Sáng sớm ngày hôm sau, trang chủ của các tờ báo lớn đều đưa một tin nóng.
“Đầu đường có hai cỗ thi thể, nghi là cha con nhà họ Bạch, bị kẻ thù giết!”
Tin tức vừa tung ra, gây chấn động cả Thiên An.
Rất nhiều gia tộc thế lực tương tự như nhà họ Bạch đều im hơi lặng tiếng, rút khỏi tầm mắt của mọi người, môi hở răng lạnh, không ai biết tiếp theo liệu có phải bọn họ không.
Mà tác giả Vương Nhất lại xuýt xoa một tiếng: “Chuyện xấu làm quá nhiều, sau khi chết cũng không được yên thân.”
Anh đã tha cho nhà họ Bạch một con đường, nhưng Bạch Vũ và Bạch Hiển vẫn bị kẻ thù thuê giết, chết thảm ở đầu đường.
||||| Truyện đề cử: Vợ Ơi! Về Nhanh |||||
Vào lúc này, ở cửa truyền tới tiếng tranh cãi dữ dội, sau đó, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Bạch Yến tức giận đùng đùng xông vào, bụp một cái, dùng sức đập tờ báo sáng nay vào mặt Vương Nhất.
Tăng Quốc Vinh ở đằng sau vội vàng tới xin lỗi: “Cậu Vương, tôi đã cản cô ta rồi, nhưng không cản được.”
Vương Nhất lạnh nhạt gật đầu: “Ông lui xuống đi.”
Sau khi Tăng Quốc Vinh đi, phòng làm việc chỉ còn lại anh và Bạch Yến, anh ngẩng đầu lên nhìn cô ta: “Cảnh sát Bạch, cô đây là có ý gì?”
“Lời này nên do tôi hỏi anh chứ?’
Bạch Yến mặt mày cực kỳ tức giận: “Bác cả của tôi, em trai của tôi sao trong một đêm lại chết thảm ở đầu đường rồi?”
Vương Nhất vẫn không thay đổi sắc mặt: “Tra rõ chân tướng vụ án, đây là công việc trong chức trách của cô, sao lại chạy tới hỏi tôi?”
Lời này vừa dứt, Bạch Yến càng thêm tức giận: “Anh còn dám nói, nếu không phải do anh, bác cả tôi và em trai của tôi sao lại chết?”
“Ổ? Cô đây là nghi ngờ tôi là hung thủ giết người sao?”
Vương Nhất để công việc trong tay xuống, trên mặt nở nụ cười thích thú.
Bạch Yến sau đó hơi thay đổi sắc mặt: “Tôi không có nói như vậy... Hung thủ đã tìm được rồi, là hai tên kẻ nát rượu uống rượu say, không cướp được thì hai dao đâm chết bọn họ---”
“Vậy cô tới chỗ tôi quậy cái gì?”
Ánh mắt của Vương Nhất tối đi từng chút.
“Tôi chỉ là, tôi chỉ là...”
Vẻ mặt của Bạch Yến bỗng nhiên có hơi chột dạ, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Vương Nhất.
Chần chừ hồi lâu, bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Tôi chỉ là muốn biết chân tướng của sự việc mà thôi.”
“Tuy hung thủ đã tìm được rồi, nhưng tôi không tin chuyện này là lỡ tay giết người đơn giản như vậy, nhất định có liên quan gì đó với chuyện nhà họ Bạch chúng tôi bị diệt vong!”
Cơ thể của Vương Nhất hơi dựa ra sau, lạnh nhạt nói: “Nói đi nói lại, vẫn là nghi ngờ tôi, ở trong mắt cô, tôi là người xấu không chuyện ác gì không làm sao?”
“Tôi---”
Bạch Yến bỗng nhiên có hơi tự trách, cũng cảm thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình.
Chuyện ngày hôm qua cô ta cũng nhận được chút tin tức, vốn tưởng rằng là bữa tiệc chúc mừng rất bình thường, không ngờ diễn biến thành thảm kịch nhân gian, Vương Nhất cũng ở trong đó, tất cả mọi chuyện làm cô ta không thể không liên hệ với Vương Nhất.
“Nhà họ Bạch diệt vong, ngược lại giải thoát cho cô.”
Không đợi Bạch Yến lên tiếng, Vương Nhất lại nói: “Cô nghĩ xem khi nhà họ Bạch còn, Bạch Vũ đối xử với cô như nào, cô chỉ là công cụ để nhà họ Bạch giành lấy lợi ích, cưỡng ép cô gả cho Đồng Thiên Tường.
“Ngoài ra, tôi từng nói với cô, cái chết của ba cô cũng không thoát khỏi liên quan tới nhà họ Bạch!”
“Anh nói cái gì...”
Ngay lập tức, đồng tử của Bạch Yến co rút, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Cô ta bỗng nhiên nhớ tới bốn chữ cẩn thận nội gián mà Vương Nhất nói với cô ta.
Bầu không khí ở hiện trường có hơi nặng nề, Vương Nhất và Bạch Yến đều không nói gì.
