Nhìn lại người dì trẻ trung xinh đẹp, Vương Nhất lại lần nữa thở dài, gen nhà Lý Khinh Hồng đúng là rất mạnh.
"Tôi là Lạc Thanh Thủy, dì của Lý Khinh Hồng, nhưng cậu gọi tôi là một tiếng dì cũng không sao."
Lạc Thanh Thủy vô cùng hứng thú nói.
Vương Nhất không đáp, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ về thân phận của Lạc Thanh Thủy.
Anh biết rõ hoàn cảnh gia đình của Lý Khinh Hồng, có thể nói người phụ nữ này chính là em gái của người xinh đẹp nhất Yên Kinh.
Chỉ tính riêng về thân phận thôi cũng đủ để khiến bà ta trở nên huyền bí.
"Chào dì!"
Vương Nhất vẫn giữ phép lịch sự, chào bà ta một tiếng.
Lạc Thanh Thủy hài lòng gật đầu, đôi mắt sáng ngời, tràn ngập tình thương của người mẹ: "Trước kia tôi vẫn lo con bé Khinh Hồng không tìm được bạn đời, nhưng giờ thì không cần lo nữa rồi, thậm chí còn thấy ghen tị với sự may mắn của cậu... cậu không chỉ có được một người vợ xinh như hoa còn có một người dì cũng xinh đẹp không kém."
"..."
Vương Nhất lúng túng, cười lịch sự, không để ý đến sự tự luyến của người dì này.
Lạc Thanh Thủy cũng không bận tâm, ngồi xuống trước mặt Vương Nhất: "Nếu cậu đã biết tôi là ai, chắc đã biết tôi đến Thiên An để làm gì."
"Đến vì tôi."
Đôi mắt Vương Nhất hơi nheo lại, một tia lạnh lùng quét qua.
Lạc Thanh Thủy cười gật đầu: "Thông minh."
"Bà có thân phận gì?"
Vương Nhất nhìn thẳng Lạc Thanh Thủy.
Mặc dù người dì này rất xinh đẹp, nhưng điều đó không thể xóa bỏ sự thật rằng bà ta đến từ vương tộc Yến Đô.
Trước đây đã xuất hiện một người anh họ ngăn cản không cho anh và Lý Khinh Hồng ở bên nhau, không ai có thể đảm bảo người dì này có gây bất lợi gì cho vợ anh không?
"Cậu đang nghi ngờ tôi?"
Lạc Thanh Thủy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không nhìn Vương Nhất mà chỉ tập trung trang điểm trước một chiếc gương nhỏ.
Đôi môi được tô son bóng, nhìn thoáng qua như được dát kim cương, thỉnh thoảng bà ta lại chu môi lên, nhìn trái nhìn phải một lượt, rất hài lòng với khuôn mặt xinh đẹp phản chiếu trong gương.
"Cậu thông minh như vậy, hay là đoán thử thân phận của tôi xem."
Bà ta thản nhiên trả lời, tay đang cẩn thận sơn móng.
Đợi nửa ngày mà chỉ nhận được câu trả lời như vậy, vẻ mặt Vương Nhất chợt lạnh đi: "Để tôi đoán, nếu là phe địch, tôi thà giết nhầm còn hơn bỏ sót."
"Ác quá nhỉ!"
Biểu cảm của Lạc Thanh Thủy vô cùng hài hước, bà ta cười lấy tay che miệng, giơ một ngón tay ngọc ngà ra: "Cậu không cảm thấy kỳ lạ sao? Một bộ phim kéo dài từ một tiếng rưỡi đến hai tiếng mà giờ họ vẫn chưa quay lại, liệu có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
Soàn soạt.
Ngay giây tiếp theo, ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lẽo, anh sải bước đến chỗ Lạc Thanh Thủy, giơ tay bóp cổ bà ta.
Nhưng Lạc Thanh Thủy thuận thế trượt sang bên trái, lăn vào bồn tắm còn tiện tay ôm lấy cổ Vương Nhất.
Thế là, nửa người trên của Vương Nhất bị bà ta kéo vào bồn tắm, may mà anh nhanh tay nhanh mắt, phản xạ có điều kiện chống hai tay lên bồn tắm, tránh được tình huống lúng túng ngã lên người Lạc Thanh Thủy.
Động tác này khiến Vương Nhất sợ ngây người, nhìn Lạc Thanh Thủy đang nằm dưới, đầu óc anh trở nên trống rỗng.
Lạc Thanh Thủy đưa một ngón tay ra, thành thục nâng cằm Vương Nhất lên.
"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không nghi ngờ người lớn trong nhà, hơn nữa tôi còn là dì chứ không phải cô chủ."
"..."
Vương Nhất ngạc nhiên nhìn Lạc Thanh Thủy, nhất thời không biết nên nói gì.
Lạch cạch.
Đúng lúc này, cửa mở ra, giọng nói của Lý Khinh Hồng truyền tới: "Vương Nhất, anh có ở đó không?"
Lạc Thanh Thủy lập tức ngẩng đầu: "Cậu định ở trên người tôi bao lâu nữa, Khinh Hồng về rồi đó."
Vương Nhất lập tức xấu hổ, nhận ra vừa rồi là anh đã hiểu lầm, vội vàng đứng lên: "Xin lỗi."
Nói xong, anh bước ra khỏi phòng tắm, đi đến chỗ Lý Khinh Hồng: "Khinh Hồng, em đi đâu vậy?"
