Sau khi hạ gục gọn ghẽ đá·m s·át thủ, Trương Vệ đứng trước khung cửa. Đôi mắt của cậu quét qua khắp căn phòng, dò xét xem thử rốt cuộc thứ mà đã đánh bại ba trưởng lão rốt cuộc là gì. Bởi vì với sức mạnh của họ không thể có chuyện dễ dàng ngồi yên chịu trận như vậy. Với những gì Trương Vệ nhìn thấy thì khả năng cao là trúng độc, nhưng nó xuất phát từ đâu chính là câu hỏi dành cho Trương Vệ lúc này.
Chợt cậu nhìn cảm giác kinh mạch trong cơ thể có chút biến động, cậu bèn hít nhẹ một hơi, lấy không khí lạnh từ ngoài vào cơ thể.
Bỗng dưng, trong khoảnh khắc ấy, cậu phát hiện ra mùi hương dịu nhẹ, thoảng như khói, mà cũng không hẳn là khói. Một mùi hương trầm, mơ hồ, phảng phất trong không gian, vừa như ôm ấp, vừa như xâm chiếm. Đôi mắt Trương Vệ thoáng ánh lên chút ngạc nhiên, rồi vụt hiểu ra đây là hương dược.
Khẽ chạm tay lên mép cửa, Trương Vệ cúi người về phía trước, ánh mắt dõi theo những làn khói mờ nhạt đang trôi lơ lửng. Cậu hơi nheo mắt, cẩn trọng quan sát.
"Quả là cao tay…"
Cậu nói khẽ, đôi môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nhưng trong lòng không khỏi thầm tán thưởng. Đây là một loại hương dược cực kỳ nguy hiểm vô sắc, gần như không mùi, chỉ khi hít sâu mới thoáng nhận ra. Loại độc dược này không t·ấn c·ông ngay lập tức, mà từ từ len lỏi vào huyết mạch, thấm qua từng nhịp thở, từng giọt máu, bào mòn sinh lực một cách chậm rãi nhưng hiệu quả.
Trong đầu Trương Vệ, cậu đã liên kết tất cả mọi chuyện lại với nhau tạo nên một bức tranh toàn cảnh. Đầu tiên sát thủ của Thất Sát Điện đã âm thầm chuẩn bị sẵn loại hương dược này trong phòng, bỏ vào trầm hương, rồi từng chút, từng chút một để người của Tam đại gia tộc hít vào, không chút mảy may nghi ngờ. Chúng chờ đợi suốt nhiều canh giờ, để rồi khi độc tố ngấm sâu vào huyết quản, khiến họ suy kiệt hoàn toàn, thì đá·m s·át thủ mới ra tay, không cho đối thủ một cơ hội kháng cự. Mới nghĩ được nhiêu đó, đôi mắt Trương Vệ đã lóe lên một tia thích thú.
Bỗng nhiên, Trương Vệ nhìn thấy một tên hắc y đang cầm đại đao tiến tới chỗ các đại diện tam đại gia tộc. Khí lực từ hắn toát ra, cậu biết hắn không phải kẻ đơn giản. Trương Vệ khẽ chau mày, nhận thấy nguy cơ rõ ràng. Dù thật lòng, cậu không hề muốn ra tay, bảo vệ tam đại gia tộc. Tuy nhiên, lòng tự tôn gia tộc nổi lên, cậu không muốn bất cứ ai thuộc Trương Gia bỏ mạng trong tình cảnh nhục nhã này, càng không muốn nhìn trưởng lão Trương Thừa Hức gục ngã trước kẻ thù.
Nghĩ là làm, Trương Vệ tiến đến chọn đại một tên áo đen đang nằm dưới đất, sau đó cậu
lột bỏ bộ đồ của hắn, rồi khoác lên mình bộ áo đen. Để cẩn thận hơn, Trương Vệ còn mặc lại bộ đồ lính của mình lên đối phương. Dưới vỏ bọc mới Trương Vệ dễ dàng che giấu thân phận mình, hòa lẫn vào đá·m s·át thủ của Thất Sát Điện mà không gây chút chú ý nào.
Khi đến gần, Trương Vệ vận lên nội công, từng dòng chân khí cuồn cuộn trong lòng bàn tay.Tên áo đen chợt cảm nhận một luồng khí nóng bỏng từ phía sau. Hắn quay đầu, đôi mắt tràn ngập sự ngạc nhiên khi thấy Trương Vệ đang đứng đó, lòng bàn tay đỏ rực như ngọn lửa địa ngục. Trong mắt hắn, sự cảnh giác dâng lên cao độ, nhưng đồng thời xen lẫn chút nghi hoặc.
“Ngươi muốn làm gì? Tạo phản sao?” Tên áo đen nheo mắt, giọng nói đầy uy h·iếp nhưng lộ ra vẻ bất an.
Trương Vệ không buồn đáp lại, đôi mắt cậu như băng giá. Từng giây từng phút trôi qua, cậu tập trung công lực, ngọn lửa trong tay dần bùng lên mãnh liệt hơn. Môi cậu nhẩm từng chữ, giọng trầm thấp vang lên giữa không gian căng thẳng.
“Hỏa…”
Khi tiếng đầu tiên vừa dứt, không gian xung quanh như chậm lại. Từ tay cậu, từng dòng lửa đỏ rực bắt đầu xoáy tròn, mạnh mẽ mà hung hãn, tỏa ra khí lực khiến không khí nóng rực lên một cách khủng kh·iếp. Những kẻ đứng gần giật mình, cảm giác như từng luồng khí nóng thiêu đốt da thịt, mồ hôi túa ra, tim đập loạn xạ.
“…Long…”
Chữ thứ hai vừa thốt lên, ngọn lửa trong tay cậu bùng lên thành một con rồng lửa, từng vảy lửa sắc nét hiện lên, rực rỡ và hùng vĩ. Con rồng lửa ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực như máu chiếu vào tên áo đen, mang theo sát khí mãnh liệt khiến hắn không khỏi rùng mình, đôi chân run lên vì sợ hãi. Hắn cố trấn tĩnh, vung đao lên phòng thủ, nhưng ánh mắt đã ánh lên nỗi kinh hoàng không thể che giấu.
“…Lội Động…”
Chữ cuối cùng vừa dứt, con rồng lửa gầm lên vang dội, rồi lao thẳng về phía tên áo đen với tốc độ kinh hoàng. Tiếng rít của ngọn lửa vang lên như tiếng gào thét của một con thú săn mồi tìm được con mồi. Trước sức mạnh và nhiệt độ kinh hoàng ấy, mọi thứ như bị cuốn vào cơn bão lửa rực đỏ, mọi âm thanh bị tiếng lửa cuồn cuộn lấn át.
Tên áo đen kinh hãi, mắt mở to, hắn cố gắng lùi lại nhưng đã quá muộn. Con rồng lửa ập đến, nuốt chửng cả thân hình hắn. Tiếng gào thét tuyệt vọng vang lên trong ngọn lửa cuồng nộ, nhưng chỉ kéo dài trong chốc lát rồi tắt lịm. Thân hình hắn hóa thành tro bụi, tan biến vào không trung, để lại một vệt lửa mờ dần theo gió.
Sau khi kết liễu đối phương, Trương Vệ đứng yên, lặng lẽ quan sát. Khi đã chắc chắn không còn mối nguy hại nào nữa. Thì lạnh lùng quay lưng rời đi. để lại sau lưng khung cảnh hỗn loạn,