Trầm mặc hồi lâu, Bạch Yến cuối cùng khôi phục bình tĩnh, ánh mắt kiên định nhìn Vương Nhất: “Tôi sẽ không phải vì trả thù cho bác cả của tôi, tôi chỉ là muốn biết chân tướng sự việc, đây là công việc của tôi.”
Nói xong, lại cúi sâu người trước Vương Nhất, rời khỏi phòng làm việc.
Vương Nhất đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn Bạch Yến rời đi, nhìn hồi lâu, sau đó rời đi.
Anh xuống tầng, đi tới tập đoàn Lệ Tinh một chuyến, lại đụng phải Thi Việt Hải của cục xây dựng đang nói chuyện dự án kiến trúc đô thị với Lý Khinh Hồng.
“Cậu Vương!”
Nhìn thấy Vương Nhất, Thi Việt Hải lập tức cung kính hỏi, qua chuyện lần trước, ông ta cũng không dám qua loa lấy lệ với Vương Nhất nữa.
Vương Nhất gật đầu: “Hai người nói chuyện của hai người.”
Thi Việt Hải và Lý Khinh Hồng nói tiếp, điều khiến Vương Nhất ngạc nhiên là dự án kiến trúc đô thị này vậy mà còn phải thông qua sự đồng ý của thế lực ở Thành phố Giang.
Thành phố Giang và Thiên An sát nhau, cách một con sông, con sông này chính là sông Thiên An.
Điểm cuối của sông Thiên An, luôn chảy về phía khu vực Thành phố Giang, nếu muốn hoàn toàn cải tạo thành công thì buộc phải tiến vào Thành phố Giang, thông qua sự đồng ý của các thế lực thuộc Thành phố Giang.
“Rất xin lỗi, cô Lý, ở Thiên An, cục kiến trúc đô thị của tôi còn nói được, nhưng ở Thành phố Giang thì không có sức ảnh hưởng gì cả.”
Vẻ mặt của Thi Việt Hải rất áy náy: “Trừ phi chúng ta từ bỏ phần lợi nhuận của Thành phố Giang.”
“Không thể.”
Lý Khinh Hồng lập tức lắc đầu: “Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải tốt tất cả. Bên phía Thành phố Giang tìm cơ hội tôi sẽ đi gặp.”
“Vậy thì làm phiền cô Lý rồi.”
Thi Việt Hải thở phào một hơi, lại hơi cúi người trước Vương Nhất, rời khỏi phòng làm việc.
Lý Khinh Hồng lập tức nhìn sang Vương Nhất: “Anh thấy như nào?”
Vương Nhất mỉm cười: “Anh còn chưa nhận chức ở tập đoàn Lệ Tinh, em giải quyết đi, có điều nếu em tới Thành phố Giang thì đại biểu đã quyết tâm muốn phát triển tới Thành phố Giang, nếu không người bên phía Thành phố Giang sẽ không đồng ý.”
Lý Khinh Hồng suy nghĩ một hồi, gật đầu: “Mượn cơ hội dự án kiến trúc đô thị này, phát triển tới Thành phố Giang cũng là một cơ hội không tồi.
Vương Nhất cười ha hả: “Chuyện này cần thương lượng với thương hội Hồng Ưng, thành viên trung cấp của thương hội là thành viên cốt cán, đều ở Thành phố Giang, người nào cũng rất kiêu ngạo, em tùy tiện đi, không chỉ sẽ bị xem thường, nói không chừng sẽ vì vậy mà bị làm khó.”
Lý Khinh Hồng nhíu mày: “Em không muốn gia nhập thương hội Hồng Ưng, là vì không muốn bị thế lực của thương hội trói buộc.”
Vương Nhất không lên tiếng, La Chí Viễn sớm đã nhìn trúng hai chủ tịch là Lý Khinh Hồng và Kim Thúy Như, chỉ đáng tiếc đều bị từ chối, bây giờ bảo Lý Khinh Hồng gia nhập thương hội, đây không phải là vả mặt cô sao?
Hơn nữa, cho dù gia nhập, cũng sẽ bị thành viên trong thương hội xem thường.
“Em không muốn ỷ thế hiếp người, hơn nữa anh cũng đừng nghĩ xấu người ta như vậy.” Lý Khinh Hồng liếc nhìn Vương Nhất, có hơi bất mãn.
Vương Nhất biết tâm địa của Lý Khinh Hồng lương thiện, không muốn nghĩ xấu cho ai, đây mới là Lý Khinh Hồng mà anh thích, anh cũng mỉm cười.
“Được, nếu đã như vậy, anh đi cùng em tới Thành phố Giang một chuyến, vừa hay anh cũng có ít sản nghiệp ở Thành phố Giang.”
Nghe thấy lời này, Lý Khinh Hồng sững người: “Anh cũng có công ty ở Thành phố Giang sao?”
“Phải, tập đoàn Cự Phong đứng tên anh.”
“Anh đừng lừa em.”
Lý Khinh Hồng không tin: “Tập đoàn Cự Phong, không phải là cây hái tiền của nhà họ Lương sao?”
Nội tình của nhà họ Lương, Vương Nhất chưa từng nói với Lý Khinh Hồng nên dứt khoát không nói, chỉ cười hờ hững.
