm trọng

Thẩm Yểu như thể không nghe ra sự chất vấn trong ngữ điệu, cậu vẫn tươi tắn nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ chúng ta là một đôi ư?”

Bọn họ quả thật không phải một đôi, nhưng Thẩm Yểu nói như vậy, giống như phủi sạch quan hệ với hắn, hoặc như thể dùng hắn xong liền quăng.

Quan Thù xụ mặt, cho tới bây giờ hắn chưa từng có thói quen dính người, dựa theo lời nói Thẩm Yểu mà thả cậu xuống. Hắn không quan tâm đến Thẩm Yểu nữa, sải bước hai ba bậc một lần đi xuống phía dưới.

Mồ hôi trên lưng hắn thấm ướt đẫm quần áo. Thời điểm Thẩm Yểu được hắn cõng, vẫn luôn nỗ lực lấy tay quạt gió cho hắn, lại bị Quan Thù né tránh. Mồ hôi chảy trên đường hàm nghiến chặt của Quan Thù lắc lư muốn rơi xuống, hắn lại nghiêng mặt đi, ương ngạnh nói: “Tôi không nóng, cậu tự chăm sóc bản thân là được rồi.”

Thẩm Yểu ở tại chỗ nhìn bóng dáng hắn càng đi càng xa, mới chầm chậm đuổi theo nói: “Quan Thù, cậu giận à?”

Quan Thù cũng không quay đầu lại, cứng ngắc bỏ lại một câu: “Không.”

Chân hắn dài, bước chân sải rất rộng, Omega phía sau muốn bám sát hắn thi thoảng lại phải chạy vài bước nhỏ, vẫn một mực gọi tên hắn.

Quan Thù đi một hồi bỗng chợt ngừng lại, Thẩm Yểu thiếu chút nữa đập vào lưng hắn, may sao phản ứng kịp thời.

“Không còn quá xa nữa.” Quan Thù đứng dưới gốc cây lớn bên đường, bóng râm phủ lên khuôn mặt hắn, “Cậu đi trước đi.”

Thẩm Yểu hỏi theo bản năng: “Vậy cậu thì sao?”

“Sao sao cái gì?” Quan Thù xụ mặt hung hãn nói, “Chẳng phải cậu sợ người ta hiểu lầm sao, vậy cậu về trước đi, tôi đợi một lúc nữa rồi lại đi.”

Hắn không chỉ có hung hăng ngoài miệng, tay còn đẩy lưng Thẩm Yểu, giục cậu mau đi.

Từ đây đến đích chỉ còn một khoảng rất ngắn, Quan Thù lo lắng cho cậu nên mới đưa đến tận nơi này, khi Thẩm Yểu đi đến khúc ngoặt còn quay đầu liếc nhìn Quan Thù một cái.

Quan Thù vẫn đứng dưới tàng cây, khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu để người khác không nhìn được vẻ mặt của hắn.

Tiếng gió lướt qua cành lá trên đỉnh đầu, phát ra từng tiếng “Xào xạc”, Quan Thù như đã dự liệu trước ngẩng đầu lên, bóng dáng nơi ngã rẽ đã không thấy đâu nữa. Quan Thù khẽ nghiến răng, đồ vô lương tâm Thẩm Yểu này quả thật không thèm đợi hắn.

Cảm thấy thời gian tương đối rồi, Quan Thù mới nâng bước đi về phía chân núi. Hắn hẳn là người về muộn nhất, giáo viên đã bắt đầu điểm danh, hắn thấy Thẩm Yểu đứng tại vị trí cuối cùng trong hàng.

Quan Thù đi đến đội ngũ của lớp mình, chẳng bao lâu sau, Lộ Đình Hâm liền chạy đến.

“Sao mày về muộn thế?” Cậu ta bực bội nói, “Mà không, mày đi đón ai thế? Lấy cái gì mà đón, chân của mày à?”

Quan Thù nhận khăn mặt cậu ta đưa qua để lau, liếc mắt nhìn cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như ngầm thừa nhận.

Lộ Đình Hâm liên tưởng đến Thẩm Yểu mới nãy lững thững về sát giờ, chợt lóe lên một suy nghĩ, chấn động nói: “Không phải là mày đi đón Thẩm... Ư ư!”

Cậu ta bị Quan Thù nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại, lại càng thêm chứng thực ý tưởng kia là chính xác, Lộ Đình Hâm không thể tin nổi trợn trừng mắt.

Quan Thù buông tay, cau mày ghét bỏ lau lau tay.

Lần này Lộ Đình Hâm hiểu chuyện hạ nhỏ giọng xuống, nhưng vẫn khó nén sự kinh hãi: “Mày với Thẩm Yểu hẹn hò à?!”

“Không, bọn tao chỉ là bạn thôi.”

Lộ Đình Hâm không thể lý giải: “Vậy sao mày lại cõng cậu ấy từ tận trên núi xuống thế?!”

“Bởi vì bọn tao là bạn.”

