Huyết Liên Chi Họa

Chương 79: Nghi ngờ.



Chương 79: Nghi ngờ.

Lúc này, phía bên Lý Gia Trang, Lý Ngọc Bảo, đang ngồi lặng lẽ, ánh đèn dầu leo lét hắt lên gương mặt đã hằn dấu thời gian. Tay cầm chén thuốc điều dưỡng tâm mạch, ông chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ, ánh mắt trầm ngâm nhìn vào hư không.

Trong tâm trí ông, những ký ức về cuộc t·ấn c·ông tàn khốc của Thất Sát Điện vẫn còn nguyên vẹn. Nếu không nhờ thiếu niên bí ẩn với hỏa chân khí xuất hiện kịp thời, tính mạng ông e rằng đã không giữ nổi. Nhưng lòng biết ơn xen lẫn nghi hoặc khiến ông không tài nào yên tâm.

“Người ấy là ai? Là thiện hay ác?” Lý Ngọc Bảo thì thầm, giọng ông nhỏ nhưng nặng trĩu. “Hỏa chân khí… một thứ sức mạnh hiếm có, vượt xa khả năng của những tu sĩ bình thường. Liệu hắn có liên quan đến Trương Gia Bảo, hay là một nhân vật hoàn toàn mới?”

Từng lời tự vấn không ngừng xoáy sâu vào tâm trí ông. Đã lâu lắm rồi, Đế Đô chưa xuất hiện một kẻ mạnh mẽ và bí ẩn đến thế. Sự kiện cứu mạng ông, c·ái c·hết của Từ Ngọc Hải, và những âm mưu đen tối chồng chất dường như đang được kết nối bởi một sợi dây vô hình.

Khi những suy nghĩ còn vây quanh, tiếng gõ cửa cắt ngang dòng hồi tưởng. Một người hầu bước vào, cúi đầu cung kính, trong tay là một phong thư.

“Trưởng lão,” người hầu lên tiếng, giọng hạ thấp. “Đây là báo cáo tình báo mới nhất. Có vẻ đã có thêm manh mối liên quan đến người cứu mạng ngài và cả sự kiện tại Thiên Uyên Cung.”

Lý Ngọc Bảo ra hiệu cho người hầu tiến lại gần. Nhận lấy phong thư, ông mở ra và đọc lướt qua, đôi mắt sắc bén lướt qua từng dòng chữ.

“Trương Vệ…” Ông khẽ nhắc lại cái tên, đôi lông mày nhíu lại thành một đường thẳng. “Mười năm qua, hắn chẳng qua chỉ là một tên phế nhân sống lay lắt trong bóng tối. Làm sao một kẻ như vậy có thể sở hữu thứ sức mạnh đủ để đối đầu với Thất Sát Điện?”

Ông đặt phong thư xuống, ngả người ra ghế, ánh mắt xa xăm. “Nếu hắn thực sự là người đã cứu ta, điều này chỉ chứng minh rằng hắn đã che giấu khả năng suốt cả một thập kỷ. Một kẻ có thể chịu đựng như vậy, hẳn không phải loại người đơn giản.”

Suy nghĩ càng đào sâu, Lý Ngọc Bảo càng cảm thấy bất an. Một kẻ mạnh mẽ nhưng đầy bí ẩn như Trương Vệ có thể là ân nhân, nhưng cũng có thể là mối họa tiềm tàng. Không thể chủ quan.

“Gọi Lý Tuệ Phong đến gặp ta,” ông cất giọng, ngắn gọn nhưng đầy uy lực.

Chỉ ít phút sau, một nam nhân trẻ tuổi bước vào. Lý Tuệ Phong, người được biết đến là cánh tay phải đắc lực của trưởng lão, cúi đầu kính cẩn.

“Trưởng lão, ngài có chỉ thị gì?”

“Ta muốn ngươi đích thân điều tra về Trương Vệ,” Lý Ngọc Bảo chậm rãi nói, giọng điệu vừa trầm vừa sắc như lưỡi dao. “Tìm hiểu tất cả những gì có thể, từ quá khứ cho đến hiện tại. Nếu hắn thực sự là người đã cứu ta, hãy làm rõ động cơ của hắn. Nếu hắn liên quan đến c·ái c·hết của Từ Ngọc Hải, thì càng không thể để sót chi tiết nào.”

“Tuân lệnh,” Lý Tuệ Phong gật đầu, ánh mắt sáng lên vẻ quyết đoán. “Tôi sẽ không để ngài thất vọng.”

Trước khi rời đi, Lý Tuệ Phong ngừng lại một chút, như muốn nói điều gì. “Thưa trưởng lão, nếu Trương Vệ thực sự mạnh như những gì thông tin báo cáo, liệu ngài có nghĩ rằng hắn đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn hơn, vượt ngoài sự tưởng tượng của chúng ta?”

Câu hỏi khiến Lý Ngọc Bảo khựng lại. Sau một thoáng trầm ngâm, ông cười nhạt. “Kế hoạch lớn hay nhỏ, điều đó không quan trọng. Quan trọng là chúng ta phải hiểu rõ về hắn trước khi hắn kịp trở thành mối đe dọa.”

Khi Lý Tuệ Phong rời đi, bóng tối lại bao trùm lên căn phòng. Lý Ngọc Bảo ngồi lặng yên, ngọn đèn dầu chập chờn phản chiếu lên gương mặt đầy vẻ toan tính. Ông biết rằng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, và những cơn sóng ngầm đang dần dâng lên, chực chờ nhấn chìm tất cả những ai không đủ tỉnh táo.

“Trương Vệ… ngươi rốt cuộc là người như thế nào?”

Trong lòng Lý Ngọc Bảo, câu hỏi ấy như một ngọn lửa âm ỉ, cháy mãi không tắt, càng lúc càng thôi thúc ông tìm ra sự thật.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.