Sau ba tuần chuẩn bị tại núi Mộc Hưng. Liễu Tuấn là người cầm quân theo chỉ thị của Nhị hoàng tử.
-Nhị Hoàng Tử: “Triều đình đang trong trạng thái chào đón thái tử nước láng giềng. Phụ hoàng sẽ cho triệu tập binh lính cùng các tướng quân chấn thủ biên cương. Nên có thể binh lính trong kinh sẽ không bằng tư binh của ta.”
-Tứ Hoàng Tử: “Đệ nghĩ trong triều sẽ không lỏng lỏe và canh gác rất nghiêm do sự an toàn của binh đoàn sứ giả.”
-Nhị Hoàng Tử: “Tứ đệ nói đúng nên ta quyết sẽ thực hiện trước khi chào đón đoàn sứ thần ghé thăm.” Quay qua Liễu Tuấn. “Ta đã viết thư đến đó cho Lập Hung sẽ dẫn một đoàn tập kích vào bên trong điện, ngươi hãy hỗ trợ từ ngoài vào.”
-Liễu Tuấn: “Thần đã rõ.”
-Nhị Hoàng Tử: Ánh mắt đầy tham vọng và quyết tâm “Ta sẽ cho người bắt sống phụ hoàng, điểm chỉ nhường ngôi.”
-Nhị Hoàng Tử: “Hahaha. Tốt tốt. Trẫm sẽ không bạt đãi các ngươi.”
--------------------
Khuya tại phòng Anh và Nàng. Anh hôm nay về phòng đã thấy nàng ngủ sớm hơn mọi khi.
-Triệu Đinh Yên: Đang ngủ thì nàng ho dữ dội “khụ ~ khụ ~ khụ”
-Bạch Tử Khiêm: Định đặt lưng xuống ghế trường. Nhưng anh nghe tiếng ho của nàng thì đi đến giường xem nàng “Quận chúa cô ổn chứ?” Nàng vẫn ho. Anh chạy gót cho nàng chung trà “Này ngồi dậy uống sẽ đỡ hơn.” đỡ nàng ngồi dựa vào người. Nhíu mài.
-Triệu Đinh Yên: Uống hết chung trà cũng đỡ ho “Đa… đa tạ.” Không nói lời nào anh đỡ nàng nằm xuống rồi rời khỏi phòng. Nàng cũng nhìn theo mà cằn nhằn trong lòng. /Chỉ như thế rồi cái bỏ đi. Dù mình không thể hiện cũng đâu cần thể hiện lại như thế chứ. Đáng ghét./
Một lúc sau.
Anh quay lại với một tay là một chậu nước nóng, tay còn lại là một bát cháo nóng hổi.
-Triệu Đinh Yên: Mắt lờ mờ mà cũng nhìn anh. Định ngồi dậy.
-Bạch Tử Khiêm: Nhanh chóng đặt tất cả lên bàn rồi chạy đến đỡ nàng “Từ từ thôi.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn những thứ trên bàn “Quận mã khuya rồi sao lại đem nhiều thứ về phòng thế?” Anh không trả lời mà cố định nàng tựa vào thành giường rồi kéo cả cái bàn lại gần giường.
-Bạch Tử Khiêm: Nhìn thẳng vào mắt nàng. Vẻ mặt tức giận giọng hơi lớn “Tôi biết quận chúa ghét tôi. Mà có phải không cô ghét tôi đến nổi không thể mở lời để cho cả cơ thể nóng bừng như lửa thế kia. Muốn chết lắm sao?”
-Triệu Đinh Yên: Nàng giật mình khi thấy vẻ mặt hiện tại của anh. Lần đầu tiên mà nàng thấy anh như vậy. Nhưng mặt nàng không biểu cảm lạnh giọng nói “Ta là lần đầu bị người khác lớn giọng đấy.” Nhìn anh.
-Bạch Tử Khiêm: Lúc này anh mới nhận ra mình đang tức giận với nàng. Với tay lấy chậu nước đến. Nhìn nàng “Xin…xin lỗi. Nhưng có thể cho tôi lau người cho cô được không?” Nàng cứ nhìn anh. Anh sợ nàng suy nghĩ liền nói “Ý ý tôi là người cô rất nóng nên lau… lau cho đỡ hơn.”
-Triệu Đinh Yên: Nhẹ gật đầu /Sợ đến thế sao? Xem còn dám lớn giọng với ta nữa không hứ./ Mắt dán chặt lên từng hành động của anh.
Anh nhẹ nhàng nhúng khăn vào chậu nước nóng, sau đó vắt thật khô. Lau từ khuôn mặt nàng đến cổ. Anh nắm tay nàng rồi cũng nhẹ nhàng lau. Anh đặt khăn và chậu sang một bên. Tiếp tục với lấy bát cháo cho nàng.
-Bạch Tử Khiêm: Khuấy bát cháo “Ăn xong, rồi uống thuốc. Nghĩ ngơi sáng mai sẽ khỏi.”
-Triệu Đinh Yên: Định với tay lấy “Để ta.”
-Bạch Tử Khiêm: Níu bát cháo về phía mình nói “Cô còn yếu. Tôi giúp cô.” Nói rồi thổi nguội một muỗng cháo xong hướng đến miệng nàng. Nàng lúc này cũng không khướt từ mà ăn muỗng cháo từ anh.
-Triệu Đinh Yên: Miệng ăn nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh. /Lần đầu tiên bị người khác lớn giọng lại không có cảm giác khó chịu nhỉ? Có phải lo lắng lắm mới có bộ mặt này không?”