Lộ Đình Hâm có chút muốn lắc thử não cho Quan Thù: “Tao cũng là bạn mày đấy! Sao mày éo cõng bố xuống núi hả?!”

Quan Thù nhìn cậu ta một cái: “Mày cũng không đi nổi hả?”

“......”

Hoạt động ngoại khóa vào thứ sáu, Quan Thù cùng Lộ Đình Hâm đi taxi về đại viện quân khu.

Hắn về nhà chưa được bao lâu, lại bùng phát một trận tranh cãi dữ dội với Quan Nham. Sau khi quen biết Thẩm Yểu, có một khoảng thời gian hắn không còn đi đánh nhau nữa, trận náo loạn này là vì vụ hắn trốn học mấy ngày hôm trước.

Ầm ĩ một hồi, Quan Nham lại có khuynh hướng muốn động thủ, kết quả vẫn là bị Lương Úc Phân thảng thốt kêu ngăn lại. Loại chuyện này một năm diễn ra đến một trăm tám mươi lần, Quan Thù đã sớm quen, tự mình lên tầng về phòng.

Quan Nham mang tác phong quân đội về giáo dục con trẻ, binh sỹ là con của người khác thì ông không nỡ động thủ, chỉ có thể dùng hình phạt đứng quỳ.

Trớ trêu Quan Thù từ nhỏ đến lớn chẳng hề khiến người yên tâm, chỉ cần phạm phải sai lầm nhỏ, Quan Nham liền áp dụng giáo dục đòn roi.

Quan Thù lại ngỗ ngược từ tận trong xương tủy, càng đánh hắn, thì hắn càng thêm chống đối.

Lâu dần, quan hệ giữa hai cha con bọn họ vừa tệ hại vừa cứng nhắc.

Không biết vì sao, hôm nay Quan Thù thật sự cáu kỉnh, muốn tìm một chốn tĩnh lặng mà lại chẳng biết nên đi đâu.

Cuối cùng nhớ đến căn chung cư Lương Úc Phân nhắc đến không lâu trước đó, hắn quang minh chính đại đi vào phòng ngủ, lấy chìa khóa mang ra ngoài.

Căn chung cư mới vừa trang hoàng xong xuôi không lâu trước đó, trong phòng còn mùi chưa tan hết. Vào giây phút Quan Thù sải bước tiến vào, huyệt Thái Dương liền truyền đến một trận đau đớn sắc nhọn, giống như máy khoan điện kêu đì đùng bên tai.

Trong đầu như sông cuộn biển gầm, cảm xúc bí bách mới vừa áp chế được trong nháy mắt lại trào dâng.

Chân Quan Thù khuỵu xuống, cuối cùng phải vịn vào tủ giày nơi huyền quan để đứng thẳng, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng ngủ.

Cảm giác quen thuộc này, hắn biết đây là kỳ nhạy cảm đang kéo đến.

Cảm giác đau nhức bén nhọn tựa kim đâm làm cho người ta không thể chống chọi, Quan Thù khó lòng khống chế đập đầu loạn xạ lên vách tường mấy cái, mới cảm thấy cơn bão lốc trong đầu thoáng ngừng lại.

Mùi cỏ hương lau ngập tràn trong phòng, trong hương bùn đất ẩm thấp lại trộn lẫn với mùi khói thuốc, tươi mát lại hoang dại, mâu thuẫn nhưng lại cực ăn khớp.

Quan Thù duy trì chút lý trí cuối cùng, đưa tay lần tìm di động, gọi điện thoại cho Lương Úc Phân.

Mỗi kỳ nhạy cảm của hắn đều cực kỳ mãnh liệt, giả như hiện tại đang ở trên đấu trường, hắn sẽ chẳng phân địch ta mà đỏ mắt giơ nắm đấm đánh giết, cho đến khi sức cùng lực kiệt.

Rất nhanh, chuông cửa vang lên.

Lương Úc Phân hẳn là đã dặn dò người mang đồ đến đây, chỉ để nước đồ ăn và cả thuốc ức chế ở cửa.

Quan Thù gắng gượng đứng dậy. Mãi cho đến khi tiêm thuốc ức chế vào, cảm giác đau đớn của đại não rốt cuộc mới được xoa dịu.

Hắn mang hết đồ đạc vào trong phòng, sau đó khóa cửa lại, kéo kín rèm, đây là không gian chỉ thuộc về riêng hắn, nhưng Quan Thù lại cảm thấy như thiếu cái gì đó.

Quan Thù trong kỳ nhạy cảm luôn xuất hiện rất nhiều ảo giác.

Bên tai vẳng tiếng súng nổ, hắn phủ phục bò tới trong rừng cây nóng nực hiểm trở. Một tiếng súng vang lên, trước mắt bắn tung một trời sương máu, như pháo hoa chói lọi.

Trước kia ảo giác luôn luôn dừng tại đây, nhưng hôm nay hình ảnh lại thay đổi.