Lý Khinh Hồng áy náy nói: "Xin lỗi anh, Tử Lam muốn xem phim nên em dẫn con đi xem hai bộ."
Nghe vậy, Vương Nhất cũng cảm thấy an tâm.
Lúc này, Lạc Thanh Thủy cũng từ phòng tắm đi ra, đang định chào hỏi thì Lý Khinh Hồng không thèm nhìn bà ta, lập tức bế Vương Tử Lam lên lầu, ngay cả cơ hội đến gần Vương Tử Lam cũng không cho bà ta.
Vương Nhất đứng đó nhìn, nhận ra sự lạnh lùng của Lý Khinh Hồng, từ đó có thể thấy sự thờ ơ của cô với gia tộc là phát ra từ trong tâm khảm.
Lạc Thanh Thủy cũng không bận tâm, chỉ nhún vai với Vương Nhất: "Quen rồi."
Nói xong, bà ta lại tự châm cho mình một điếu thuốc dành cho phụ nữ, nhả ra một vòng khói tuyệt đẹp.
"Trong nhà tôi không được hút thuốc." Vương Nhất nhắc nhở.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không ở đây lâu, một khi gặp được người cần gặp, không cần cậu đuổi tôi cũng đi."
Dáng vẻ lúc hút thuốc càng làm cho người phụ nữ kia trở nên thần bí, trong vòng khói mờ ảo, khuôn mặt của Lạc Thanh Thủy lại càng trở nên rạng rỡ.
"Mẹ cô ấy đâu?" Vương Nhất đột nhiên hỏi.
Điếu thuốc trên tay Lạc Thanh Thủy dừng lại một chút, bà ta im lặng một lúc, sau đó nụ cười xuất hiện lại trên môi: "Nếu như đang ở Yên Kinh, chỉ dựa vào cậuban nãy sẽ lập tức bị bắt lại."
"Tại sao?" Vương Nhất cười, không thèm để tâm.
"Bởi vì có một số người không được nói tên ra."
Lạc Thanh Thủy thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Chị gái tôi đã rời Yên Kinh hơn hai mươi năm nay, Khinh Hồng hận ba, đồng thời cũng hận cả mẹ do mẹ nó hơn hai mươi năm nay không đến nhìn mặt nó lấy một lần."
"Bà hận bà ấy."
"Tại sao tôi phải hận bà ấy?"
Lạc Thanh Thủy bị câu nói của Vương Nhất chọc cười, cười khanh khách: "Khinh Hồng cũng chỉ là cháu gái tôi, không phải con gái."
"Ngoài ra, chị gái đã làm một tấm gương "tốt" cho tôi, khiến tôi kiên định với suy nghĩ không kết hôn - tôi là người theo chủ nghĩa độc thân."
Nói đúng hơn là ghét cái nụ cười hiểu hết mọi chuyện trên khuôn mặt anh.
Không tính là giễu cợt, mà thương hại cũng không đúng - tóm lại nó chỉ khiến bà ta cảm thấy rất chán ghét.
"Tin tức về cuộc hôn nhân của cậu và Khinh Hồng đã truyền đến Yên Kinh, mọi người đều nói cậu cóc ghẻ ăn thịt thiên nga, hôm nay gặp, tôi cảm thấy cậu không hề vô dụng như lời đồn."
Lạc Thanh Thủy ra chiều suy nghĩ: "Giống… giống..."
"Giống Lý Thế Nhân thứ hai."
Vương Nhất tiếp lời của bà ta.
"Đúng vậy! Là Lý Thế Nhân thứ hai!"
Hai mắt Lạc Thanh Thủy lóe lên tia sáng, sau đó bà ta bình tĩnh trở lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi chỉ muốn thay người đó bù đắp cho người đó."
Vương Nhất thầm thở dài, một câu chỉ có mười một chữ nhưng có đến hai từ người đó.
Cùng là người ấy nhưng lại chỉ hai người khác nhau.
Họ rất giống nhau, đều đẹp nghiêng nước nghiêng thành, có sự nghiệp thành công.
Một người chồng con cách biệt, lui về hậu đài sống một cuộc sống u sầu, một người gặp được anh, cả đời hạnh phúc.
"Nhưng tôi không phải ông ta. Cũng không muốn trở thành ông ta."
Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc: "Ít nhất tôi sẽ không làm cho cô ấy phải buồn."
Lạc Thanh Thủy phức tạp nhìn Vương Nhất: "Đó là cậu nghĩ thôi, ông ta lại cho rằng cậu rất giống ông ta, con người ta thường không thích bị nói giống người khác."
"Sự kiên nhẫn của ông ta đối với cậu đã đến giới hạn, tôi là người đã che chở cho cậu khỏi sóng gió."
Lạc Thanh Thủy nghiêm mặt nói.
Ánh mắt Vương Nhất chợt rét lạnh, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Ngay từ đầu, lúc cậu và cháu gái tôi bị sát thủ ám sát, ông ta chỉ tới tìm cậu."
Lạc Thanh Thủy nói tiếp: "Ông ta không truy cứu trách nhiệm của bất kỳ người nào, chỉ nhắm vào cậu."
"Tại sao lại là tôi?"
Vương Nhất trầm giọng hỏi, không biết tại sao, trong lòng dâng trào sát khí.
Lạc Thanh Thủy nhìn xoáy sâu vào anh, sâu xa nói: "Bởi vì trong mắt ông ta, cậu chính là một phần tử nguy hiểm!"