Lưu Hận, đối diện với khí thế như thác đổ của Đinh Lâm, vẫn giữ được nét mặt bình thản. Hắn chậm rãi điều động chân khí trong cơ thể, từ từ vận sức. Ngay lập tức, một làn lam khí mờ ảo bắt đầu bốc lên từ tay hắn, lan tỏa bao phủ toàn bộ thân thể. Không chút nao núng, Lưu Hận vươn tay chộp lấy cổ Mục Yên Nhiên, biến bà thành tấm khiên sống trước mặt mình. Giọng hắn vang lên trầm đục, lạnh lùng và đầy khinh thường:
"Muốn g·iết ta sao? Vậy thì cứ thử xem."
Nhìn thấy Mục Yên Nhiên bị khống chế, Đinh Lâm lập tức nhận ra tình thế bức bách trước mắt. Dù vậy, ông không cam lòng dừng bước. Thanh kiếm trong tay vừa khẽ rung động, ông đã lao về phía trước, nhưng sát khí trong kiếm chiêu đã giảm đi rất nhiều, bởi ông không thể mạo hiểm làm tổn thương đến Mục Yên Nhiên. Nỗi lo lắng cho sự an toàn của bà khiến đường kiếm của ông mất đi sự quyết liệt vốn có, trở nên chần chừ, chậm chạp.
Lưu Hận nhận ra ngay sự do dự trong bước tiến và ánh mắt của Đinh Lâm. Không bỏ lỡ cơ hội, hắn tận dụng ngay khoảnh khắc khi khoảng cách giữa họ chỉ còn vài trượng. Với một cái vung tay dứt khoát, Lưu Hận lập tức phóng ra một luồng lam khí từ lòng bàn tay. Làn khí cuồn cuộn xoáy tròn, tập trung lại thành hình, rồi lao thẳng về phía Đinh Lâm với tốc độ kinh hoàng, như một c·ơn l·ốc x·oáy muốn xé toạc ông thành từng mảnh nhỏ.
Ầm!
Thân thể Đinh Lâm b·ị đ·ánh bật đi trong không trung, văng mạnh về phía sau, như một chiếc lá nhỏ bé đang cuốn theo gió trong cơn bão dữ dội. Ông đập mạnh xuống nền đất lạnh giá và cứng rắn, khiến đất đá văng tung tóe khắp nơi. Tiếng nứt vỡ của xương cốt vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh mịch, phát ra từ thân thể đã quá sức chịu đựng của ông. Cơn đau dữ dội xuyên suốt toàn thân, xé toạc từng thớ cơ, khiến mỗi cử động đều trở thành một cực hình.
Mặc dù b·ị t·hương nặng, Đinh Lâm vẫn không để lộ ra sự yếu đuối. Ông cắn chặt răng, không phát ra một tiếng rên nào dù cơn đau nhói buốt như thiêu đốt từng mạch máu. Thân hình ông run rẩy, nhưng đôi mắt thì vẫn sáng rực, kiên định như ngọn đuốc cháy rực trong đêm, không hề dao động. Đó là ánh mắt của một người đã thề sống c·hết để hoàn thành mục đích của bản thân đến cùng, bất chấp mọi hiểm nguy và đau đớn.
Trong thâm tâm, Đinh Lâm biết rằng nhiệm vụ bảo vệ Mục Yên Nhiên và đứa trẻ là nhiệm vụ quan trọng hơn bất cứ điều gì. Nỗi đau thể xác không thể so sánh với trọng trách đang đè nặng trên vai ông. Ý chí sắt đá trong lòng ông bùng lên mạnh mẽ, thôi thúc ông phải đứng dậy dù thân thể đã gần như rệu rã. Với tất cả sức mạnh còn sót lại, Đinh Lâm gắng gượng đẩy cơ thể mình lên, từng chút một, dù biết rằng cơ hội chiến thắng đang ngày càng mong manh.
Lưu Hận đứng đó, ánh mắt lạnh lùng và vô cảm dõi theo mọi sự diễn ra trước mặt. Hắn trông như một vị thần ác đầy ngạo nghễ, đứng trên đỉnh cao quyền lực, nhìn xuống sinh tử của kẻ khác với vẻ khinh miệt không chút dao động. Dẫu vậy, sâu thẳm trong lòng, hắn thoáng cảm nhận một tia bất an len lỏi, bởi sự ngoan cường và kiên quyết của Đinh Lâm dường như vượt xa khỏi những gì hắn đã dự liệu.
Nhưng ngay cả khi xuất hiện sự lo lắng, sự ngạo mạn của Lưu Hận chưa từng bị lung lay. Hắn cười nhạt, âm thanh vang lên trầm thấp và lạnh lẽo như một ngọn gió băng giá:
"Nếu ta để ngươi c·hết như thế, thật sự là quá tiếc."
Vừa dứt lời, Lưu Hận hừ lạnh, bàn tay nhanh như chớp siết chặt lấy cổ Mục Yên Nhiên.Chỉ trong chớp mắt, bàn tay Lưu Hận ngưng tụ một luồng linh lực lam sắc chói lòa, bao phủ toàn bộ cánh tay. Từng đợt sóng năng lượng cuộn trào, xé nát không gian, phát ra tiếng "vù vù" chói tai.
Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, như thể sự lạnh lùng đã ăn sâu vào tận tâm can. Với sức mạnh cường bạo, hắn không chút do dự vung tay, thân hình mảnh khảnh của Mục Yên Nhiên bị hất tung như búp bê rơm, bay ra xa một đoạn dài. Tiếng xé gió vang vọng trong không trung, mặt đất rung chuyển khi bà ngã mạnh xuống, vẽ nên một đường thẳng đầy b·ạo l·ực và khủng kh·iếp. Dù đau đớn, Mục Yên Nhiên vẫn cố gắng ôm chặt lấy Trương Vệ, không buông tay, như thể đó là hành động cuối cùng mà bà có thể làm.
Ngay lúc đó, Đinh Lâm lập tức kết ấn, phát ra một luồng linh khí mạnh mẽ vẽ một vòng kết giới vững chắc bao quanh, nhốt cả Mục Yên Nhiên và Trương Vệ lại, bảo vệ họ khỏi tầm với của Lưu Hận.
"Giờ thì đến đây. Ngươi không còn thứ gì vướng bận nữa. Hãy để ta xem, một kẻ sắp c·hết như ngươi sẽ có thể làm được những gì." Lời thách thức phát từ cuống họng của Lưu Hận.
Đinh Lâm vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, không hề để tâm đến lời khiêu khích của Lưu Hận. Bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén bừng lên tia sáng như ánh thép lạnh lùng. Khi chân khí trong cơ thể ông đạt đến đỉnh điểm, toàn thân ông như hóa thành một cỗ máy chiến đấu, không chút dao động, chỉ nghe một tiếng hét lớn vang lên:
“Thiên Phong Trảm!”
(Phong như lôi động, phá không nhi hành, kiếm khí tùng hành, vô vật khả đản.)
Trong khoảnh khắc, từ thanh kiếm trong tay Đinh Lâm, chân khí cuồn cuộn phóng thích, tạo nên một cơn bão kiếm khí vô tận. Kiếm quang rực sáng như dải ngân hà trong đêm tối, từng đường kiếm xé toạc không gian, mang theo sát khí cuồn cuộn như lốc xoáy không thể cưỡng lại. Chân khí tỏa ra như một trận cuồng phong, mọi thứ trong phạm vi chấn động mãnh liệt. Áp lực kinh khủng đến mức bầu trời như muốn vỡ tung, mặt đất dưới chân Lưu Hận không chịu nổi sức ép mà nứt toác từng mảng lớn.
Lưu Hận hơi rùng mình trước uy thế kinh hoàng đó, hắn không ngờ Đinh Lâm, người mà hắn nghĩ đã kiệt sức, lại có thể bộc phát sức mạnh khủng kh·iếp như vậy, nhưng vẻ mặt hắn vẫn ngạo nghễ, ánh mắt khinh miệt không hề đổi sắc. Chân khí xanh lục trong cơ thể hắn bùng phát, như một ngọn núi lửa vừa thức tỉnh, bao trùm toàn bộ không gian. Hắn gầm lớn:
“Lam Vân Hóa Hải!”
(Vân hải phiên cuộn, thôn tính thiên địa, nhu nhuyễn nhi cường, bảo vệ nhất thiết.)
Lập tức, một biển mây xanh biếc cuộn trào dữ dội hiện lên, từng đợt sóng khí xanh thẳm như đại dương mênh mông không bờ bến. Biển mây bao phủ lấy thân thể Lưu Hận, nhu nhuyễn nhưng vô cùng mạnh mẽ, tựa như muốn nhấn chìm mọi thứ trong tầm mắt. Dòng chân khí xanh lam cuộn xoáy, hung hãn đẩy ngược lại từng tia kiếm khí của Đinh Lâm, như sóng biển nuốt trọn từng cơn lốc từ thanh kiếm đối phương.
Thế nhưng, Đinh Lâm không hề tỏ ra nao núng. Ánh mắt ông càng thêm rực sáng, toàn thân chân khí bùng nổ, từng giọt sát khí tụ lại, trở nên đậm đặc. Ông rống lên một tiếng chấn động không trung:
“Vạn Trượng Kiếm Cương!”
(Kiếm như sơn băng, khí như hải triều, tàn phá không thương tiếc, vô vật bất phá.)
Đột ngột, từ thân kiếm phát ra một luồng sáng chói lóa, mang theo lực lượng áp đảo. Kiếm khí từ tay Đinh Lâm thoát ra tựa như s·óng t·hần khổng lồ, không gì có thể ngăn cản. Mỗi tia kiếm đều sắc bén, mạnh mẽ như lưỡi dao gió cắt qua tất cả, trực tiếp xuyên phá biển mây xanh biếc của Lưu Hận.
Từng đợt sóng kiếm khí dồn dập như cơn hồng thủy quét sạch mọi thứ trên đường đi. Mỗi lần v·a c·hạm, không gian như nứt vỡ, biển mây của Lưu Hận nhanh chóng tan biến, từng đợt sóng kiếm mạnh mẽ như cuốn hắn vào dòng xoáy hủy diệt. Lưu Hận gắng gượng, nhưng không thể chống đỡ nổi, cả thân hình b·ị đ·ánh lùi liên tục, ánh mắt lóe lên sự tuyệt vọng khi cảm nhận sức mạnh áp đảo đang đè nặng xuống.