-Bạch Tử Khiêm: Biết nàng nhìn mình thì sợ nàng đang lo gì đó nên nói “Cố ăn đi. Dù nuốt khó trôi nhưng phải ăn rồi uống thuốc. Và tôi đảm bảo không làm việc tiểu nhân trong lúc cô ngủ đâu. Nếu cô không tin tường nữa thì tôi đến thư phòng ngủ.” Đút muỗng cháo cuối.
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài “Ta là nói gì sao?”
-Bạch Tử Khiêm: Lấy thuốc /Ai biết được cô ghét tôi nhiều như nào. Nói trước cho cô yên tâm./ “Uống đi.” Một chung trà, mà thuốc được đặt trong lòng bàn tay nàng.
-Triệu Đinh Yên: “Đa tạ.” Nàng uống thuốc xong thì anh đỡ nàng nằm xuống đắp chăn kỉ càng. Xong anh thu dọn mọi thứ rời khỏi phòng. Nàng là định chờ anh vào sợ anh sẽ ngủ ở thư phòng thật. Nhưng do mệt với tác dụng của thuốc nên đã ngủ đi mà không hay.
--------------------
Sáng hôm sau.
Anh nói là sẽ ngủ ở thư phòng nhưng anh lại lo lắng tối nàng lại phát sốt. Nên đã túc trực bên giường, thay nước thường xuyên đấp lên trán nàng. Đến gần sáng thì chịu không nổi mà gục đầu ngủ kế bên luôn.
-Triệu Đinh Yên: Ngọ ngoạy một lúc thì mở mắt nhìn xung quanh “Không có ai hết sao. Cơ thể cũng thoải mái hơn rồi nè.”Chóng tay ngồi dậy /Hử… Cái tên này./
-Bạch Tử Khiêm: Đi từ ngoài vào, phía sau là vài nữ nô tỳ “Thức rồi sao?”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh từ trên xuống dưới “Ừ” /Mắt thâm, quần áo, …/ Liếc anh.
-Bạch Tử Khiêm: Tiến đến, tay đặt lên trán kiểm tra nhiệt độ “Có thể nói là tốt hơn nhiều rồi. Ăn bữa sáng đi rồi uống thuốc vào sẽ mau khỏi hẳn.”
-Triệu Đinh Yên: Nhìn anh “Tối qua ngươi ngủ đâu?”
-Bạch Tử Khiêm: Phụ các nữ nô tỳ đặt thức ăn lên bàn vừa trả lời “Đừng lo tôi là ngủ trong thư phòng.”
-Triệu Đinh Yên: Liếc anh /Xạo sự! một bên của chăn nệm còn động lại hơi ấm và cả chậu nước lau, khăn lại đặt ở trán trong khi tối qua đã rời đi. Coi như bổn quận chúa không vạch trần ngươi hứ./
-Bạch Tử Khiêm: “Đến ăn đi còn uống thuốc này” Thấy nàng không trả lời nên quay lại nhìn nàng đang ngồi ở giường ánh mắt tia về anh /Là không muốn dùng cùng mình sao?/ Anh thở dài nói với hai nữ nô ty thân cận. “Hai người chăm Quận Chúa ăn xong thì uống thuốc. Dọn dẹp phòng ngăn nắp sạch sẽ thì bệnh sẽ tốt hơn.” Quay lưng định đi.
-Triệu Đinh Yên: Thấy anh đi thì vội hỏi “Ngươi là đi đâu? Không dùng bữa à?”
-Bạch Tử Khiêm: Vẫn đi đến mở cửa “Cô ăn đi rồi nghỉ ngơi. Tôi /Chắc nàng ấy sẽ không quan tâm đâu./ Tôi là ăn rồi.” Đóng cửa nhanh.
-Triệu Đinh Yên: Nhíu mài, rồi nhìn hai nữ cận thân “Quận mã là dùng rồi sao? Nói thật không thì đừng trách.”
-…: “Dạ nô tỳ không rõ. Nô tỳ chỉ được Quận mã gọi bưng thức ăn đến phòng.”
-…: “Nghe đầu bếp nói đích thân quận mã nấu.”
-Triệu Đinh Yên: Tức giận /Lại nói dối. Rồi còn bỏ bữa. Không ăn không ngủ để chết sớm hay gì?/ “Ây tên đáng ghét. Đem đổ hết đi ta không ăn không uống gì hết.”
Ngoài cửa phòng
-Bạch Tử Khiêm : /Ghét đến thế sao?/ bỏ đi.
Phòng Thanh Di
Cốc ~ cốc ~ cốc ~
-Liễu Thanh Di: Nhìn ra cửa phòng “Vào đi”
-Bạch Tử Khiêm: Mở cửa bước vào “Thanh Di Tỷ! Giúp đệ một việc đi.”
-Liễu Thanh Di: Nhìn anh “Việc gì mà Bạch công tử nhờ đến nữ dân này?” Trêu chọc.
-Bạch Tử Khiêm: Đứng đối diện Tỷ “Quận chúa nàng bệnh cần ăn đầy đủ để uống thuốc. Mà do đệ chọc giận nàng nên nàng không ăn không uống gì. Nên đệ ở đây chơi với Bạch Trắng Trắng tỷ đi dùng bữa với nàng giúp đệ đi. Đệ có nhờ đầu bếp nấu xong hết rồi.”
-Liễu Thanh Di: Đứng dậy nhìn anh “Thúc phụ cậu có tính toán hết rồi. Vậy trông cháu đi ta đi dùng bữa với nương tử của cậu.” Rời đi.