Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 964: Bí mật của nhà họ lý



Lời nói vừa lạnh lẽo lại lạnh lùng vang lên, nụ cười trên mặt Châu Mỹ Ngọc lập tức biến mất, không dám tin mà nhìn Vương Nhất đi tới trước mặt bà ta.

Chỉ thấy ánh mắt của anh cực kỳ lạnh, chiếc kéo sắc nhọn, ở trong mắt anh lại giống như đồ chơi, ngay cả nhìn cũng không thèm, ánh mắt từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm lên người Châu Mỹ Ngọc.

“Vương Nhất?!”

Bà ta sửng sốt kêu một tiếng như gặp ma, vô thức lùi lại một bước, suýt nữa không cầm vững cái kéo trong tay.

Vương Nhất đứng ra phản kháng bà ta, thật sự nằm ngoài dự liệu của bà ta.

Theo bà ta thấy, Vương Nhất có thể sống tới bây giờ dựa hết vào Lý Khinh Hồng, một thằng ở rể thấp kém, có quyền nói chuyện gì chứ?

Vậy nên chỉ cần xử lý Lý Khinh Hồng là được, lợi dụng lòng trắc ẩn lương thiện mà ai cũng có.

Có lúc, lấy lùi làm tiến ngược lại càng tốt, đối phó với loại người có địa vị cao như Lý Khinh Hồng, càng là như vậy.

Sợ xảy ra chuyện, chỉ cần không nháo to thì đều sẽ thỏa hiệp, càng đừng nói bà ta còn là mẹ chồng của Lý Khinh Hồng.

Không ngờ tới thời khắc mấu chốt, lại nhảy ra một tên Vương Nhất.

“Bà ngược lại động thủ đi?”

Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn cái kéo, nụ cười mỉa mai: “Sao không động thủ?”



“Cậu, cậu im mồm cho tôi!”

Châu Mỹ Ngọc thẹn quá hóa giận: “Một đứa ở rể nhà giàu không có địa vị cỏn con, có tư cách gì nói chuyện?”

Vương Nhất không để tâm, nụ cười trên mặt càng thêm trào phúng: “Châu Mỹ Ngọc, trước đây tôi còn cảm thấy bà khá thông minh, chỉ là đứng sai lập trường, bây giờ xem ra, cũng chỉ có vậy.”

Tim của Châu Mỹ Ngọc lập tức đập thình thịch, ánh mắt ngỡ ngàng: “Cậu có ý gì?”

Vương Nhất cười lạnh: “Tôi không ngờ bà sẽ dùng cách thứ như này để ép tôi và Khinh Hồng ly hôn.”

“Trước đây nể tình bà là mẹ đẻ của Mộng Đình, nhiều lần mở đường cho bà, bà lại không biết hối cải, hết lần này tới lần khác chọc giận tôi, tôi đang rầu rĩ phải ra tay với bà như nào, bà ngược lại hay rồi, dùng việc tự sát để uy hiếp chúng tôi, thật là cầu còn không được!”

“…”

Vương Nhất nói vậy, Châu Mỹ Ngọc lập tức ngây dại, thì ra kế hoạch mà bà ta cảm thấy rất hay, thoáng cái trở nên cực kỳ ngu đần.

Nhưng bà ta vẫn không cam tâm, không nhịn được mà hỏi: “Tôi là mẹ của Mộng Đình, cậu nhẫn tâm để tôi vì các người mà chết sao? Lương tâm của các người không biết đau sao?”

“Tại sao không nhẫn tâm?”

Vương Nhất hỏi ngược lại một cách kỳ quái: “Bà nhiều lần muốn dồn tôi vào chỗ chết, bà chết là xứng đáng!”

“Vương Nhất, cậu---”

Châu Mỹ Ngọc bị Vương Nhất chọc tức không nói được câu gì, chỉ nhìn anh với ánh mắt hung ác.

“Được rồi, mau động thủ đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.”

Vương Nhất mặt mày bình tĩnh nói: “Tôi có thể nói rõ ràng với bà tại đây, tôi và Khinh Hồng sẽ không ly hôn, chúng tôi sẽ sinh bé thứ hai, sống cuộc sống hạnh phúc của một nhà bốn người, còn bà sẽ có hậu quả gì, trong lòng bà tự rõ.”. truyện tiên hiệp hay

“Có điều, bà có thể yên tâm, đợi sau khi bà chết, tôi sẽ đem hài cốt của bà trả lại nhà họ Châu, nói bà uy hiếp tôi không được, ngược lại lôi mạng của mình vào, bà nói xem, Châu Chí Kiên liệu có tức quá ói máu mà ngất đi không?”

