-…: Siết chặt tay gân tay và cổ nổi lên đến da đỏ rực “Khốn kiếp thì ra tên khâm sai đại thần được cử đi là Bạch Gia Khang hắn, cái tên này chúng ta chỉ dời mắt đi là làm nên chuyện. Hắn như chặn hết đường mà ta bày ra. Tất thẩy hết kế hoạch điều bí cửa hết đường.”
-Liêu Thái Sư: Cung kính “Chủ tử xin người bớt nóng. Chúng ta giờ đây cần bình tĩnh tìm kế sách mà chạy nước rút.”
-…: Nhìn Liêu thái sư “Ý ngươi là?”
-Liêu Thái Sư: “Hiện tại dịch bệnh đang hoành hành, hắn không thể tiến cung tìm kế sách giải nguy. Dịch tả 1 phần cũng do thái tử nước láng giềng nhúng 1 tay nên hắn chưa có biện pháp đẩy lùi.”
-…: “Ta hiểu rồi. Ngươi muốn ta gửi thư cho thái tử tiến hành bước tiếp theo.”
-Liêu Thái Sư: “Đúng vậy. Thái tử người ấy hiện giờ mà đưa binh xâm nhập vào biên giới phía Tây Nam. Chúng ta đồng loạt tấn công sẽ tạo ra thế gọng kiềm.”
-Liêu Cao Lãnh: “Đích thân thần sẽ cho quân đột nhập vào trong cung ra tay yểm trợ. Mở đường cho đội quân bên ngoài vào. Về phía của tên Bạch Gia Khang kia tôi sẽ cho người chăm sóc hắn và cả dân chúng nơi đó. Hắn có là thần tiên cũng khó mà trị khỏi.”
-…: “Hay, rất hay. Ta thật không chờ đợi nổi nữa rồi. Hãy thi chuyển kế hoạch cho lưỡng toàn. Ta sẽ xóa ngôi và trở thành tân đế vương của Triệu Quốc. Hahahaha.”
--------------------
Tại liều trại của anh. Có Anh Trịnh Phong và Hoài Ân đang bàn bạc chính sách mới.
-Lâm Giang: Chạy thục mạng đến trại của anh “Bạch đại ca! Bạch đại ca!”
-Hoài Ân: Nhíu mài “Đệ không có phép tắc rồi đó Lâm Giang.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn Lâm Giang “Không sao! Chắc có chuyện rất hệ trọng nên đệ ấy mới vậy. Bình tĩnh lấy lại nhịp thở nói tôi nghe.”
-Lâm Giang: Hít sâu 1 ngụm khí rồi nói “Theo như thông báo từ nhiều nơi các nhánh sông ngòi kênh gạch đã bị nhiễm độc.”
-Trịnh Phong: Đứng bật dậy “Sao có thể chứ. Ta chưa nghe được thông báo từ cấp dưới.”
-Lâm Giang: “Sáng nay 1 vị đại phu bắt mạch cho vài bệnh nhân mắc dịch bệnh. 1 số người đã có chịu chứng lạ, ngoài mắc dịch bệnh sốt cao, đau bụng. Thì máu mũi và miệng cũng bắt đầu chảy ra. Nên đã gấp rút thông báo cho ta.”
-Bạch Tử Khiêm: Suy nghỉ hồi lâu /Đó là sốt kiết lỵ, sau đó là dịch tả cũng kéo theo dùng một lúc. Nên mình chưa thể điều chế được thuốc cho cả hay trong 1 lần./ “Vậy sao đệ lại biết nguyên nhân từ các nhánh sông ngòi? Và số lượng người mắc bệnh là bao nhiêu? Tại sao họ lại mất bệnh?”
-Lâm Giang: “Sao khi biết tin đệ đã cho người tìm hiểu nguyên nhân. Và phát hiện nước sông ở nhiều nơi đã đen ngấy cá chết nổi lềnh bềnh. Số lượng mắc bệnh lên đến 500 người. Họ đã dùng nước đó tắm rửa và nấu ăn. Người bị nặng thì cơ thể ghẻ lỡ máu chảy từ lỗ tai mũi miệng. Hiện tại không có cách trị.”
-Trịnh Phong: “Tức chết mà. Sao nhiều thứ cứ đỗ dồn đến thế. Thuốc sốt và dịch tả không hòa hợp nên chị được bệnh này thì bệnh kia lại tái phát. Giờ thêm cái bệnh gì từ trên trờ rớt xuống nữa đây.”
-Bạch Tử Khiêm: Đứng dậy “Đừng ở đó than trách nữa 3 đệ cùng tôi đi đến đó xem thử.”
---Tất cả: “Rõ”
--------------------
Đến nơi anh tá hỏa về những gì diễn ra trước mắt. Sông ngòi chuyển thành 1 màu đen. Cá chết nổi lên thối đến nổi không thể ngửi nổi.
-Bạch Tử Khiêm: “Mọi người hãy lấy khăn hay một tấm vải đeo lên mặt che lại mũi miệng nhanh lên.” Anh nhìn và quan sát xung quanh vài canh giờ thì cảm thấy ngờ ngợ ra được điều gì đó. /Có người cố tình làm ra chuyện này như là ai chứ?/ “Trịnh Phong mau chống cho người phong tỏa ở những nơi bị nhiễm như thế này. Nhớ tránh tiếp xúc gần đấy.”
