Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 949: Người đáng thương



Tất cả các sát thủ đều nhìn chằm chằm bóng hình của Lãnh Nhan, ánh mắt hiểu thấu tất cả.

Cho dù Lãnh Nhan không thừa nhận mình là Ám Dạ Quân Mẫu, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy cô là Ám Dạ Quân Mẫu.

5 năm trước, Ám Dạ Quân Mẫu nổi danh thiên hạ, nhưng không ai biết cô ta rốt cuộc trông như thế nào.

Lãnh Nhan không thừa nhận cô ta là Ám Dạ Quân Mẫu, vậy thì Ám Dạ Quân Mẫu rốt cuộc là ai, cũng trở thành câu đố mãi mãi.

Nhưng đổi cách suy đi nghĩ lại, Ám Dạ Quân Mẫu chỉ là thân phận trước kia của cô ta, bây giờ cô ta từ bỏ thân phận trước kia, chuyên tâm làm ‘Lãnh Nhan’ của ai đó, điều này cũng là một loại lý giải.

Đúng như những gì cô nói --- Lãnh Nhan chín lần niết bàn, tắm lửa trùng sinh.

Vì vậy, ánh mắt của tất cả các sát thủ nhìn Lãnh Nhan càng thêm kính trọng, cũng có người đã chú ý tới Vương Nhất ở bên cạnh Lãnh Nhan.

Không khỏi suy đoán, anh ta là người đã cứu vớt Lãnh Nhan sao?

Vương Nhất dịu dàng nhìn Lãnh Nhan, khẽ gật đầu với cô ta.

“Quân Mẫu, để tôi thay cô giết tên già này!”

Đột nhiên, một sát thủ mặt mày tàn độc, bỗng nhiên nhìn sang chú Dương.

“Nên để tôi ra tay, thay Quân Mẫu giết ông ta!”



“Không cho động vào ông ta, để lại cho tôi!"

“...”

Nhất thời, tất cả các sát thủ đều lộ ra sát ý đối với chú Dương.

Chú Dương lại giống như kẻ ngốc, ánh mắt tập trung trên người Lãnh Nhan, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, cười một cách vi diệu.

Lãnh Nhan lập tức nhìn sang Vương Nhất, Vương Nhất khẽ mỉm cười: “Do cô quyết định, hôm nay là sân chơi của cô.”

Lãnh Nhan đỏ ửng mặt, sau đó khôi phục bản sắc nắm giữa sự sát phạt, ánh mắt chợt rét lạnh: “Giết!”

Ầm!

Vừa hạ lệnh một cái, tất cả các sát thủ cùng lúc ra tay, sát thủ cách chú Dương gần nhất ra tay đầu tiên, một đao chém về phía cổ của ông ta.

Chú Dương cũng quả thật rất giỏi, cho dù bàn tay bị Vương Nhất dùng một viên đá bắn thủng, máu chảy không ngừng, vẫn linh hoạt tránh né.

Sau đó gầm lên một tiếng, phản công, thật sự lấy đi mạng của 3-4 sát thủ.

Chỉ là vẫn như muối bỏ biển.

Các sát thủ cùng leo lên, trong lúc hỗn chiến, chú Dương lập tức trúng mấy dao mấy súng mà ngã xuống.

Cũng không biết có phải khéo hay không, vị trí chú Dương ngã xuống vừa hay ở trước mặt Thẩm Tử Kiện.

Vương Nhất lập tức phất tay, Lãnh Nhan lập tức hô dừng.

Các sát thủ lùi lại, chờ đợi ở một bên.

Vương Nhất đi tới bên cạnh chú Dương, sắc mặt đã lại rất bình tĩnh: “Tại sao muốn bại lộ, hiểu rõ nhưng giả bộ hồ đồ, không tốt sao?”

Con người sắp chết, bất cứ ân oán gì cũng sẽ mất đi.