“Vương Nhất, cậu im mồm cho tôi…”

Châu Mỹ Ngọc tức tới run người, lời nói cũng nói không rành mạch, hận không thể một hơi nuốt chửng Vương Nhất.

Bà ta bắt đầu nghi ngờ chính mình, tại sao lại nghĩ ra cách ngu xuẩn như này, xung đột với ai cũng không thể lấy mạng của mình ra cược!

Bà ta sao có thể thật sự giết bà ta, chỉ là ép Lý Khinh Hồng thỏa hiệp, bây giờ Vương Nhất kêu bà ta động thủ, ngược lại rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Nhất, đủ rồi, đừng nói nữa.”

Lý Thiên Dương đứng ở một bên, sợ hãi mà khuyên, loại tình huống này đã kích thích Châu Mỹ Ngọc như vậy, nếu bà ta thật sự nghĩ không thông, tự sát thì phải làm sao?

Vương Nhất lại giống như không nghe thấy, tiếp tục lạnh nhạt nói: “Muốn chơi thì chơi thật một chút, dùng kéo tự sát, rất không khoa học.”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều sững người.

Chỉ thấy Vương Nhất có mang vẻ mặt mỉa mai: “Bà có thể từ nóc của tòa nhà Quốc Tế nhảy xuống, nhất định sẽ thu hút chú ý của rất nhiều người, chỉ có điều thi thể không còn, đầu chắc nát bấy.”

Châu Mỹ Ngọc bị dọa cho rùng mình.

Vương Nhất tiếp tục nói: “Cũng có thể dùng dây thừng thắt cổ, bà sẽ thật sự cảm nhận được cảm giác nghẹt thở, con ngươi lòi ra, lưỡi thè ra giống như tử quỷ.”

Thần sắc của Châu Mỹ Ngọc càng thêm sợ hãi, nuốt nước bọt.

“Đương nhiên, nếu bà sợ đau, có thể thử thuốc ở chỗ tôi.”

Vương Nhất mỉm cười lấy ra một viên thuốc màu trắng: “Đây là thuốc độc hóa học trong nước mới nghiên cứu ra, không màu không vị, ăn vào không khác gì ăn kẹo, nhưng nuốt xuống hai phút thì sẽ xuất hiện triệu chứng hô hấp khó khăn, mũi chảy máu, 10 phút sau, tất cả cơ quan trong cơ thể cùng lúc khô quắt, độc tố sẽ khuếch tán tới khắp các nơi trong cơ thể.”

“Mắt, mũi, miệng, tai của bà đều sẽ chảy ra máu đen, chỉ có điều lúc đó bà đã chết rồi, tất cả cảm giác đau đớn đều sẽ không cảm nhận được.”

“Như thế nào? Có muốn thử không?”

Vương Nhất đưa viên thuốc tới trước mặt Châu Mỹ Ngọc.

Châu Mỹ Ngọc sững sờ nhìn mất ba giây, sau đó bỗng nhiên hét lên một tiếng, đẩy tay của Vương Nhất ra, ngồi phịch xuống dưới đất, bị dọa sợ tới mức hai chân run rẩy.

Vương Nhất mặt mày lạnh lùng đi tới, đưa viên thuốc tới trước mặt của Châu Mỹ Ngọc: “Dùng đi.”

“Không, không cần, tôi không uống…

Châu Mỹ Ngọc rùng mình, thế nào cũng không chịu nhận viên thuốc này.

“Dùng.”

Thấy Châu Mỹ Ngọc thế nào cũng không chịu nhận, Vương Nhất đột nhiên quát to một tiếng: “Uống!”

“Á---”

Tiếng gầm này, trực tiếp dọa Châu Mỹ Ngọc mất nửa cái mạng, ánh mắt kinh sợ nhìn Vương Nhất, không nhúc nhích.

Một màn này vừa hay bị Lý Mộng Đình từ trong phòng đi ra nhìn thấy, ngay lập tức kinh ngạc tới mức trợn to hai mắt.