“So với chuyện này, lần đầu tiên gặp phụ huynh vào buổi tối, em căng thẳng không?”
Mặt của Lý Khinh Hồng có hơi đỏ: “Có thể không căng thẳng sao? Nhưng em sẽ cố gắng cười.”
Vương Nhất cười ha hả, nhưng vẫn nói: “Đừng, em tự nhiên chút, duy trì nguyên trạng là được.”
“Hơn nữa đợi anh sau này gặp người nhà của em, nói không chừng căng thẳng hơn.”
Biết Vương Nhất đang an ủi cô, thần sắc của Lý Khinh Hồng cũng trở nên dịu đi, khẽ gật đầu.
Vì để chuẩn bị tốt cho lần đầu tiên gặp ba mẹ chồng, Lý Khinh Hồng vẫn đặc biệt tan làm sớm hơn 1 tiếng, tỉ mỉ sửa soạn.
Một chiếc áo dài màu trắng, phối với chiếc quần bút chì màu đen, cộng thêm một chiếc khăn lụa, khá giản dị lại không đi vẻ trang trọng.
Không thể không nói, Lý Khinh Hồng là cái giá treo đồ trời sinh, ăn mặc đơn giản như vậy lại toát ra khí chất của người mẫu.
Hai người cùng nhau đón Vương Tử Lam tan học, sau đó đi tới biệt thự của nhà họ Lý.
Trên đường đi tuy Lý Khinh Hồng trấn định, nhưng hai tay nắm chặt lại, vẫn chứng tỏ cô rất căng thẳng.
Đám người Lý Thiên Dương, Châu Mỹ Ngọc cô không phải chưa từng gặp, nhưng đó là gặp với thân phận của chủ tịch, mà lần này là dùng thân phận con dâu.
“Thả lỏng.”
Vương Nhất nắm tay của cô, nhìn nụ cười của Vương Nhất, cơ thể căng cứng của Lý Khinh Hồng cũng thả lỏng theo.
Khi tới nhà họ Lý, vừa hay đụng phải Lý Mộng Đình vừa tan ca từ xí nghiệp Ẩn Long.
“Ba người tới rồi?”
Lý Mộng Đình sững người, sau đó chú ý tới Vương Tử Lam được Lý Khinh Hồng bế trong lòng, lập tức rất vui, chạy tới hỏi: “Chị Lý, đây là con gái của hai người sao?”
Lý Khinh Hồng gật đầu.
“Rất đáng yêu.”
Hai mắt của Lý Mộng Đình tràn ngập cũng ngôi sao nhỏ.
“Tử Lam, gọi dì út.” Vương Nhất nói.
Vương Tử Lam vẫn là lần đầu tiên gặp Lý Mộng Đình, vẫn có hơi sợ người lạ, nhưng vẫn gọi một tiếng rất nhỏ: “Chào dì út.”
“Ui.”
Trái tim của Lý Mộng Đình sắp tan chảy rồi, hận không thể lập tức sinh một cô con gái.
Cô ta chạy vào trong nhà, vui vẻ gọi lớn: “Ba, Vương Nhất và chị Lý trở về rồi, còn dẫn một cô cháu gái về cho ba!”
“Nhất về rồi sao?”
Lý Thiên Dương từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Vương Tử Lam ở trong lòng Lý Khinh Hồng, lập tức trợn to mắt: “Đây là... cháu gái của ba sao?”
“Phải.”
Vương Nhất nhìn sang Vương Tử Lam: “Tử Lam, đây là ông nội của con, mau chào ông nội.”
“Chào ông nội ạ.”
Không biết tại sao, nhìn thấy Lý Thiên Dương, Vương Tử Lam không hề sợ người lạ, dõng dạc gọi.
“Ôi, cháu gái ngoan.”
Trên mặt Lý Thiên Dương đầy ấp nụ cười, ôm lấy Vương Tử Lam, còn nói với Lý Khinh Hồng: “Lý tổng, 5 năm nay thật là vất vả cho con rồi, nhà họ Lý chúng ta nợ con, thế nào cũng không trả hết...”
Lời nói này đầy thâm ý, Vương Nhất thấp thoáng nghe ra, Lý Khinh Hồng lại không nghĩ ra, mỉm cười rồi nói: “Ba, đừng nói như vậy, con và Vương Nhất khá tốt, cũng không uổng con đợi anh ấy 5 năm.”
Khựng lại một chút, Lý Khinh Hồng lại nói: “Sau này gọi con là Khinh Hồng đi, ở phương diện kinh doanh, con cũng sẽ hợp tác nhiều với xí nghiệp Ẩn Long.”
“Được, được, được.”
Lý Thiên Dương nói liên tiếp ba chữ được, tỏ rõ ông ta lúc này rất vui mừng.
Lúc này, Châu Mỹ Ngọc từ trong nhà đi ra, Lý Khinh Hồng lập tức chủ động đi tới, gọi một tiếng: “Mẹ.”
Tuy nhiên, Châu Mỹ Ngọc lại không thèm liếc nhìn, đi thẳng qua, vẻ mặt rất lạnh lùng.