Trong khi Trương Vệ đang mải ngắm nhìn vẻ đẹp của Đế Đô, ánh mắt của cậu bỗng bị kéo về phía bên kia đường. Từ xa, Từ Tử Sóc, thiếu gia của Từ Gia Trang, đang dạo chơi cùng nhóm thủ hạ. Phong thái nhã nhặn, vẻ mặt kiêu hãnh, cùng chiếc áo choàng xanh dương bay phần phật trong gió khiến Từ Tử Sóc thu hút mọi ánh nhìn. Đám thủ hạ theo sau hắn cũng ăn vận chỉnh tề, tỏ rõ sự sang trọng của gia thế.
Khi ánh mắt Từ Tử Sóc chạm phải Trương Vệ và Đinh Lâm, một chút tò mò hiện lên trong đầu hắn. Từ Tử Sóc chăm chú quan sát cậu thiếu niên lạ mặt đi bên cạnh Đinh Lâm, nhíu mày và thắc mắc, “Đinh Lâm dẫn theo cậu bé đó là ai? Tại sao lại có vẻ quan trọng đến vậy?”
Những lời hỏi của Từ Tử Sóc khiến nhóm thủ hạ cũng cảm thấy nghi ngờ. Họ nhìn nhau rồi quay lại nhìn về phía Trương Vệ và Đinh Lâm, lòng đầy tò mò và nghi vấn.
Không thể kìm nén sự tò mò, Từ Tử Sóc tiến đến gần Đinh Lâm và cất giọng coi thường:
"Tên mọi rợ nào đây?"
Đinh Lâm nhận thấy sự khiêu khích trong lời nói của Từ Tử Sóc, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh, đáp lại, “Từ thiếu gia, đây là thiếu chủ Trương Gia Bảo, Trương Vệ.”
Nghe thấy cái tên “Trương Vệ” Từ Tử Sóc nhướng mày, cười khẩy, “Ồ, hóa ra là thiếu chủ của Trương Gia. Thú vị lắm. Nhưng nhìn bộ dạng của ngươi thảm hại này có vẻ như Trương Gia đối xử với ngươi rất tệ bạc nhỉ?"
Lời nói của Từ Tử Sóc tràn đầy sự khinh miệt, khiến không khí xung quanh càng thêm căng thẳng. Trương Vệ, vẫn còn bỡ ngỡ trước vẻ đẹp của Đế Đô, đột nhiên nghe thấy lời xúc phạm, đồng thời ánh mắt cậu chạm phải cái nhìn thiếu thiện cảm của Từ Tử Sóc. Dù chưa quen với sự chú ý và khinh miệt, Trương Vệ vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Cậu quay sang Đinh Lâm, chờ xem ông sẽ xử lý tình huống này ra sao.
Đinh Lâm cảm thấy tức giận nhưng vẫn kiềm chế, khẽ nhắc nhở, “Từ thiếu gia, bất kể thế nào, thiếu chủ Trương Gia Bảo vẫn là người mà chúng ta cần phải tôn trọng.”
Từ Tử Sóc chỉ nhếch môi cười, không chút thay đổi trong thái độ, đáp lại, “Rất tốt. Bổn thiếu gia, cũng rất muốn xem thử. Tiểu tử Trương Vệ này có gì lợi hại. Hẹn ngươi vào khi khác, bây giờ ta có việc bận, đừng có làm phiền ta."
Dứt lời, Từ Tử Sóc và nhóm thủ hạ quay người bước đi, để lại Trương Vệ và Đinh Lâm trong sự im lặng. Trương Vệ, dù chưa hiểu rõ lý do là gì, nhưng không để sự khiêu khích ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Cậu tiếp tục theo Đinh Lâm, bước vào thành phố lộng lẫy, tâm trí đầy những suy nghĩ về cuộc gặp gỡ không mong muốn này.
Chẳng bao lâu sau, Trương Vệ và Đinh Lâm đã trở về Trương Gia Bảo. Thành phố rộng lớn dần nhường chỗ cho cảnh vật quen thuộc của gia tộc. Cánh cổng lớn của Trương Gia Bảo mở ra, chào đón họ trở về trong cảm giác ấm cúng và an toàn.
Trương Vệ được các người hầu và thị nữ của gia tộc tiếp đón nồng hậu. Họ nhanh chóng dẫn cậu vào một phòng riêng để thay quần áo. Các thị nữ chăm sóc cậu tỉ mỉ, và không lâu sau, Trương Vệ đã khoác lên mình bộ đồ đỏ rực rỡ, điểm xuyết hoa văn lửa trắng, biểu thị sự tôn quý và quyền lực của thiếu chủ Trương Gia.
Sau khi thay trang phục xong, Trương Vệ được dẫn đến trung tâm của Trương Gia Bảo. Cảnh vật xung quanh nhanh chóng mang đến một không khí trang trọng, biểu hiện rõ ràng của một cuộc họp quan trọng với sự hiện diện của các trưởng lão trong gia tộc. Các trưởng lão ngồi quanh đại điện, và sự im lặng tôn nghiêm bao trùm không gian, tạo nên một bầu không khí đầy trọng đại.
