Bầu trời trên đỉnh đầu chậm rãi từ tốn trôi dần theo dòng chảy của thời gian.
Quay đi quẩn lại thì đã đến đầu giờ Ngọ. Thông thường vào giờ này trong năm, ánh nắng thường sẽ trở nên vô cùng gay gắt, nhưng đây lại là thời điểm giao thoa giữa mùa.
Đồng thời vị trí của Đế Đô gần với cực Bắc của Liên Hoa Đại Lục cho nên dù có nóng đến mấy thì ánh sáng cũng đã trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Dòng người vẫn thế, tấp bậc từ sáng cho đến trưa mà vẫn không thôi vơi bớt. Kéo theo thanh âm náo nhiệt dường như không tìm được hồi kết.
Từ bên trên tầng hai của Vĩnh Sinh Đường ánh mắt của chàng thiếu niên Trương Vệ lưu lại trên một góc phố nhỏ.
Ở nơi đó có những người đang biểu diển võ thuật đường phố nhằm mua vui cho kẻ khác. Đồng thời tự kiếm cho bản thân một chút ít ngân lượng.
Chàng thả trôi tâm hồn vào những thú vui dân dã như vậy được một lúc, cho tâm hồn trống rỗng rồi lại nhanh chóng đưa tầm nhìn trở lại bên trong Vĩnh Sinh Đường mà tiếp bước đi tham quan quanh nơi này.
Những gian phòng mà chàng đã từng đi qua không có gì nổi bậc, chỉ là những thứ được trưng bài mang tính chiêm ngưỡng là chủ yếu nên khiến chàng có chút không mấy hứng thú. Bên trong Vĩnh Sinh Đường như một khu phức hợp rộng lớn có rất nhiều phòng cùng rất nhiều khu vực có chức năng hoàn toàn riêng biệt.
Không phải khoa trương, nhưng phải nói Dược Đường này chắc phải thuộc hàng đỉnh cấp trên khắp đại lục Hoa Bắc không đâu có thể sánh được.
Dạo quanh một hồi cũng đã chán chê, mà vẫn còn một khu vực chàng vẫn chưa đặt chân đến đó là khu vực dùng để khám và chữa thương.
Thấy vậy, Trương Vệ tranh thủ chút thời gian còn lại đi đến nơi đó đặng xem thử. Cước bộ qua mấy dãy phòng dày, rồi theo cầu thang xuống dưới khuôn viên nhỏ bên trong Vĩnh Sinh Đường.
Phóng tầm mắt nhìn về phía trước là một nơi tập trung rất nhiều người không hề kém cạnh với Dược phòng nhưng chủ yếu là những người mang trong người nhiều thương tích cùng bệnh tật.
Khẽ chuyển dịch con ngươi nhìn lên một chút thấy rõ hai chữ "Y Phòng" được khắc lớn trên đó, khi ấy Trương Vệ biết là bản thân đã đến được nơi cần đến. Chàng lẫn vào dòng người qua lại đặng tiến vào bên trong.
Bước vào bên trong, đập vào mắt chàng là một dãi hành lang khá rộng.
Được bố trí vô cùng chuyên nghiệp, phía bên tay phải của chàng là những dãi ghế bằng gỗ rất dài. Vào thời điểm này dường như không còn lấy một chỗ để chàng có thể tự do mà ngồi xuống đấy đặng mà nghỉ chân.
Nơi đây chỉ có một lối đi duy nhất, nó khá là rộng đủ để ba bốn thanh niên to lớn xếp ngang thành một hàng mà di chuyển. Sen kẽ với những hàng ghế là những chậu cây xanh nhỏ, âu chỉ là vật để trang trí.
Còn phía bên tay trái là rất nhiều những gian phòng dùng để hành y, cũng như là bốc thuốc cứu người. Đếm sơ sơ trong tầm mắt của chàng ắt cũng trên dưới ba mươi gian phòng với kích thước tương tự như nhau.
Thoảng trong gió là một mùi hương của những dược thảo dùng để điều trị v·ết t·hương ngoài da, cùng những tiếng giả cối liên tục nhằm sắc thuốc.
Chốc chốc lại có tiếng ho khan của một ai đó, tất cả chúng hòa chung một ngữ điệu. Khiến không gian này khẳng định nét riêng của chính mình.
Dù không mấy hứng thú với nơi này, nhưng một phần là vì tò mò, chàng không do dự mà cước bộ tiến vào bên trong.
Ánh mắt chàng nhẹ nhàng lướt qua từng gian phòng một. Bắt gặp không ít những bệnh nhân b·ị t·hương từ nặng đến nhẹ đang được chữa trị cũng như châm cứu.
Chàng vừa di chuyển vừa quan sát, chưa được bao lâu thì chàng đã đến những gian phòng cuối với những chiếc giường dài có người nằm.
Không chỉ một mà có rất nhiều người đã chọn nơi đây là nơi dưỡng bệnh, bao gồm cả những ăn mày b·ị t·hương tật nặng.
Khi chàng vẫn còn đưa ánh nhìn về hướng đó thì một âm thanh quen thuộc lại truyền đến tai.
"Đằng kia, không phải là Trương Vệ đấy ư?"
