Tại phòng Bạch Gia Khanh. Tất cả người hầu điều đứng quanh phòng trong trạng thái run sợ, đổ mồ hôi hột, có người thì muốn ngất xỉu tại chỗ. Ngoại trừ Ngọc Tiêu Vân ngồi cạnh mép giường hỏi thăm.
-Ngọc Tiêu Vân: “ Khanh nhi… con… con thấy như nào… ta cho người gọi đại phu.” Tay chân run rẫy, mắt đỏ hoe tay nắm vào bàn tay của cơ thể yếu ớt kia.
-Bạch Tử Khiêm: Anh đang ngồi lưng dựa vào thành giường mắt đảo một vòng cuối cùng đặt trên người phụ nữ đang nắm lấy tay mình “Dì à… dì là ai vậy… ukm mà đây là đâu?” sao đó lại lia mắt nhìn từng người hầu./Trời ơi sao lại có nhiều người ở đây mà còn nhìn mình dữ cà/.
-Ngọc Tiêu Vân: “Khanh… Khanh nhi con nói gì thế… con… gọi ta là Gì!”
-Bạch Từ Khiêm: Mắt mở to bất ngờ và dùng một ngón tay trỏ chỉ về phía bà “Hả?...Thì là dì...dì đó”
-Ngọc Tiêu Vân: Bà cũng bất ngờ nhưng không nói gì mà quay người về phía đám người hầu “MAU GỌI ĐẠI PHU, MAU LÊN.”
-Ngọc Tiêu Vân: Đỡ anh nằm xuồng “Mau...con mau nằm xuống nghỉ ngơi, ta gọi đại phu đến bắt mạch cho con… mau mau.”
-Bạch Tử Khiêm: Ngoan ngoãn nằm xuống /Ủa… là bác sĩ hả…tui bị gì đâu trời. Mà nhìn kĩ mấy người này toàn mặc đồ cổ, nhìn như đóng phim vậy. Nhưng mình bị rơi xuống vực rồi mà. Trời ơi làm gì mà nhìn dữ vậy coi xiếc hả, người ta ngại đám đông nha./
Cả đám người hầu lâu lâu lại liếc mắt nhìn anh vì sau khi anh tỉnh vậy thì có hơi lạ lạ, không còn cái mặt âm khí như trước mà là gương mặt hơi ngờ nghệch trông không còn đáng sợ như trước.
-Ngọc Tiêu Vân: “Sao rồi… sao rồi đại phu?…con tôi…con tôi sao?” bà lo sợ đến nổi nói không thành câu.
-Đại Phu: “Bẩm phu nhân chắc là do công tử gặp nạn va trạm vùng đầu nên gây ra mất trí nhớ.”
-Ngọc Tiêu Vân: “ Vậy…Vậy…”
-Đại Phu: “Không thể nói trước. không còn gì nữa tôi xin được phép cáo từ.”
Mắt bà đỏ hoe sau đó là từng giọt từng giọt rơi xuống bàn tay bà đang nắm, nhìn Bạch Từ Khiêm càng đau xót.
-Bạch Tử Khiêm: Nằm bất động mắt mở hết cởi nhìn bà / Cái gì vậy nè!…sao bà dì này cứ nắm tay tui hoài vậy nè!... còn khóc nữa!… tui có mất trí hả ta!…rồi đây là đâu?/
-Ngọc Tiêu Vân: “Khanh nhi… con…con có nhớ ta không? Ta…ta là mẫu thân của con đây” bà nắm lấy tay anh rồi áp lên má mình.
-Bạch Tử Khiêm: “Dì…à không mẫu thân, con thật muốn nhớ ra người, nhưng người đã nghe rồi đó…con…con bị mất trí nhớ…nên…nên” /Thiệt tình cái bà dì này đã nói bị mất trí rồi mà còn hỏi. Trời ơi tui khổ quá mà. Ba mẹ sinh ra làm bác sĩ mà giờ bắt làm diễn viên nè./
-Ngọc Tiêu Vân: “Không sao, không sao, không nhớ thì từ từ nhớ. Giờ con nghỉ ngơi đi khi nào thức ta gọi người nấu đồ cho con tẩm bồ ha.”