Hắn ngửi thấy mùi hoa, mùi hoa nền nã ngọt ngào. Quan Thù nằm trên giường, gò má dường như được lòng bàn tay mềm mại nhẵn nhụi ve vuốt.

“Quan Thù.”

Âm thanh của Thẩm Yểu pha lẫn với chút tiếng cười, nhẹ nhàng cọ qua bên tai hắn, như thể lông chim.

Yết hầu Quan Thù cuộn xuống, điểm sáng trước mắt từ từ tụ hợp lại, gương mặt xinh đẹp động lòng người quá mức kia hiển hiện trước mắt hắn.

Hô hấp của hắn trong vô thức càng lúc càng nặng. Quan Thù trong kỳ nhạy cảm căn bản không biết bản thân đang làm gì. Nhưng hắn rốt cuộc đã biết nơi đây thiếu thứ gì, thiếu con mồi của hắn.

Hô hấp bỏng cháy, răng nanh càng ngày càng ngứa ngáy.

Mấy chục phút lúc sau, hương cỏ lau trong phòng càng lúc càng nặng, xen lẫn với mùi hương khác.

Lần này là kỳ nhạy cảm đày đọa người nhất, Quan Thù gần như đập phá hết tất cả đồ đạc trong phòng. Chờ đến khi ý thức dần dần quay về, đã là ngày thứ tư, kỳ nhạy cảm đã sắp sửa kết thúc.

Không tính là quá lý trí, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với mấy ngày hôm trước.

Quan Thù hồi tưởng lại ảo giác xuất hiện trong kỳ nhạy cảm, sắc mặt không ổn lắm. Hắn vặn mở chai nước, một hơi uống cạn đáy, sau đó bóp bẹp chai plastic quăng xuống mặt đất.

Hắn phục hồi lại chút tinh thần, nhặt di động đã nứt màn hình từ dưới đất lên. Dường như có tồn tại cảm ứng tâm linh, số điện thoại của Thẩm Yểu lại gọi đến vào đúng lúc này.

Quan Thù nhìn chằm chằm cái tên chớp nháy kia, đầu ngón tay ấn nhận cuộc gọi.

“Quan Thù.” Thẩm Yểu như dè dặt thăm hỏi, “Mấy ngày nay cậu không để ý đến tớ, là còn đang giận phải không......?”

Họng Quan Thù có chút khàn, vẫn duy trì bình tĩnh giải thích nói: “Không phải, chỉ là đúng lúc gặp phải kỳ nhạy cảm, giờ tôi mới xem di động.”

“Kỳ nhạy cảm à?”

“Ờ.”

“Tớ đến thăm cậu có được không?”

Quan Thù chẳng thể nào ngờ Thẩm Yểu lại nói như vậy, hắn đổi tay cầm di động, hỏi ngược lại: “Thẩm Yểu, cậu có biết hiện tại mình đang làm gì không?”

“Tớ biết mà.” Thẩm Yểu nhẹ nhàng nói, “Hiện tại kỳ nhạy cảm của cậu hẳn là sắp kết thúc rồi, tớ tin cậu nhất định có thể kiểm soát được bản thân, tớ đến dùng pheromone giúp cậu một chút.”

Thẩm Yểu dường như có một sự tín nhiệm vô căn cứ với hắn. Cậu căn bản không biết, Quan Thù của mấy ngày hôm trước vẫn luôn nghĩ đến khuôn mặt cậu, giọng nói của cậu.

“Thẩm Yểu.” Quan Thù vặt chiếc lá trong bình hoa bên cạnh, “Ai cậu cũng giúp à?”

Lần này Thẩm Yểu thoáng im lặng, sau đó mỉm cười nói: “Không đâu, tớ chỉ giúp cậu thôi.”

Hô hấp của Quan Thù như đình trệ, dục vọng của kỳ nhạy cảm điều khiển thân thể hắn, chờ đến thời điểm phản ứng lại, hắn đã đọc địa chỉ ra rồi.

Thẩm Yểu thẳng thắn nhận lời, trực tiếp ngắt điện thoại, bên tai chỉ còn lại âm báo máy bận.

Quan Thù nắm di động lặng lẽ ngồi nguyên tại chỗ, cuối cùng đứng dậy nhặt bằng sạch những mảnh vỡ trên sàn nhà, bỏ vào thùng rác, còn dọn dẹp một lượt cả căn phòng.

Hắn lại lấy thuốc ức chế ra, sau khi tiêm một liều lại cảm thấy không quá yên tâm, liền tiêm liều thứ hai.

Nửa giờ sau, Thẩm Yểu đã đến, ấn vang chuông cửa.

Quan Thù mở cửa từ bên trong ra, mùi cỏ hương lau sực nức trong phòng cũng nhẹ nhàng bay ra, bước chân của Thẩm Yểu bất giác lui ra sau mấy bước.