Theo giọng điệu của lời nói ấy, khiến Trương Vệ nhanh chóng xoay người về phía sau lưng. Thì bắt gặp một nhóm tám người, bọn họ đồng dạng khoác lên người bộ y phục màu cam, với sắc màu ấy chàng đã nhận ra được nhóm người này đến từ gia tộc họ Lý ở thành Đông.
Càng đặt biệt hơn khi nhìn ra được một hình bóng nam nhân có độ tuổi lớn hơn chàng không nhiều, hắn nổi bậc hơn trong những kẻ đó thông qua trang phục có một vài chi tiết đắc giá, cùng thần thái của bề trên.
Khiến chàng không tự chủ được mà chặc lưỡi như thể gặp một người mà chàng không hề muốn gặp. Thâm tâm chàng gọi tên hắn:
"Lý Tấn!!"
Người chàng vừa gọi tên, có một gương mặt khá trưởng thành. Vóc dáng cao hơn chàng chừng bốn tất, hình thể vừa vặn. Hắn nhanh chóng cùng thủ hạ tiến đến với khuôn miệng tươi cười.
Những người bên trong y phòng khi nhìn thấy người nhà họ Lý thì nhanh chóng tránh qua một bên nhường đường cho họ. Hầu như ai nấy đều nhìn những kẻ này, bằng ánh mắt e sợ.
Chúng chặn trước mặt chàng, đương nhiên với tình hình này không dễ gì chúng để chàng rời đi một cách dễ dàng. Thấy vậy chàng cũng không khách sáo, dù gì chàng với Lý Tấn cũng có mối hiềm khích riêng.
Lâu ngày mới gặp lại, nhưng cả hai đều trao cho nhau ánh nhìn sắt như dao. Trương Vệ mỉa mai đáp lời:
"Chẳng hay Lý huynh gọi tiểu đệ lại là có việc gì dạy bảo."
Nghe được những lời khách sáo đó đến từ Trương Vệ, Lý Tấn có phần rất đề phòng, có vẻ như trong quá khứ cả hai đều không hề có một chút hảo cảm nào. Cho nên mặc dù cả hai đều đang tươi cười với nhau nhưng trông chúng rất là giả tạo.
"Trương đệ, ngươi biến mất khỏi Đế Đô trong hơn ba tháng qua. Ngươi biết ta nhớ ngươi đến thế nào không?"
Đương nói bất chợt Lý Tấn hạ giọng, chất giọng có phần nào đó tà ác.
"Nhớ ngươi đến mức muốn g·iết ngươi ngay lập tức."
"Vậy sao, ta thì không hẹp hòi như Lý huynh đây. Những ngày tháng qua ta ăn no ngủ kỷ phải nói là tháng ngày hưởng thụ."
Trương Vệ nhìn thẳng vào mắt của Lý Tấn bằng ánh mắt chứa đầy sự giễu cợt. Khiến đối phương nhất thời không kiềm được cơn phẫn nộ mà tỏ vẽ khó chịu ra mặt.
Tuy nhiên rất nhanh chàng tỏ ra nhún nhường một cách lạ thường.
Khuôn mặt trở nên ôn hoà, rồi chậm rãi tiến lên vài bước đến trước mặt của Lý Tấn mỉm cười đầy tính thân thiện.
Loạt cử chỉ khác lạ này của Trương Vệ, khiến Lý Tấn cùng thủ hạ bất ngờ. Tuy nhiên hắn cũng không vội mà đưa ra hành động của bản thân mà đứng yên xem tiếp theo chàng sẽ làm điều gì.
Về phần Trương Vệ chàng không vội cũng không muốn làm điều gì khác biệt. Môi miệng vẫn duy trì nụ cười giả tạo ấy. Ánh nhìn thì dịch chuyển xuống y phục mà Lý Tấn đang mang.
Sau đó chàng đưa tay đến chỉnh lại phần y phục sộc sệt của hắn lại cho gọn gàng, đồng thời phủi đi những mảng bụi bám trên đó. Rồi nói một cách nhẹ nhàng với hắn:
"Lý huynh, chúng ta có ước hẹn nhớ không. Hy vọng đến ngày đó ngươi sẽ không quên."
Câu nói đó, dường như đánh thức một thứ gì đó bên trong của Lý Tấn khiến hắn bất giác mỉm cười một cách đầy gượng gạo nói:
"Hừ! Coi như hôm nay ngươi may mắn."
Nói đoạn, hắn nói với những kẻ theo sau.
"Đi thôi!"
Sau câu nói đó, nhóm người họ Lý xoay người quay đi hướng về phía của mà bước. Tuy nhiên dường như Lý Tấn không cam lòng rời đi như vậy. Hắn xoay đầu nhìn lại Trương Vệ thêm một lần rồi nhắn nhủ:
"Chỉ còn lại vài tháng nữa mà thôi, ta hy vọng ngươi sẽ không c·hết trong tay của người khác. Chỉ có ta mới có quyền lấy đi sinh mệnh của ngươi. Nhớ lấy!"
"Đương nhiên rồi, ngày đó sẽ như ngươi nói."
Nói xong những lời cần nói, họ Lý nhanh chóng rời đi. Những thủ hạ đi cùng hung hăng hét lớn.
"Tránh đường."
Khiến ai ai cũng đều phải nép sang một bên, ngay cả những người không thể di chuyển cũng phải bò dưới đất hay chống gậy mà tránh.