Huyết Liên Chi Họa

Chương 74: Ám Tiễn.



Chương 74: Ám Tiễn.

Rất nhanh, một ngày mới đã qua đi một ngày mới sắp đến. Trời còn chưa sáng, nhưng bóng tối mờ ảo của đêm dần phai nhạt, hòa cùng làn sương dày phủ trắng cả khoảng sân Thiên Uyên Cung. Trương Vệ di chuyển từng bước thật nhẹ, từng hơi thở đều đặn, hòa tan vào sương đêm. Bước chân cậu lướt đi êm ái, không để lại tiếng động nào, tựa như một chiếc bóng mờ giữa làn sương bạc.

Khi đội lính canh mới lên phiên, Trương Vệ nhanh chóng trà trộn vào đám đông, lặng lẽ đi sâu hơn vào trong cung. Hành lang dài hun hút, gạch đá lạnh lẽo, ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn dầu tạo nên những vệt sáng le lói. Càng tiến sâu, cậu càng cảm nhận rõ bầu không khí ngột ngạt, nặng nề. Sau một hồi di chuyển, Trương Vệ dừng lại tại tầng ba của cung điện, ở một góc khuất tối tăm. Từ vị trí này, cậu có thể nhìn xuống toàn bộ khung cảnh trong phòng họp bên dưới.

Dưới ánh sáng của những chiếc đèn lớn treo trên trần, ba vị đại diện gia tộc ngồi tại vị trí trung tâm, nét mặt nghiêm nghị, mỗi lời nói đều ẩn chứa toan tính. Đằng sau họ là các thủ hạ trung thành, dàn đứng thành hàng, ánh mắt căng thẳng nhìn chăm chú về phía các đại diện của gia tộc đối thủ. Không khí trong phòng như bị đè nén đến ngạt thở.

Ánh mắt Trương Vệ lướt qua đám đông và bất chợt dừng lại khi thấy một bóng người khả nghi. Đó là một người đàn ông trong hàng ngũ của Lý Gia, mặt mày lấm lét, đôi mắt gian xảo không ngừng đảo quanh, như đang tìm kiếm hoặc chờ đợi thứ gì đó. Lông mày Trương Vệ khẽ nhíu lại, trực giác của cậu nhắc nhở rằng người này không hề đơn giản. Nhưng khi cậu còn đang suy nghĩ về thân phận kẻ đó, một nhóm người áo đen xuất hiện ở căn phòng đối diện. Họ di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc, từng bóng đen lướt qua nhẹ nhàng như làn gió, nếu không để ý kỹ, sẽ chẳng ai có thể nhận ra sự hiện diện của họ.

Trương Vệ thoáng chần chừ, đấu tranh giữa việc liệu có nên can thiệp hay không. Sự phân vân hiện rõ trong đôi mắt cậu. Nhưng trước khi kịp đưa ra quyết định, bất ngờ những kẻ áo đen phá tung cửa sổ, từng bóng đen lao vào như những con dơi ác quỷ, tay ném ra những chiếc phi tiêu đen ngòm, lao v·út xuống nhắm thẳng vào ba đại diện gia tộc.

Trong khoảnh khắc phi tiêu lao tới, Lý Ngọc Bảo của Lý Gia đứng phắt dậy, đôi mắt sáng lên đầy sát khí, tay giơ lên định đánh trả. Tuy nhiên, đôi chân ông bỗng chao đảo, cơ thể như bị xiềng xích vô hình kìm hãm, ánh mắt chợt trở nên mờ đi. Cơ bắp căng cứng của ông co giật, thân thể ông chao đảo rồi ngã khuỵu xuống ghế.

Bên cạnh, Từ Minh Hòa của Từ Gia cũng đồng một thể ấy, nét mặt ông thoáng kinh ngạc rồi chuyển thành tuyệt vọng. Tay ông run lên, không tài nào cầm chắc thanh kiếm bên hông, hơi thở trở nên nặng nề. Đôi mắt từ sắc bén chuyển dần sang mơ hồ, toàn thân dường như mất kiểm soát.

Trương Thừa Hức của Trương Gia Bảo, người được biết đến là dũng mãnh và quyết đoán nhất, cố gắng trụ vững mặc dù ông không hiểu rõ tại sao. Chính vì vậy, đã tạo cơ hội cho ám khí của chúng đâm vào bắp tay, khiến từng thớ cơ của ông cứng đơ, hơi thở trở nên gấp gáp. Ông quỳ xuống, tay ghì chặt lấy v·ết t·hương, ánh mắt lóe lên một tia căm phẫn nhưng vô lực.

Chung quanh ba đại diện, tiếng thét vang lên, nhiều thủ hạ ngã gục xuống đất, mặt mày tím tái, miệng sùi bọt mép, dấu hiệu rõ ràng của việc trúng độc. Những kẻ khác chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì đám người áo đen lại xông tới, ánh thép loang loáng như lưỡi hái tử thần quét qua, chém ngã từng người một.

Cả gian phòng nhanh chóng chìm vào hỗn loạn và hoảng loạn. Những tiếng gào thét vang lên khắp nơi, tiếng binh khí v·a c·hạm hòa cùng tiếng người kêu cứu vang dội. Đột nhiên, một đám thủ hạ của ba gia tộc bắt đầu lột mặt nạ, lộ ra thân phận thực sự của những kẻ cải trang. Đám người này lập tức cầm v·ũ k·hí xông vào t·ấn c·ông loạn xạ, thân thủ nhanh nhẹn, vung gươm đao như cuồng phong, càn quét những ai ngáng đường.

Trương Vệ đứng trên tầng ba, đôi mắt lạnh lùng quan sát khung cảnh phía dưới. Cậu thầm đánh giá tình hình, từng chi tiết được khắc sâu vào tâm trí, từng kẻ địch, từng động thái đều được ghi nhớ. Ánh mắt cậu sắc lạnh, nhưng trong lòng cũng có chút dậy sóng. Trước mặt là cảnh tượng đẫm máu, những kẻ bị g·iết chẳng kịp thốt lên tiếng nào, mạng sống như cát bụi cuốn trôi trong trận bão b·ạo l·ực đang cuồn cuộn.

Trong khoảnh khắc ấy, Trương Vệ siết chặt nắm đấm. Cậu biết, dù bản thân vẫn chỉ đứng ngoài, nhưng sự tham gia của cậu vào tình huống này chỉ còn là vấn đề thời gian.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.