Trương Vệ, từ nhỏ đã thấm nhuần những lời dạy của mẫu thân, cậu luôn hiểu rõ một nguyên tắc quan trọng trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy này: kẻ khôn ngoan là kẻ biết che giấu bản thân. Điều này đã định hình cách cậu ứng xử với mọi người xung quanh, kể cả với Lạc Lạc. Ngay từ khi mới gặp cô bé, Trương Vệ đã không ngần ngại tỏ ra yếu đuối và ngây ngô, như thể một đứa trẻ chưa từng đối mặt với sóng gió. Đó không phải là vì cậu thực sự yếu kém, mà vì cậu biết rằng sự khôn ngoan thật sự nằm ở việc khiến người khác nghĩ mình tầm thường. Trong một thế giới đầy cạm bẫy, việc phô bày trí tuệ hay sức mạnh thường đồng nghĩa với việc tự đặt mình vào nguy hiểm.
Trương Vệ chầm chậm khép mắt lại, hít một hơi thật sâu. Một luồng khí lạnh như băng thẩm thấu vào từng thớ thịt, đâm xuyên qua cả lá phổi, khiến cậu cảm thấy tê rần cả người. Tuy vậy, khoảnh khắc lạnh giá này lại giúp tâm trí cậu tỉnh táo hơn. Những suy nghĩ mông lung hỗn loạn dần lắng xuống, nhưng chỉ một chút sau, như dòng nước ngầm, từng dòng toan tính lại cuồn cuộn trỗi dậy. Cậu mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm trở nên lạnh lẽo và sắc bén như một thanh kiếm đã qua hàng trăm lần mài dũa dưới ánh trăng lạnh lẽo của đêm đông. Toàn bộ sự do dự, sợ hãi đã bị giấu sâu dưới lớp vỏ ngoài trầm mặc, khiến gương mặt cậu lúc này không còn chút biểu cảm thừa thãi nào.
Trong hoàn cảnh này, Trương Vệ hiểu rõ con đường sống duy nhất của mình chỉ còn phụ thuộc vào chính bản thân. Đôi mắt cậu ánh lên một quyết tâm kiên định. Từ từ, Trương Vệ đưa tay vào ngực áo, lấy ra Ảnh Lãng Phù. Tấm phù mềm mại, ánh lên lớp sáng xanh lục nhàn nhạt dưới ánh trăng.
Trương Vệ hít sâu một hơi, tay cậu nắm chặt lá phù rồi bắt đầu niệm chú. Từng chữ, từng lời, ngân vang trong không gian, trầm ổn và đầy ma mị. Cậu khẽ đưa hai ngón tay vẽ từng ký tự cổ lên bề mặt lá phù, những chữ Hán như dòng chảy ngầm, lập tức sáng lên, tựa như vừa được đánh thức sau một giấc ngủ dài. Năng lượng từ Ảnh Lãng Phù lan tỏa, những dòng sóng vô hình phát tán ra xung quanh, bao phủ lấy cơ thể cậu.
Đứng bên cạnh, Lạc Lạc mở to mắt, nhìn không rời hình ảnh của Trương Vệ. Cô bé dù không hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng trong lòng cảm nhận được sự biến đổi sâu sắc. Trương Vệ trước mắt không còn là cậu nhóc rụt rè như trước, mà là một người sẵn sàng chiến đấu vượt qua mọi hiểm nguy. Ánh mắt Lạc Lạc sáng lên tia tin tưởng mãnh liệt, trái tim nhỏ bé đặt trọn niềm tin vào Trương Vệ.
Hoàn tất câu chú cuối cùng, Trương Vệ nâng cao Ảnh Lãng Phù, tiếng niệm chú lặng lại. Từ lá phù, luồng sáng xanh chói lòa tỏa ra, rọi khắp không gian như ánh bình minh xuyên qua màn đêm. Ánh sáng chiếu lên những cánh hoa anh đào xung quanh, khiến chúng rung rinh trong gió rồi từng cánh tan biến vào hư không, phơi bày bộ mặt thật của Đào Hoa Trận.
Lạc Lạc và Trương Vệ đứng lặng, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Đào Hoa Trận, vốn là một vẻ đẹp mộng ảo với hoa anh đào rơi khẽ trong gió, giờ bộc lộ bản chất—một trận pháp đầy rẫy nguy hiểm, được che đậy khéo léo bằng ảo giác ngọt ngào. Cánh hoa hồng phấn phút chốc đã biến mất, để lại những nhánh cây khô héo, vặn vẹo, tựa như gọng kìm lạnh lẽo, sẵn sàng nhấn chìm mọi kẻ ngông cuồng bước vào. Khung cảnh từ lung linh sắc màu bỗng biến thành sự u ám tàn khốc đến rợn người.
Giữa lớp cây khô cằn xoắn xuýt, một lối đi hẹp bỗng hiện ra, uốn khúc như một lời mời gọi, dẫn vào nơi sâu thẳm trong rừng. Trương Vệ biết, đây mới chỉ là lớp đầu tiên của Đào Hoa Trận, lối thoát thực sự còn rất xa vời. Đôi mắt sắc bén của Trương Vệ quét qua từng góc, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, dù là cành cây khẽ rung hay tiếng rít nhẹ trong tán lá, cẩn trọng trong từng bước chân.
Cậu di chuyển nhẹ nhàng, dẫn đầu vào lối đi, Lạc Lạc đi sát phía sau. Dù trong lòng dâng trào nỗi lo lắng, nhìn thấy bóng lưng kiên cường của cậu, lòng cô cũng trỗi dậy một tia quyết tâm. Cô biết, từ giây phút này, họ phải cùng nhau đối diện tất cả—từ sợ hãi, thử thách đến hiểm nguy khôn lường.
