Tất cả mọi người của hiệp hội võ đạo đều trợn to mắt, có một khoảnh khắc, bọn họ vậy mà cảm thấy cơ thể của Vương Nhất có thể khống chế thiên địa.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi.
Đợi hoàn hồn lại, tất cả thành viên của hiệp hội đều nhếch môi cười lạnh, có nét mặt vui sướng khi thấy người khác gặp nạn mà nhìn Vương Nhất, giống như đã thấy hình ảnh anh thiếu tay thiếu chân nằm ở trên đất.
Khi ở nhà họ Văn, anh ta đã biết sự mạnh mẽ trong thực lực của Vương Nhất.
Nhưng chỉ biết Vương Nhất rất mạnh, cụ thể mạnh cỡ nào, lại không biết.
Búng viên đá, trong hiệp hội người có thể làm được chuyện này có không ít, căn bản không tính là gì.
Vương Nhất lại tự cho rằng loại thủ đoạn này rất cao minh, vậy mà sử dụng ở trước mặt mọi người, không khác gì múa rìu qua mắt thợ, tự rước lấy nhục.
Hội trưởng Nhan Tề khuỵu người xuống, sửng sốt trong nháy mắt, cũng rất nhanh đã hoàn hồn, tức giận nhìn Vương Nhất: “Cậu, vậy mà dám ra tay với tôi?”
Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, ông ta đi tới đâu cũng được người khác tôn kính, cho dù là gia chủ của một vài hào môn, ở trước mặt ông ta cũng phải cung kính như con cháu, nhưng bây giờ một thằng ở rể phế vật biết chút công phu cũng dám mạo phạm ông ta!
“Bao đại sư, đây chính là ‘khách quý’ mà ông mời tới sao? Vậy mà hỗn láo như vậy?”
Một ông lão có chức vị tương đương với Bao đại sư lạnh mặt quát to, có chút ý hỏi tội.
Những thành viên khác cũng phụ họa, mỉa mai giễu cợt.
“Ra tay ở trước mặt hội trưởng, thật sự không biết trời cao đất dày.”
“Hội trưởng, ngài ở một bên xem đi, tôi đi dạy dỗ tên cuồng vọng này!”
“Nên để tôi!”
Thành viên của hiệp hội võ đạo vậy mà tranh nhau trước sau muốn ra tay với Vương Nhất.
Chỉ có Diệp Kình Hiên lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, cảm thấy bi ai cho sự ngu xuẩn của những người này.
Thật ra, anh ta cũng không biết thực lực thật sự của Vương Nhất như nào, bởi vì từ khi anh ta biết Vương Nhất tới nay, vẫn chưa từng thấy Vương Nhất ra tay hết sức.
Lần nào cũng rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt thì miểu sát đối thủ, điều này chứng tỏ Vương Nhất căn bản không đặt hiệp hội võ đạo vào trong mắt.
“Không cần vội, các người đều có cơ hội.”
Vương Nhất không hề để tâm trước sự tranh chấp của các thành viên hiệp hội, ngược lại cười nhẹ nhàng: “Đợi lát nữa đại hội bắt đầu, các người đều có thể khiêu chiến tôi.”
Giọng điệu của anh rất bình thản, mang theo khí tức của người bề trên.
Điều này cũng khó trách, chuyện này nếu bị cao thủ trong Ẩn Vu, nhất định ngưỡng mộ tới đỏ mắt, thầm hận đám chó gà tép diu này, vậy mà có thể có cơ hội so chiêu với Vương Nhất!
Qua 5 năm, có người là cường giả cầu anh ra tay, tiện chỉ điểm con đường tu hành đột phá cảnh giới cho bọn họ, nhưng không có cơ hội.
Nhưng lời này lọt vào mắt của bọn họ, thì là một ý nghĩa khác.
“Thằng ở rể cỏn con, vậy mà dám không đặt cao thủ trong thiên hạ vào mắt!”
“Hội trưởng, loại người cuồng vọng như này không cần ngại ra tay, chúng tôi tới là được.”
Mọi người của hiệp hội đều lũ lượt bày tỏ sự trung thành.
Sắc mặt của Nhan Tề xanh lè, vẫn đang ghi hận chuyện Vương Nhất từ chối ông ta ở trước mặt mọi người, lúc này khẽ phất tay, nói: “Giao cho các người, đừng xảy ra án mạng.”
Dứt lời thì ra khỏi võ đạo quán, không hề lo lắng không xử lý được Vương Nhất.
Nhan Dịch Phi cũng tuyên bố: “Đại hội võ đạo, chính thức bắt đầu!”
Sau đó, cũng đi theo Nhan Tề ra khỏi võ đạo quán.
Ầm---
Cả võ đạo quán trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều tự giác lùi lại một bước, vẻ mặt chân thành.
Ở trung tâm, là một lôi đài rất lớn.
Đằng sau lôi đài là một linh đài cung tế, bên trên bày rất nhiều qua hỏa bánh kẹo, thờ một bức tranh sơn dầu cực lớn.
Trong bức tranh sơn dầu cũng không gì cả, chỉ là một bóng lưng hùng vĩ.