Ngồi ở vị trí cao nhất, Trương Bảo, phụ thân của Trương Vệ và cũng là Trương Gia Bảo Chủ, chăm chú quan sát con trai mình với ánh mắt sáng lên niềm vui và tự hào. Ông mặc trang phục quyền lực, vừa thể hiện sự nghiêm nghị nhưng đồng thời cũng đầy ấm áp.
Khi Trương Vệ bước vào phòng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu. Cảm giác hồi hộp và căng thẳng khiến tim cậu đập nhanh hơn, nhưng cậu cố gắng giữ bình tĩnh. Trong khoảnh khắc này, sự yên lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ.
Trương Bảo đứng dậy, từ tốn nói: “Vệ nhi, con đã trở về,” giọng ông đầy cảm xúc. “Quả thật đáng lý phải để con nghĩ ngơi thêm một thời gian, nhưng những bậc trưởng lão muốn nghe thử, chuyện gì đã xảy ra với con. Để có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa. Vậy nên hãy kể lại không xót bất kỳ chi tiết nào."
Nghe vậy, Trương Vệ tiến lên vài bước đứng trước các trưởng lão. SAu đó hít một hơi sâu, bắt đầu kể lại hành trình của mình một cách điềm tĩnh.
"Thưa các vị trưởng lão và phụ thân," Trương Vệ bắt đầu, "Sau khi rời khỏi Mục Gia Trang cùng Lục Minh, con đã trải qua nhiều thử thách. Đầu tiên, con bị hai kẻ bịt mặt chặn đường, b·ắt c·óc và bị nhốt vào một túi bố rồi vứt ở góc rừng, buộc con phải tìm đường thoát thân."
Cậu dừng lại đôi chút để lấy lại hơi thở, sau đó tiếp tục: "Trong lúc trốn chạy, con đã gặp phải một trận pháp kỳ lạ, gọi là Đào Hoa Trận. Trận pháp này rất phức tạp và có sức mạnh vô cùng lớn. Nhưng may mắn thay, con đã có Ảnh Lãng Phù và nhờ đó con đã phá giải được trận pháp này."
Khi Trương Vệ nói đến đây, cậu quyết định tóm tắt một cách ngắn gọn mà không đề cập đến phần còn lại của hành trình, bao gồm việc gặp gỡ Kinh Như Tuyết và những gì đã xảy ra ở trang viện. Đây là bí mật mà cậu đã hứa sẽ giữ kín, vì lòng trung thành và sự kính trọng đối với vị tỷ tỷ vừa kết bái.
"Việc phá giải Đào Hoa Trận đã dẫn con đến một điểm an toàn, nơi con được đưa trở lại đây," Trương Vệ tiếp tục.
Khi Trương Vệ kể lại sự việc, các trưởng lão trong hội trường bắt đầu trao đổi ánh mắt, nhận ra một điểm quan trọng. Họ không khỏi nhíu mày khi nghe Trương Vệ nhắc đến Ảnh Lãng Phù, một vật phẩm đặc biệt mà chỉ những người được coi là hậu duệ của Viêm Đế mới có quyền giữ bên mình. Dù Trương Vệ không nhận thức hết sự đặc biệt của nó, các trưởng lão đều hiểu rằng việc này không hề đơn giản.
Trương Bảo, ngồi lặng lẽ theo dõi, vẻ mặt thoáng hiện lên chút lo lắng. Ông đã nhắc Trương Vệ rất nhiều về việc giữ kín bí mật này nhưng quên nói cho cậu biết lý do thực sự, việc tiết lộ vô tình không mong muốn có thể dẫn đến những rắc rối không lường trước được.
Lưu Hàn Phong, người ngồi trên ghế, chỉ biết lắc đầu và chậc lưỡi khi nghe xong. Ông thầm nghĩ: "Xem ra đây là số mệnh của nó rồi." Ông cảm nhận được sự căng thẳng sắp tới và dự đoán rằng tình hình sẽ không hề đơn giản.
Các trưởng lão bắt đầu trao đổi ý kiến một cách nghiêm túc. Một số người không giấu được sự bất mãn và nghi ngờ, lo lắng về việc lộ diện của Ảnh Lãng Phù và những tác động tiêu cực mà nó có thể gây ra cho gia tộc. Nhiều ý kiến cho rằng, việc Trương Vệ nắm giữ một vật phẩm quan trọng như vậy có thể dẫn đến sự chú ý từ các thế lực bên ngoài, và thậm chí có thể kích thích những kẻ trái luật trong gia tộc hành động. Có thể nói là cậu tự làm tự chịu, không trách ai được.
Trương Vệ cảm nhận được không khí xung quanh ngày càng nặng nề. Cậu không hiểu hết mọi chuyện, nhưng nhận thấy sự nghiêm trọng trong thái độ của mọi người. Trong tình huống này, cậu chỉ biết đứng im, chờ đợi những quyết định tiếp theo từ phụ thân và các trưởng lão.