Đi thêm một đoạn nữa, không gian bỗng mở ra trước mắt họ—một trang viện khổng lồ đứng lặng lẽ giữa mặt hồ phẳng lặng. Mặt hồ như tấm gương đen sâu thẳm, phản chiếu bóng tối và ánh trăng mờ nhạt, tạo nên khung cảnh tựa bức tranh thủy mặc đượm sắc bí ẩn.
Trang viện ấy, kiến trúc cổ kính như một tòa lâu đài đã trường tồn qua bao nhiêu thời đại. Những bức tường đá xám, phủ kín rêu phong và dấu tích thời gian, đứng hiên ngang giữa trời đêm. Những mái vòm gỗ đen, uốn cong như cánh chim giữa bóng tối, cùng với hàng cột đá xưa cũ được chạm khắc tinh xảo, tất cả kết hợp lại mang đến một vẻ uy nghi đầy bí ẩn, tựa hồ như nơi này đang được trông coi bởi những bóng hình trung thành vô danh.
Trương Vệ dừng chân trước cây cầu đá dẫn vào trang viện, đôi mắt sâu lắng quan sát từng đường nét cổ kính của công trình trước mặt. Cậu quay lại nhìn Lạc Lạc, thấy ánh mắt cô bé tràn đầy sự lưỡng lự, đôi tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo.
“Lạc Lạc, phía sau là Đào Hoa Trận, chúng ta không thể quay lại được nữa,” Trương Vệ cất tiếng, giọng cậu trầm ổn nhưng đầy kiên định. “Đây có thể là con đường duy nhất để thoát khỏi nơi này.”
Lạc Lạc ngước lên, vẻ mặt vẫn chưa hết do dự. Cô bé nhìn vào bóng tối mờ mịt của trang viện, hàng cột đá và bức tường rêu phong u ám như đang mời gọi mà cũng như đang đe dọa. “Nhưng… Trương Vệ, nơi này nhìn đáng sợ quá. Nếu chúng ta vào đó, lỡ như…” Giọng cô bé khẽ run, như lo sợ điều gì mơ hồ không thể gọi tên.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác đâu, Lạc Lạc.” Trương Vệ nói, ánh mắt cậu trở nên cứng rắn. “Trang viện này có thể là chìa khóa của Đào Hoa Trận. Nếu không thử, chúng ta sẽ mãi kẹt lại đây.” Cậu bước đến gần, đặt tay lên vai cô bé, giọng nói dịu xuống. “Tin tớ đi, tớ sẽ bảo vệ cậu. Dù có gì xảy ra, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Hơn nữa cậu cũng có pháp lực mà. Công bằng mà nói, tớ tuy không bằng, nhưng mặt nào đó có thể giúp được."
Lạc Lạc nhìn vào mắt Trương Vệ, thấy trong đó sự vững vàng và ý chí mạnh mẽ, lòng cô bé như được tiếp thêm can đảm. Dù sợ hãi vẫn còn, nhưng niềm tin vào cậu đã giúp cô bé có đủ dũng khí. Cô khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ nhưng vững vàng: “Được rồi, tớ sẽ đi cùng cậu.”
Trương Vệ mỉm cười, nhẹ gật đầu rồi quay người dẫn bước lên cây cầu đá. Lạc Lạc theo sát phía sau, hai bàn tay nắm chặt nhau, cùng nhau vượt qua từng viên đá xám phủ đầy rêu và cỏ dại. Bước chân của họ chầm chậm nhịp trên cây cầu đá phủ sương, làn hơi lạnh buốt từ mặt hồ bên dưới phả lên từng đợt như những ngón tay băng giá đang ve vuốt da thịt. Đá cầu ẩm ướt, thấm qua từng sợi vải, khiến cái lạnh trở nên hiện hữu đến gai người. Không gian chỉ còn vang lên tiếng nước hồ nhịp nhàng vỗ nhẹ vào bờ đá, hòa với tiếng bước chân đều đều của hai người. Khung cảnh như thể tan biến khỏi hiện thực, mở ra một vùng đất huyễn hoặc, nơi mọi quy tắc của thế giới dường như chẳng thể chạm tới được.
Càng tiến đến gần trang viện, cánh cửa lớn bằng gỗ điêu khắc kỳ công bỗng hiện ra trước mắt, rộng mở một cách lạ lùng. Không có dấu hiệu của sự hoang phế, từng chi tiết trên cửa vẫn sắc nét, vững chắc và đầy quyền uy. Bậc thềm đá cẩm thạch phủ một lớp bụi mỏng, phảng phất nét cũ kỹ như thể thời gian chỉ lướt nhẹ qua mà chưa bao giờ thực sự chạm vào. Một sự im lặng đến tĩnh mịch bao trùm không gian, chỉ có tiếng hồ nước rì rào và thỉnh thoảng, từ sâu trong trang viện, vang lên âm thanh mơ hồ, tựa như những tiếng vọng xa xôi của một thế giới đã ngủ quên.
Trương Vệ quay sang nhìn Lạc Lạc, ánh mắt họ giao nhau trong giây lát, lấp lánh sự lo lắng nhưng cũng đầy quyết tâm. Họ biết rõ, bước qua ngưỡng cửa này có thể đồng nghĩa với việc bước vào một nơi chứa đựng những bí mật chưa từng được hé lộ, một nơi mà họ có thể đối mặt với những điều không ai ngờ tới