-Trịnh Phong: “Đệ sẽ cho người đi làm ngay.” Chạy đi.
-Bạch Tử Khiêm: “Hoài Ân cho người điều tra đầu nguồn của các nhánh sông bị nhiễm độc này nhanh nhất có thể. Lâm Giang gọi những đại phu xem họ có cao kiến gì cho căn bệnh mới này không?”
-Hoài Ân: “Đệ đi ngay.” Chạy đi.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn Lâm Giang “Sao còn chưa đi?”
-Lâm Giang: “Huynh ở đây 1 mình đệ không yên tâm.”
-Bạch Tử Khiêm: Nhíu mày “Đi mau. Đó là lệnh.”
-Lâm Giang: Cung kính “Rõ.” Chạy đi.
--------------------
Anh một mình đi theo mép từng nhánh sông và thẳng đến 1 khu rừng. Anh đến gần 1 nguồn nước lớn thì có 1 nhóm người nói chuyện anh đã âm thầm đứng nép mình vào 1 góc cây lớn để nghe. Không ngoài ý nghĩ của anh thì có người động thủ thật và họ còn có mục đích khác nữa.
Sao khi họ rời đi thì anh cũng nhanh chống trở về căn liều của mình. Chỉ thị cho Hoài Lâm điều tra về con sông gần nước lân bang và nhận về thông tin không thể ngờ. Thế là anh nhanh chống viết 1 bức thư.
-Bạch Tử Khiêm: Tối đó anh gọi Trịnh Phong vào “Đệ đem bức thư này gửi đến Lục Minh giúp ta. Bảo huynh ấy hãy làm theo mọi thứ ta viết trong này.”
-Trịnh Phong: “Đệ đã rõ.”
Ngày hôm sao anh hạ quyết tâm bào chế thuốc vì anh nghe được những thông tin hữu ích từ nhóm người trong khu rừng ngày hôm qua và 1 quyết định không ngờ.
--------------------
Hơn 1 tuần sau anh đã nhận được phản hồi của Lục Minh và viết thư hạ lệnh anh trình mọi thứ lên cho hoàng thượng.
Cùng lúc đó anh đã chế ra được thuốc trị được bệnh sốt và dịch tả. Anh cho người bào chế và dùng thử thì đạt được kết quả ngoài dự định. Số người mắc cả 2 bệnh song song điều đã có tiến triển. 1 phần thì đã khỏi hẳn.
-Hoài Ân: Lo lắng “Bạch đại ca! đệ trông sắc mặt huynh càng lúc không được tốt lắm. Có cần đệ gọi đại phu vào bắt mạch cho huynh không?”
-Bạch Tử Khiêm: Cười nhẹ “Ta không sao chỉ là thiếu ngủ nên mới thế. Không gì đáng ngại.”
-Lâm Giang: “Vậy huynh nên nghỉ ngơi đi. Có gì cứ giao phó cho bọn đệ. Bọn đệ làm thay huynh."
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn 2 người họ “Đa tạ. Ta có thể làm được, mọi người đừng lo lắng cho ta như thế. Mọi thứ đang tiến triển rất tốt. Chỉ quan ngại các bệnh nhân bị nhiễm chất độc từ nguồn nước sông vẫn chưa có biện pháp chữa trị.”
-Hoài Ân: “Đệ tin huynh sẽ có thể.” Cười nhìn anh.
-Bạch Tử Khiêm: Mỉm cười “Đạ ta đã tin tưởng tôi.”
--------------------
Tại Bình An Vương Phủ
-Tuệ Đinh Dung: Nắm tay nàng “Tiểu Yên con gần đến ngày sinh nở rồi. Nên đi lại cẩn thận hơn đó.”
-Triệu Đinh Yên: Cười nhẹ “Con biết rồi mẫu thân. Con cũng rất nóng lòng gặp được tiểu bảo bối. Mà phụ thân đâu rồi mẫu thân?”
-Tuệ Đinh Dung: “Hoàng thượng triệu kiến gấp nên đã đi yết kiến người để thương thảo chính sự rồi.”
-Triệu Đinh Yên: “Dạo này thường thấy phụ thân thức khuya lại yết kiến bất thường. Không biết là trong triều có chuyện gì ạ?”
-Tuệ Đinh Dung: Lắc đầu “Ta cũng không rõ hết chuyện quốc gia đại sự. Nhưng phụ thân thường than thở về vụ thiên tai gần đây rồi dịch bệnh sau cơn bão đã hoành hành hơn nữa năm qua.”
-Triệu Đinh Yên: “Vẫn chưa có cách giải quyết sao mẫu thân?”
-Tuệ Đinh Dung: “Tuần trước nghe nói khâm sai đại thần được cử đi đã điều chế được thuốc. Mọi thứ đã dần ổn hơn. Và còn 1 căn bệnh được dấu không cho lan truyền ra ngoài. Đang trong quá trình nghiên cứu nên phụ thân con cùng Ngũ lão vào triều để thương thảo thêm biện pháp.”
-Triệu Đinh Yên: “Mong mọi thứ điều được ổn thỏa. Triệu Quốc sớm thoát khỏi kiếp nạn này.”