Tóc dài bay bay, chắp tay sau lưng.
Vương Nhất chỉ vào bức tranh đó, thuận miệng hỏi: “Người trong tranh là ai?”
Vẻ mặt của Diệp Kình Hiên rất kính trọng, nghiêm túc nói: “Anh Vương, là ngài Võ Si!”
Vương Nhất chợt sững người, sau đó buột miệng nói: “Võ Sơn Hà ư?”
“Đúng vậy.”
Sắc mặt của Diệp Kình Hiên cực kỳ chân thành: “Ngài Võ Si vang danh thiên hạ, một mình phát dương quang đại võ đạo, phần lớn các thành phố trong cả nước đều có hiệp hội võ đạo, đều là tín đồ của “Chiến Thần Môn”.”
“Thì ra là vậy.”
Vương Nhất hiểu rồi gật đầu, quay đầu lại, lại cười như không cười nhìn bóng lưng của Võ Si.
Võ Si cũng đã danh vang thiên hạ, mà sư phụ của Võ Si như anh thì không ai hỏi tới.
Đây có tính là ‘dạy hết cho đồ đệ, sư phụ chết đói’ không?
Keng---
Vào lúc này, trong võ đạo quán vang lên tiếng chuông.
Một ông lão có tuổi, để râu trắng thần sắc nghiêm trang, sau đó lớn tiếng hô: “Tế trời đất, lạy Võ Si!”
“Tế trời đất, lạy Võ Si!”
Tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Kình Hiên đều quỳ lạy một cách thành kính.
Duy chỉ có Vương Nhất vẫn chắp tay đứng đó.
Nhất thời, anh trở thành tiêu điểm của mọi người.
Dám người xung quanh lũ lượt mắng: “Phế vật anh còn đứng làm cái gì? Còn không mau quỳ lạy ngài Võ Si?”
Vương Nhất không nhúc nhích: “Tôi đâu phải là người của hiệp hội võ đạo, dựa vào đâu phải quỳ?”
Võ Si lạy anh còn được.
“Hỗn láo!”
Có người nổi giận, nói rồi thì muốn ra tay, nhưng lại bị ông lão cử hành nghi thức ngăn lại.
“Chớ nóng nảy, đợi đại hội bắt đầu, tự nhiên sẽ có lúc cậu ra tay.”
Nghi thức duy trì khoảng 5 phút thì kết thúc, ông lão cuối cùng lạy hình ảnh của Võ Si ba lạy, sau đó lạnh lùng nhìn sang Vương Nhất: “Cậu Vương, đại hội chính thức bắt đầu, do cậu thủ lôi đài thì như nào?”
“Có gì không thể chứ?”
Vương Nhất cười lạnh nhạt, cất bước đi tới trung tâm của lôi đài.
Người xung quanh đều cười lạnh, tranh nhau muốn làm người đầu tiên công lôi đài.
Sau một hồi tranh chấp, cuối cùng do một người đàn ông khoảng 30 tuổi là người đầu tiên công lôi đài.
“Oắt con, cậu xong đời rồi!”
Anh ta cười gằn, có lo nhưng không sợ mà lao tới trước mặt Vương Nhất, chuẩn bị ra tay---
Bụp---
Tuy nhiên, một giây sau thì bị Vương Nhất đá bay ra, cơ thể trực tiếp ghim vào trong tường, không nhúc nhích.
“Người tiếp theo.”
Vương Nhất vẫn đứng tại chỗ, thần sắc bình thản.
“…”
Đám người vốn đang phấn khích hô reo, biểu cảm lập tức ngưng đọng, ánh mắt sững sờ nhìn Vương Nhất.
Thực lực của người đầu tiên lên sân không yếu, sao một cước bị đạp bay rồi?
Cho dù Diệp Kình Hiên biết kết quả, trên mặt cũng không nhịn được mà hiện vẻ kính sợ.
“Ăn may, nhất định là ăn may.”
Dưới lôi đài, có người cười lạnh, cưỡng ép an ủi.
“Tôi lên!”
Lúc này, lại có người lên lôi đài, nhưng chưa tới nửa phút thì bị Vương Nhất đánh bay ra.
“Người tiếp theo.”
Giọng nói của Vương Nhất vẫn lạnh lùng.
Người dưới lôi đài đều không dám tin mà trợn to mắt, vẫn không tin mà lên lôi đài.
Kết quả vẫn như vậy, bụp bụp bụp bị giải quyết trong một chiêu.
“Người tiếp theo.”
“Người tiếp theo.”
“Người tiếp theo.”
“…”
Trong võ đạo quán rộng lớn, không ngừng vang vọng tiếng nói lạnh nhạt của Vương Nhất.
Mà cơ thể của anh vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, ngay cả di chuyển cũng chưa từng.
Ực ực---
Cuối cùng, có người ánh mắt trở nên kinh sợ, nuốt nước bọt.
Tên này còn là người sao?
“Người tiếp theo.”
Sau khi tiếng cuối cùng vang lên, ánh mắt của Vương Nhất cuối cùng cũng trở nên mất kiên nhẫn.
“Từng người một quá lâu, hay là các người cùng lên đi, tôi đang vội!”