“Ha ha ha... Vương Nhất, cậu cho rằng cậu thật sự thắng rồi sao? Khụ khụ!”

Chú Dương nằm gục trong vũng máu mà cười lớn, mới cười vài tiếng thì ho ra một ngụm máu lớn.

“Tôi không phải là Người Dơi, Người Dơi thật sự là người khác, chỉ là cậu mãi mãi sẽ không biết được!”

Tới chết, trên mặt ông ta vẫn nở nụ cười gằn, nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất không có tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn ông ta: “Ông sai rồi, tôi sẽ tìm ra Người Dơi, sau đó tiêu diệt kẻ đó.”

“Cậu tuyệt đối không đoán được Người Dơi là ai, như vậy đi, tôi cho cậu một gợi ý nhỏ.”

Chú Dương dùng hết sức lực cuối cùng, nói: “Người Dơi ở bên cạnh cậu, là người mà cậu mãi mãi cũng sẽ không nghi ngờ!”

Nói xong thì gục đầu, yên lặng chờ đợi cái chết tới.

Vương Nhất không để tâm, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, nói với Thẩm Tử Kiện: “Muốn nói gì thì mau nói đi, ông ta sắp chết rồi.”

Thẩm Tử Kiện cảm kích liếc nhìn Vương Nhất, sau đó bò tới bên cạnh chú Dương, hai mắt đỏ ngầu: “Chú Dương, tôi chỉ có một câu hỏi.”

“Chú nói chú luôn lợi dụng nhà họ Thẩm chúng tôi, sự cường thịnh của nhà họ Thẩm cũng vì chú mà bắt đầu, cho dù chú cuối cùng đã giết ông nội, tôi cũng sẽ không hận chú.”

“Nhưng chú ở nhà họ Thẩm gần 30 năm, 30 năm, 30 năm, đời người có mấy lần 30 năm!”

Ngón tay của Thẩm Tử Kiện cắm sâu vào trong bùn đất, nghiến chặt răng, gần như rít lên hỏi: “Chú thật sự không có một chút lưu luyến nào với nhà họ Thẩm sao?!”

Căn biệt thự yên tĩnh, chỉ có tiếng rít của Thẩm Tử Kiện, Vương Nhất và Lãnh Nhan đều đồng cảm mà liếc nhìn anh ta, người đáng hận ắt sẽ có chỗ đáng thương, câu này là nói loại người này.

Chú Dương run rẩy ngẩng đầu lên, liếc nhìn Thẩm Tử Kiện, gần như dùng hết sức nở nụ cười cứng đờ, nhưng không lên tiếng.

Cơ thể của ông ta không nhúc nhích nữa, độ ấm của cơ thể nhanh chóng lạnh đi.

Ông ta chết rồi.

“Chú Dương.”

Thẩm Tử Kiện ôm chặt lấy cơ thể của ông ta, bật khóc rất lớn.

Lúc này, trên mặt anh ta không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ có tiếng khóc lớn giống như đứa trẻ.

Anh ta đau lòng trước cái chết của chú Dương, cho dù người này đã giết ông nội của anh ta.

“Nhìn trong tay của ông ta.” Vương Nhất bỗng nói.

Thẩm Tử Kiện bỗng ngẩng đầu lên, vội vàng tách bàn tay của chú Dương ra.

Trong bàn tay nắm chặt, để một mặt dây chuyền bằng bạc.”

Mặt dây chuyền nhìn trông đã có nhiều năm, bê trên còn mang theo độ ấm.

“Đây là di vật của bà nội!”

Ánh mắt của Thẩm Tử Kiện sững sờ, lẩm bẩm một mình: “Bà nội vì bệnh mà mất sớm, khi thu dọn di vật của bà nội, cái khác đều tìm được, chỉ duy nhất mặt dây chuyền này mất, không ngờ ở trên người chú Dương!”

Khi nói, anh ta run rẩy mở mặt dây chuyền ra, để bên trong là một tấm ảnh chụp chung ố vàng.