“Sợ hả?” Quan Thù đứng cạnh cửa, dáng người vô hình trung có thể mang đến cảm giác đàn áp cho người khác, mặt hắn lạnh tanh nói, “Thẩm Yểu, lá gan cậu thật sự lớn đấy, nhà của Alpha trong kỳ nhạy cảm mà cũng dám đến.”

Thẩm Yểu lại cười với hắn, khom người chui qua cánh tay Quan Thù chống vào cạnh cửa, hỏi: “Dép lê đâu?”

“Thẩm Yểu.”

Quan Thù tiếp tục nhìn cậu, dáng vẻ như muốn đuổi cậu đi.

Tư thái kiên định bất di bất dịch này tức thì sụp đổ khi hương hoa hạnh tỏa ra. Hương pheromone của Omega dịu dàng, trong nháy mắt Quan Thù ngửi được, huyệt Thái Dương nhức nhối tức khắc như được xoa dịu.

“Quan Thù.” Thẩm Yểu nâng tay chạm vào trán hắn, trong mắt tràn ngập niềm lo lắng, “Nghe nói Alpha trong kỳ nhạy cảm sẽ rất đau đầu.”

Quan Thù mím chặt môi, không được tự nhiên lui bước ra sau: “Cậu vào đi, không cần đổi dép lê đâu.”

Thẩm Yểu đi theo phía sau hắn, cùng nhau ngồi xuống sofa trong phòng khách.

Trong nhà không có gì để thiết đãi, Quan Thù chỉ có thể đưa chai nước cho Thẩm Yểu, hắn theo thói quen vặn mở nắp bình rồi mới đưa cho cậu.

Thẩm Yểu không trực tiếp nhận lấy, cặp mắt trắng đen rõ ràng của cậu một mực nhìn Quan Thù, sau đó mới chậm rãi vươn tay.

Cùng lúc tiếp nhận, cậu chầm chậm buông câu hỏi:

“Quan Thù, cậu thích Omega như thế nào?”

Yết hầu Quan Thù cuộn xuống, cuống họng vốn khô lại càng thêm bỏng rát. Vấn đề này hắn chưa từng cân nhắc qua, so với Omega, hắn càng thích mấy thứ súng ống lạnh ngắt hơn.

“Tôi thích......” Omega xinh đẹp ngoan ngoãn.

Hắn muốn cho Thẩm Yểu một đáp án tiêu chuẩn, lại bị Thẩm Yểu ngắt lời. Giọng nói của cậu rất chắc chắn, còn mang theo chút mừng thầm: “Quan Thù, cậu thích tớ.”

Vành tai Quan Thù đỏ bừng, hắn quay mặt đi, muốn mạnh miệng nói “Ai thích cậu chứ, tự sướng vừa thôi”.

Lời nói đến bên miệng, song hắn chẳng thể nào cất được thành tiếng.

“Thẩm Yểu, lúc đi ngoại khóa cậu nói mệt là cố ý, vốn dĩ cậu không mệt đến vậy phải không.” Quan Thù đưa tay bóp mặt Thẩm Yểu, thẹn quá thành giận nói, “Tôi thích cậu thì sao nào, nhiều người thích cậu như thế, tôi không thể thích cậu được sao? Nếu không thích cậu, ai mà chạy đi xa đến vậy để cõng cậu chứ?”

Thời điểm vừa mới nhận được điện thoại là quá sốt ruột, đi được một lúc Quan Thù liền cảm thấy bất thường. Nếu thật sự đi không nổi nữa, hoàn toàn có thể gọi điện thoại cho giáo viên để quay lại chỗ cũ.

Đặc biệt là khi sắp đi về đến đích, câu nói kia của Thẩm Yểu, Quan Thù không phải ngu ngốc, hắn biết Thẩm Yểu chính là cố ý.

Quan Thù càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn đột nhiên hồi tưởng lại từng chuyện vặt vãnh khi Thẩm Yểu tiếp cận mình, giận đến bật cười: “Không phải là cậu vẫn luôn theo đuổi tôi đấy chứ?”

Bởi vẫn đang bị giữ mặt, miệng Thẩm Yểu bị ép chu lên, cậu cười đến mức bả vai run rẩy, ngay cả câu hoàn chỉnh cũng không nói nổi.

Giả dạng thành dáng vẻ vô hại chẳng tốn chi phí gì, ngụy trang thành thứ thấp kém thực dễ dàng khiến người ta buông lơi cảnh giác.Thi thoảng giả trang thành bộ dạng như thế cũng rất thú vị, sự yếu thế có thể đổi được sự tín nhiệm của người khác.

Quan Thù buông tay, lúc này Thẩm Yểu mới có thể nói chuyện. Cậu ghì lấy tay Quan Thù, áp lên gò má mình: “Vì tớ thích cậu nên mới như vậy, tớ không biết phải theo đuổi cậu thế nào, chỉ có thể làm như thế thôi.”

Cậu thấp thỏm bất an hỏi: “Quan Thù, cậu có trách tớ không?”