-Bạch Tử Khiêm: “Cám… à không đa tạ người mẫu thân.”
Khi bà rời khỏi thì anh nằm ường trên giường mà thở dài. Sau đó anh đứng dậy đến ngồi tại cái bàn tròn trước mặt, anh nghiêm túc lại và suy nghĩ. Hai đôi lông mày nhíu chặt, hai tay đan lại chống cằm.
Cũng một tháng kể từ ngày Bạch Từ Khiêm xuyên không đến đây. Anh hầu như chỉ quanh quẩn trong biệt viện của tên Bạch Gia Khanh này tịnh dưỡng thân thể. Và nhờ người hầu làm những thứ mà anh yêu cầu. Như tu sửa, tân trang lại biệt viện tẩn đi các thức không dùng và chuyển đổi thành tiền còn được gọi là ngân lượng, nhưng hắn ta làm gì mà toàn là những đồ quý giá nên cũng đã chuyển thành những tờ ngân phiếu có giá trị cao hơn.
-Bạch Tử Khiêm: /Haizzz….mệt quá đi. Cái tên khốn này đúng là chán mà, biện viện gì mà chả có trồng gì. Toàn ba cái bình cái lọ rồi cọng cọng sợ sợ lấp la lấp lánh ta phi đi hết./ “ Lục Huynh đến đây, cái gương lớn đó là những thứ ta cần huynh tiếp tục chuyển đổi, mau còn về ăn tối với ta.”
Nói xong không để cho Lục Minh kịp trả lời mà anh quay lưng một mạch đi vào phòng tiếp tục công việc của bản thân.
-Lục Minh: Nhìn theo bóng lưng công tử nhà mình, cười tươi rồi lắc đầu lập tức gọi thêm vài người hầu “Các đệ khiên giúp ta cái gương này đặt phía sau xe ngựa”.
-…: …: …: “Vâng Lục Huynh”
Lục Minh cho xe ngựa dừng ở cửa Cố Tân Vinh (Sự phồn thịnh mới trổi dậy-Hiệu Cầm đồ) một trong các cửa hiệu lớn nhất kinh thành được một trong các Lục sử (Công chức giữ việc biên chép giấp má ở các công sở, nhất là các toàn án cũ)
-Lục Minh: Sau đó anh từ cửa hiệu bước ra trên tay là một túi vải lớn không biết giá trị cụ thể chỉ đoán tầm trên hai mươi cân “ Ôi trời! cách ba bốn ngày mà đi đổi ngân như này là không cần đứng tấn. Nghĩ cũng lạ công tử cất công mua đấu giá, còn dành riêng tận hai ba phòng để vật. Giờ lại gôm bán, đúng là đầu óc nhạy bén, con của tướng còn hơn con của gian thương.”
Nói về Lục Huynh là thị vệ riêng của Bạch Gia Khiêm đã được 10 năm. Từ năm 13 tuổi do thiên tai gia đình di tán đến vùng khác sinh sống, chẳng may xuyên rừng gặp bẫy mà cha Lục Minh không qua khỏi, còn mỗi hai mẹ con, đến thôn gần đó xin làm hầu tại một nhà phú hộ, thì bị người chủ để mắt, rồi vợ hắn lại vu oan cho mẹ Lục Minh tội thông gian với chồng bà. Cho người đánh đến nổi chết tại chỗ. Lục Minh trơ mắt nhìn chỉ khi đầy tới nhà phú hộ đó vứt đồ đổi đánh không ngưng. Đến khi tỉnh dậy đã ở trại Nguyên Soái Tướng Quân-Bạch Gia Khánh. Được rèn luyện võ nghệ tại doanh trại, mỗi lần Tướng Quân khởi giá về kinh thành hồi phủ điều được ông cho đi cùng. Và sau này cho đi theo bảo vệ Tam công tử Bạch Gia Khang vì hắn dụng trí không dụng võ chỉ biết vài đường thủ thân.
Trên cỗ xe ngựa Lục Minh trên đường trở về biệt phủ không ngừng suy nghĩ mãi về Tam công tử nhà mình. Đến khi cầm túi vải trên tay trạm mặt Bạch Tử Khiêm tại cửa phòng còn không hay.