Trong ảnh chụp chung có ba người, hai người thanh niên có ngoại hình điển trai và một cô gái tóc dài ưu nhã hiểu biết, rất có phong thái của người trí thức.

“Là ông nội và bà nội, còn cả chú Dương!" Thẩm Tử Kiện sửng sốt.

“Ông ta đã trả lời câu hỏi của cậu.”

Vương Nhất nhìn sâu vào anh ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Ông ta luôn yêu sâu sắc bà nội của cậu, cũng bận lòng về tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm, chỉ là vướng nhiệm vụ, chỉ có thể coi nhà họ Thẩm thành quân cờ.”

Lãnh Nhan cũng có vẻ xuýt xoa, con người có thất tình lục dục, ai có thể thật sự có trái tim sắt đá chứ?

Cầm mặt dây chuyền bằng bạc, Thẩm Tử Kiện vừa khóc vừa cười, dường như thần kinh hỗn loạn.

Sát thủ đã rời đi, kịch biến của nhà họ Thẩm cũng đã hạ màn.

Đợi cho tới khi cảm xúc của Thẩm Tử Kiện ổn định lại một chút, Vương Nhất mới bình tĩnh nói: “Bây giờ Thẩm Thiên Sơn chết rồi, chú Dương cũng chết rồi, anh định như thế nào?”

Thẩm Tử Kiện rơi vào trầm mặc rất lâu, bỗng cười tự giễu: “Chỉ còn một mình tôi rồi, tôi có thể làm gì chứ?”

“Nhà họ Thẩm chỉ còn một mình anh là người thừa kế trực thuộc, cho nên anh có quyền quyết định.”

Thẩm Tử Kiện biết ý của Vương Nhất, trầm mặc một lúc, thần sắc bỗng trở nên trịnh trọng: “Tôi biết trước đó tại sao ông nội thà tặng cả nhà họ Thẩm đi, cũng muốn vì một đường lui cho nhà họ Thẩm rồi.”

“Sản nghiệp của nhà họ Thẩm, ngày mai tôi sẽ tự mình đưa tới tòa nhà Quốc Tế, nhưng tôi hy vọng anh có thể để lại một con đường sống cho nhà họ Thẩm.”

Vương Nhất gật đầu: “Được!”

Thi thể của Thẩm Thiên Sơn và chú Dương Thẩm Tử Kiện mang về, Lãnh Nhan đưa Vương Nhất về Tử Viên thì cũng rời đi.

Bước vào cửa nhà thì đã là 10 rưỡi tối, nhưng phòng khách vẫn để một ngọn đèn tối, nhìn một cái là biết Lý Khinh Hồng để.

Vương Nhất khẽ mỉm cười, sau đó đi tắm rửa màu máu tanh, sau đó nhẹ chân, đi vào phòng.

Điều khiến Vương Nhất kinh ngạc là Lý Khinh Hồng vậy mà chưa ngủ, thậm chí chưa chui vào trong chăn, chỉ ngồi canh Vương Tử Lam ngủ.

“Sao còn chưa ngủ?”

Vương Nhất nhìn ra nét buồn trên mặt Lý Khinh Hồng.

“Đợi anh thương lượng sự việc.”

Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng có chút nghiêm trọng.

Vương Nhất mỉm cười: “Chuyện gì, thần thần bí bí?”

“Tháng sau là trung thu rồi.”

Lý Khinh Hồng chỉ vào quyển lịch rồi nói: “Hôm đó anh có sắp xếp gì không?”

Vương Nhất lắc đầu: “Anh không có sắp xếp đặc biệt gì, em thì sao?”

“Tuyết Nhi muốn về nhà một chuyến.” Lý Khinh Hồng nói.

Vương Nhất trầm mặc một lúc, hai mắt bỗng nhiên hơi nheo lại: “Về Yên Kinh sao?”

Không lên tiếng, Lý Khinh Hồng trịnh trọng gật đầu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.