“Không, vì sao phải trách cậu chứ?”

Đôi má Thẩm Yểu mềm mại tựa như bông, Quan Thù có chút không dám nhúc nhích, như thể cực kỳ thấu hiểu nói: “Cậu vốn dĩ vừa mỏng manh lại dính người như thế.” Hình tượng của Thẩm Yểu trong hắn chính là như vậy, một bàn tay cũng có thể bóp nát Thẩm Yểu. Hắn ở bên Thẩm Yểu, nhất định sẽ bảo vệ cậu thật tốt.

Cậu chỉ là có chút thích gạt người mà thôi, điều này căn bản không ảnh hưởng toàn cục, cũng chẳng quan trọng gì mấy. Thủ đoạn lừa gạt của Thẩm Yểu vụng về như thế, nói cho đến cùng cũng chỉ là muốn tới gần hắn mà thôi.

Quan Thù do dự thật lâu không biết phải ôm Thẩm Yểu như thế nào, cuối cùng lại là khẽ khàng ôm lấy cậu. Hắn ngửi mùi hoa hạnh tỏa ra nơi tuyến thể của Thẩm Yểu, rầu rĩ nói: “Thẩm Yểu, không được phép giở trò với tớ đâu đấy.”

Thẩm Yểu vùi khuôn mặt vào trong lòng hắn, khe khẽ cong môi, nhỏ giọng nói: “Cậu là mối tình đầu của tớ đấy.”

Bọn họ đều là lần đầu tiên yêu đương, là mối tình đầu của nhau. Quan Thù không hiểu chuyện yêu đương, hắn chỉ biết mình muốn nghe Thẩm Yểu nói, không thể khiến Thẩm Yểu không vui.

Thẩm Yểu bảo hắn học hành tử tế, mỗi ngày hắn đều nhăn mặt nhăn mày, cắn đầu bút làm những bài tập mình vốn dĩ không hiểu.

Thẩm Yểu bảo hắn đừng đánh nhau, hắn cũng không còn ẩu đả nữa, dẫu cho kẻ khác có chọc giận hắn cũng nhịn xuống. Mà khi Thẩm Yểu chỉ đám ba người Đới Tinh Huy, nắm tay hắn, kể chuyện ba kẻ đó từng ức hiếp cậu, Quan Thù liền không nhịn nổi nữa.

Hắn sợ bị Thẩm Yểu phát giác chuyện đánh lộn, liền thông đồng với Lộ Đình Hâm, trùm bao tải lôi ba người này vào trong kho hàng.

Quan Thù chẳng chút thủ hạ lưu tình, thường xuyên đánh người một trận.

Tình yêu của bọn họ thuần khiết đến vô cùng, chủ yếu là Quan Thù quá mức cẩn thận. Sau khi yêu đương được ba tháng, hắn cũng chỉ dám nắm tay Thẩm Yểu, mỗi lần nắm tay còn căng thẳng đến mức toát cả mồ hôi.

Trường học quản chuyện yêu sớm rất chặt, nụ hôn đầu tiên của hai bọn họ là trong phòng thí nghiệm.

Thẩm Yểu giúp hắn phụ đạo, nghiêm túc giảng xong một đề số học chi tiết. Cậu ngẩng mặt lên, lại phát hiện Quan Thù chẳng nghe vào nổi một chữ.

Hắn ngồi sóng đôi với Thẩm Yểu, bả vai kề sát vào nhau. Quan Thù không nhìn đề, tầm mắt hắn rơi trên khuôn mặt Thẩm Yểu, trên hàng mi cong vút, còn có làn môi mềm mại không ngừng khép mở kia.

Ngoài cửa sổ là ánh chiều tà, hết thảy đều phát triển thuận theo tự nhiên.

Làn môi hoa chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng tiếp xúc, hơi thở gợi tình ám muội ngập tràn trong không khí.

*

Quan Thù cho rằng bọn họ sẽ mãi như vậy, hắn thậm chí vì Thẩm Yểu mà có ý nghĩ thay đổi nguyện vọng.

Học viện liên minh quân sự được quản lý theo hình thức khép kín hoàn toàn, di động phải nộp lên, ngày nghỉ lại ít vô cùng, thậm chí có vài chuyên ngành không có ngày nghỉ, một khi nhập học chính là bị nhốt bốn năm mới có thể ra ngoài.

Hắn sẽ không được ôm Thẩm Yểu, không được nhìn thấy Thẩm Yểu, không được gặp Thẩm Yểu. Song hắn đã từng nói với cậu, hắn phải trở nên thật sự lợi hại, để có bảo vệ Thẩm Yểu thật tốt.

Quan Thù cho tới bây giờ chưa từng rơi vào ranh giới lưỡng nan thế này.

Vào ngày thi đại học kết thúc, người trong khu lớp học đã rời đi gần hết, Quan Thù đi về phía phòng học, dự định tìm Thẩm Yểu.