-Bạch Tử Khiêm: “Làm gì mà ta gọi hoài không nghe hử” nhướng một bên mài.
-Lục Minh: “À không có gì, của công tử” đưa túi vải về hướng anh”
-Bạch Tử Khiêm: “Haizzz… để vào chỗ cũ, rửa tay rửa mặt rồi vào ăn tối cùng ta.” Quay lưng vào trong, rồi ngồi tại bàn tròn trong phòng đã được dọn món sẵn đủ cho hai người dùng.
-Lục Minh: “Tôi xong rồi thưa công tử.”
-Bạch Tử Khiêm: “Ukm, ngồi xuống dùng bữa nào, ta đói rồi.”
-Lục Minh: “Vâng thưa công tử.”
-Bạch Tử Khiêm: “Haizzz… nhắc huynh bao lần bớt dùng kính ngữ với tôi rồi mà tập hoài cũng không thấy hết. Nè ăn đi, ăn nhiều vô, phần huynh không đấy. Tôi không ăn nhiều lắm đâu.” Miệng vừa nói tay vừa gắp.
-Lục Minh: “Thưa công… à tôi quen rồi từ từ tôi sửa. Công tử cũng ăn đi.”
Gắp miếng thịt lợn có ít mỡ hướng đến bát của Anh.
-Bạch Tử Minh: Dùng đũa trận lại đũa của Lục Minh nói “Ếêêê… huynh không nhớ tôi dặn à. Tôi đâu ăn đồ mỡ… À mà huynh kể tiếp cho tôi nghe đi.” Gắp miếng rau bỏ vào miệng mình.
-Lục Minh: Cười cười rồi bảo miếng thịt vào miệng mình “Ta kể tới đâu rồi?”
-Bạch Tử Khiêm : Thở dài nhìn Lục Minh “Tới gia phả nhà tôi.”
Sao khi ăn xong gọi cho người hầu dọn dẹp Anh cũng đã thay đổi bộ y phục rườm rà mà đặt lưng xuống giường.
-Bạch Tử Khiêm : Lăn qua lăn lại “huhu… OMG đã xuyên không còn vào cái thân xác của Tên Khốn Này. Sao số tui khổ quá vậy nè.” Vò đầu bức tóc bật dậy ngồi thơ thẩn. / Bạch Gia Khanh ơi Bạch Gia Khanh đã là con của Nguyên Soái anh dũng, trung can nghĩa đảm, thương dân như con sao ngươi lại là tên súc sinh đội lớp người. Cha thì ôm trọn đại đao trên tay vì nghĩa quên thân, ngươi không giỏi võ thì có cái đầu tinh khôn nhưng lại áp dụng sai chỗ. Cấu kết tham ô, mua lời bán lãi chèn ép bá tánh, ỷ quyền ỷ thế, hà hiếp dân lành, bại hoại gia phong, bất kính hương thân còn bất hiếu cha mẹ,mà làm sao có thể tránh được tay mắt quan quyền luồng lách khôn khéo không bằng không chứng, quan lại cũng bó tay. Đúng là con tướng gen cũng mạnh dữ dỡ võ giỏi mưu. Trời ơi không biết là nên chửi hay khen tên khốn này. Đúng là cha mẹ sanh con trời sanh tánh mà. Mẹ là con gái của thi học sĩ, hiền lương thục đức, tính tình đoan trang, yêu con thương chồng. Mà cũng chẳng nói đến có ca ca Bạch Gia Khang là Phó tướng cánh tay đắc lực của cha. Mà cái này mới ghê, đại tỷ Bạch Tiêu Dao thì xuất gia ăn chay niệm phật. Ủa là trong Bạch gia chỉ có hắn là ác quỷ, thiên thần quanh hắn còn không độ được hắn thì chết là đúng rồi./ “Aizzzz không nghĩ nữa đi ngủ. Sống qua ngày nào hay ngày đó dù gì cũng chết một lần rồi. huhu quýt làm cam chịu vậy.” Khò Khò zzzzzzzzz.