Trong ký ức của cô ta vẫn lưu hình ảnh Châu Mỹ Ngọc ngang ngược cầm kéo uy hiếp Lý Khinh Hồng ly hôn, sao mới chưa được bao lâu thì nằm gục ở trước mặt Vương Nhất rồi.

“Tôi sai rồi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết…”

Châu Mỹ Ngọc khóc rồi hét to lên: “Tôi chỉ là muốn dọa Lý Khinh Hồng, tiện khiến cho cô ta ly hôn với cậu.”

Mọi người lúc này mới ngộ ra, ánh mắt nhìn sang Châu Mỹ Ngọc càng thêm khinh bỉ.

“Không có ý chết thì đừng nói những lời liên quan tới chết.”

Vương Nhất lạnh lùng ném lại câu này, sau đó bỏ viên thuốc trong tay vào trong miệng.

“Vương Nhất, đừng---”

Lý Khinh Hồng tin lời của Vương Nhất, lúc này nhìn thấy Vương Nhất sử dụng viên thuốc màu trắng đó, lập tức sắc mặt tái nhợt.

Vương Nhất lại giống như người không có chuyện gì, mỉm cười: “Yên tâm, chỉ là kẹo vị bạc hà cho Tử Lam ăn thôi.”

Mọi người lúc này mới ngộ ra, Vương Nhất chỉ dùng một viên kẹo bạc hà không màu không vị thì dọa Châu Mỹ Ngọc lộ nguyên hình, mất nửa cái mạng rồi.

Điều này cũng chứng minh Vương Nhất nắm rất rõ điểm yếu của tính người.

“Tử Lam đâu?”

Vương Nhất quay đầu nhìn sang Lý Mộng Đình.

“Đã ngủ rồi.”

Lý Mộng Đình nói xong, cẩn thận bế Vương Tử Lam đã ngủ đi ra.

Trái tim của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lúc này mới hoàn toàn buông xuống.

Bọn họ không sợ Châu Mỹ Ngọc, chỉ sợ dáng vẻ hung dữ cầm kéo của Châu Mỹ Ngọc để lại ám ảnh tâm lý cho Vương Tử Lam.

“Ba, chúng con đi trước, hôm khác lại tới ăn cơm.”

“Được, hôm nay thật sự xin lỗi.”

Lý Thiên Dương tiễn một nhà ba người Vương Nhất ra bên ngoài biệt thự, sau đó quay lại nhà.

Nhìn Châu Mỹ Ngọc vẫn nằm gục trên đất, sắc mặt u ám tới mức vặt ra nước.

“Đứng dậy cho tôi!” Ông ta nhìn Châu Mỹ Ngọc mà quát to một tiếng.

Châu Mỹ Ngọc run rẩy đứng dậy, đầu gối còn run cầm cập, túm lấy góc áo của Lý Thiên Dương mà khóc cầu xin: “Thiên Dương, chúng ta đã làm vợ chồng hơn 20 năm, coi như tôi cầu xin ông, kêu Vương Nhất ly hôn với người phụ nữ đó đi, không ly hôn, cái nhà này không có chỗ cho tôi dung thân!”

Lý Mộng Đình ở một bên trợn to mắt: “Mẹ, mẹ nói gì vậy? Tại sao Vương Nhất không ly hôn chị Lý, gia đình này không có chỗ cho mẹ dung thân.”

“Mộng Đình, con không biết, Lý Khinh Hồng là---”

“Châu Mỹ Ngọc!”

Châu Mỹ Ngọc đang muốn nói gì đó, Lý Thiên Dương bỗng nhiên quát to một tiếng, sau đó tát mạnh một cái vào mặt bà ta.

“Mộng Đình, con về phòng trước, ba có vài lời muốn nói với mẹ con.”

Câu nói này là nói với Lý Mộng Đình, nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt của Lý Thiên Dương không rời khỏi Châu Mỹ Ngọc.

Lý Mộng Đình thấp thoáng cảm thấy ba mẹ của mình có phải có bí mật gì đó giấu cô ta không, có lòng muốn hỏi, nhưng nhìn gương mặt tái xanh của Lý Thiên Dương, cô ta vẫn từ bỏ ý nghĩ này, đi lên tầng.

Lý Thiên Dương kéo Châu Mỹ Ngọc ra ngoài sân, đè bà ta ở trên tường, sắc mặt cực kỳ u ám.

“Bà không phải đã hứa với tôi, mãi mãi không nói với bí mật này rồi hay sao?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.