Hắn đã đồng ý dẫn Thẩm Yểu đến trường tập bắn chơi, còn chuẩn bị chút ngạc nhiên trong đó.

Quan Thù vừa đi vừa suy nghĩ nên hướng dẫn Thẩm Yểu như thế nào, có nên ôm cậu từ phía sau hay không, sức giật của súng mạnh như thế, vậy hắn nhất định phải ôm cậu cho chặt một chút.

Nghĩ nghĩ, khóe miệng Quan Thù nở một nụ cười, tâm trạng rất tốt.

Hắn đi đến cửa phòng học, vừa định đẩy cửa ra, lại nghe được âm thanh có chút xa lạ từ bên trong.

“Thẩm Yểu, mày có thể bớt tởm lợm vậy được không?”

Quan Thù lạnh mặt xuống, nghe thấy người khác mắng Thẩm Yểu, phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn xông vào.

Nhưng câu tiếp theo lại khiến hắn khựng lại.

“Nếu thích Quan Thù đến vậy, thì tôi tặng cậu đó.”

Âm thanh quen thuộc biết bao, thường xuyên vô cùng thân thiết mà gọi tên hắn, làm nũng ở bên tai, hiện tại lại biến thành nước đá, chậm rãi rót vào trong thân thể Quan Thù.

Hắn không thể tin nổi thứ mình vừa nghe được. Trái tim giống như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, sa vào trong tăm tối.

Quan Thù đứng yên tại chỗ, hô hấp hỗn loạn.

Hắn không mở cửa, hắn cảm thấy Thẩm Yểu nhất định là đang nói đùa, cậu ấy thích hắn như vậy, sao có thể thật lòng nói ra lời như thế chứ?

Sự thật sẽ luôn luôn đâm cho người một kích nặng nề, trong phòng học phát ra âm thanh hỗn loạn, giống như đang cãi vã.

Thẩm Thâm Miên oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Yểu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Yểu, mày đã có Quan Thù rồi, vì cái gì còn muốn đi quyến rũ người khác? Lúc đó mày dụ dỗ Quan Thù chẳng phải vì tao thích anh ấy hay sao? Có phải tất cả Alpha tao thích mày đều phải chen một chân vào không?”

Thẩm Yểu cảm thấy có chút nực cười, cậu với Alpha kia căn bản không có quan hệ gì, miễn cưỡng mà gán ghép, thì là Alpha đó trước kia đã từng tỏ tình với cậu.

Cậu cảm thấy chẳng có gì đáng giải thích cả, chỉ im lặng cười không nói lời nào, điều này dường như càng thêm củng cố phỏng đoán trong lòng Thẩm Thâm Miên.

Nó vừa định nói gì tiếp, phía sau lại truyền đến một tiếng “Rầm” nặng nề.

Cửa trước đóng chặt bị người dùng lực đá văng, Quan Thù xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ. Sắc mặt hắn âm trầm, như sự tĩnh lặng trước bão táp, ngay cả Thẩm Thâm Miên vô tội cũng bị hắn dọa hoảng hốt, giây kế tiếp lại lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Quan Thù nhìn khóa chặt vào Thẩm Yểu, Omega hắn thích ngồi trên ghế, vẫn yêu kiều như trước, nhưng lại lãnh đạm như không phải người thật.

Lời kế tiếp của hắn tựa như dính máu, gằn ra từ trong cổ họng: “Thẩm Yểu, giải thích đi.”

Thẩm Yểu cũng không ngờ hắn sẽ xuất hiện, cậu không nói gì, dáng vẻ im lặng như đang ngầm thừa nhận.

Quan Thù hít sâu một hơi, nện một quyền thật mạnh lên ván cửa. Dưới sự dao động dữ dội, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Thâm Miên, chỉ vào cửa giọng nói lạnh lùng nói: “Cút.”

Bộ dạng này của hắn thoạt nhìn như giây tiếp theo sẽ xách cổ áo đánh người, Thẩm Thâm Miên hãi hùng thu lại nụ cười đắc thắng kia, chẳng dám quay đầu chạy một mạch ra khỏi cửa.

Trong phòng học chỉ còn lại có hai người bọn họ, Quan Thù dùng hết sự tự chủ của toàn thân, mới không xông về phía Thẩm Yểu.

Hắn không thể đi đến bên Thẩm Yểu, hắn khẳng định sẽ không khống chế được bản thân.

Hai tay Quan Thù siết thành nắm đấm, lòng bàn tay đau đến chết lặng. Hắn từ trên cao nhìn xuống Thẩm Yểu, chất vấn nói: “Lời nó nói là thật sao?”

Trên mặt Thẩm Yểu vẫn chẳng có cảm xúc gì, tinh xảo xinh đẹp như một con búp bê.

“Cậu thật sự có thể tùy tiện tặng tớ cho người khác sao?” Quan Thù tra hỏi từng chữ một, “Hay là cậu thật sự đã đi quyến rũ người khác?”

Hắn ôm một tia hy vọng cuối cùng, truy vấn nói: “Cậu chỉ là đang giận lẫy thôi phải không?”

Dãy phòng học vang lên tiếng chuông tan học cuối cùng, sự lặng im của Thẩm Yểu như con dao cùn giết người. Toàn thân Quan Thù mất khống chế run rẩy, lần đầu tiên hắn cảm thấy phẫn nộ đến toàn thân tê dại, dường như ngay cả một hơi cũng không hít thở nổi.

Hốc mắt Quan Thù đỏ bừng quát: “Thẩm Yểu! Cậu mẹ nó nói đi!”

Lông mi Thẩm Yểu rung lên, cậu rốt cuộc mở miệng. Không giống với cảm xúc dữ dội như núi lửa phun trào của Quan Thù, Thẩm Yểu rất bình tĩnh hỏi lại: “Quan Thù, cậu muốn chia tay với tớ sao?”

Sự điên cuồng chỉ đổi lại được một câu hỏi ngược, Thẩm Yểu như ngầm thừa nhận tất cả sự ngờ vực vô căn cứ, khí lực trên tay Quan Thù lớn đến mức như sắp vặt gãy cả tay nắm cửa.

Hắn cười lạnh vài tiếng: “Chia tay cái con mẹ ấy.”

“Rầm ——”

Lại một tiếng đóng cửa, toàn dãy nhà như run rẩy.

Thẩm Yểu nghiêng mặt đi, nhìn bóng dáng Quan Thù biến mất, sau đó thu hồi tầm mắt. Cậu có thể thấu hiểu vì sao Quan Thù lại tức giận như vậy, nhưng cũng lại không hiểu nổi Quan Thù sao lại giận dữ đến thế.

Quan Thù lái motor lao đến trường tập bắn, nơi đây không có một bóng người, một mình hắn cầm súng tiến đến.

“Pằng”, “Pằng”, “Pằng”.

Hắn bắn liên tiếp mấy phát, chẳng hề dừng tay nghỉ. Sức giật khiến nửa thân trên của hắn tê rần, Quan Thù lại như mất cảm giác, tiếp tục bắn từng viên một.

Ban đầu đều trúng hồng tâm mục tiêu, từng phát sau đó lại dần dần chếch đi, cuối cùng ngay cả bia ngắm cũng chẳng còn trúng nữa.

Quan Thù bắn sạch đạn đã nạp trong băng đạn, sau đó quẳng súng xuống mặt đất, lại lái xe về đấu trường của đại viện quân khu.

Thời điểm tâm trạng hắn không tốt sẽ tới nơi này phát tiết, đại bộ phận người ở bên trong đều nhận ra hắn, biết lúc này không thể trêu chọc.

Quan Thù không tìm người đánh nhau, chỉ tìm bao cát, nện từng quyền không kỹ xảo, hoàn toàn dựa vào sự thô bạo.

Hốc mắt hắn càng lúc càng đỏ, cuối cùng Quan Thù chợt nhắm mắt lại.

Cuối cùng Quan Thù đến quán bar, tiếng nhạc ồn ã, Quan Thù ừng ực trút từng ly vào bụng.

Hắn căn bản không biết bản thân uống bao nhiêu, chỉ biết đầu càng lúc càng choáng váng, thần kinh như tê liệt, không còn cảm giác khổ sở gì nữa.

Nhưng khuôn mặt Thẩm Yểu lại chẳng xoá nhòa khỏi đầu.

Hắn không hiểu, hắn không hiểu vì sao Thẩm Yểu chẳng giải thích lấy một câu. Hắn cũng không hiểu, Thẩm Yểu rốt cuộc có từng thích mình hay không.

Quan Thù che mặt, hắn cảm thấy hốc mắt nóng lên, cuối cùng vẫn không kiềm chế được, dòng lệ nóng rực chảy ra khỏi khóe mắt.

Hắn đã lâu lắm không khóc, ngay cả nước mắt của bản thân cũng cảm thấy xa lạ, chứ chưa nói tới là vì Thẩm Yểu.

Quan Thù cứ như vậy vật vờ sống một tuần, ban ngày đến trường bắn và đấu trường, buổi tối đến quán bar.

Một tuần sống như trong mộng giúp hắn tỉnh táo lại, không biết cảm xúc là đã ứ đọng, hay đã được trút hết ra.

Hắn rời khỏi phòng học, là vì cảm thấy lý trí lúc đó không đủ để chống đỡ hắn tiếp tục trao đổi cùng Thẩm Yểu.

Mà hiện tại, Quan Thù cảm thấy đã có thể rồi.

Tình cảm trong mắt Thẩm Yểu khi nhìn hắn không phải giả vờ, cậu ấy chắc chắn là có lời gì khó nói.

Liên tiếp ba ngày hắn đến cửa Thẩm gia, nhưng không chặn được Thẩm Yểu, mà lại tóm được Thẩm Thâm Miên. Sau khi bị hắn đầy mặt u ám gọi lại, Thẩm Thâm Miên chớp mắt liền khai sạch bách địa chỉ hiện tại của Thẩm Yểu.

Quan Thù không hỏi Thẩm Thâm Miên chuyện trong phòng học lúc trước, bởi vì hắn không tin người khác, hắn chỉ tin tưởng Thẩm Yểu.

Khi màn đêm kéo xuống, Quan Thù vẫn đến quán bar ngồi yên trong chốc lát, trong khoảng thời gian này tửu lượng của hắn đã tăng tiến vượt bậc.

Quan Thù một mình ngồi tại đó, không giống một chàng trai trẻ mới thi xong đại học, ngược lại tựa như một Alpha đã trưởng thành.

Mỗi lần người khác đến bắt chuyện, hắn lại mất kiên nhẫn nói “Cút”.

Quan Thù ngồi tại chỗ này uống mấy cốc rượu mạnh, rốt cuộc cũng chuẩn bị đủ tâm lý, đứng dậy đi đến nhà Thẩm Yểu.

Hắn ấn chuông cửa, bên trong không có động tĩnh gì, cũng không có người ra mở cửa.

Quan Thù không biết là nhà không có người, hay là Thẩm Yểu cố ý không mở cửa cho hắn. Hắn không đi, phiền muộn đứng chờ ở cửa.

Hắn canh cửa đến giờ thứ hai, thang máy bên cạnh lại vang lên, Thẩm Yểu xuất hiện ở trước mặt hắn. Quan Thù đã dự đoán rất nhiều cảnh tượng, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến tình cảnh như thế này ——

Toàn thân Thẩm Yểu đều mang hương pheromone của Alpha xa lạ, mùi đàn hương nồng nặc khiến người ta muốn nôn. Trên tuyến thể mà hắn không nỡ ký hiệu, hiện tại lại mang ký hiệu của Alpha khác.

Sắc mặt Thẩm Yểu ửng hồng, khóe mi ướt át, đôi chân bước đi run rẩy, chính là dáng vẻ vừa xuống khỏi giường của kẻ khác.

Trong thời gian cậu biến mất đã làm cái gì, đã xảy ra chuyện gì, thậm chí cũng không cần hỏi.

Quan Thù vốn muốn nói chuyện tử tế với Thẩm Yểu, hiện tại trong óc chỉ còn những tiếng nổ đùng đoàng.

Linh hồn hắn như thể bị thanh đao róc ra khỏi thân thể, sau đó bị nện thẳng một quyền thật mạnh vào mặt, hắn không thể nghe được âm thanh nào khác, thậm chí cũng chẳng thể thấy được hình ảnh nào nữa.

Ngập tràn đầu óc đều là những phòng đoán điên cuồng, hiện tại trong mông Thẩm Yểu vẫn còn thứ của gã đàn ông khác ư? Cậu ấy đi một bước thì nó lại chảy ra sao?

Đây đã không còn là sự đố kỵ nữa, hiện tại hắn hận không thể một súng bắn nát tên Alpha khốn kiếp đã chạm vào Thẩm Yểu.

“Quan Thù...... Cậu......”

Thẩm Yểu căn bản không ngờ sẽ gặp phải Quan Thù ở nơi đây, cậu lui từng bước ra phía sau, thậm chí quay người lại muốn chạy.

Nhưng mà hai chân chẳng còn một chút sức lực, dẫu cho có cậu cũng không có khả năng chạy thoát khỏi Quan Thù.

Mu bàn tay bị người bóp lấy, dùng sức lôi ra sau.

Âm thanh của Quan Thù âm u nguội lạnh khiến cho cậu sợ hãi: “Mấy ngày không gặp, sao lại khiến cho bản thân bẩn như vậy chứ?”

Thẩm Yểu cảm giác xương tay như sắp bị bóp nát, sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng không có cơ hội nói ra câu phản bác nào.

Ngay sau đó, Quan Thù lại hoàn toàn mất đi lý trí, ghé vào lỗ tai cậu cuồng loạn nói:

“Ngay cả hôn tôi không dám dùng sức, vậy mà cậu lại dâng mình đến tận cửa cho thằng khác xơi sao?!”
Góc lòng tin trao nhầm chỗ ;____;

Chuyện là anh GG dịch hay hơn tui nên tui rất tin tưởng quăng mấy câu không hiểu lắm lên đó để check lại.

Pheromone của Thẩm Yểu là 杏花, QT dịch ra là hoa hạnh, anh GG dịch là hoa mai ;____; Cho lên xem hình ảnh thấy trắng trắng nhỏ nhỏ giống hoa mai thật.

Cơ mà hôm trước đọc thấy Yến Tri Hành gọi là Apricot ;___; Apricot thì là mơ mận chứ mai cái quái gì ;____;

Hóa ra 杏花/ prunus armeniaca, là cây mơ hạnh ạ ;____; Thôi thì lại correct 1 lượt từ mai —- hạnh vậy =))))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.