Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 920: Đêm trước ngày cưới



“Tôi dẫn cô ấy đi?”

Vương Nhất ngạc nhiên nhìn Văn Bội Cầm, không ngờ rằng người phụ nữ kéo anh vào phòng khách sạn lại nói một câu như vậy.

Chẳng mấy chốc, hai mắt của Vương Nhất trở nên sâu hơn: "Tại sao? Chẳng phải bà là mẹ ruột của Văn Thái sao?

Nếu đã là mẹ ruột, khi con trai sắp kết hôn thì bà ấy nên vui mừng mới đúng, nhưng từ trên mặt Văn Bội Cầm lại không hề có một tia vui vẻ, ngược lại còn vô cùng trầm trọng.

Như đám cưới của Văn Thái là ngày tận thế vậy.

Văn Bội Cầm gật đầu, bà lo lắng nói: "Vì là mẹ ruột của Văn Thái nên tôi mới không muốn nó làm hại những cô gái khác."

"Nghĩa là sao?"

Vương Nhất nheo mắt lại, anh hỏi.

"Chắc cậu cũng biết một vài tin đồn xấu của nhà họ Văn chúng tôi đúng không?”

Vương Nhất gật đầu.



Gia tộc nào cũng có vài điều tai tiếng, nhà họ Văn cũng vậy. Vương Nhất nhớ là Văn Thái chính là “con hoang” của Văn Bội Cầm và một người đàn ông bên ngoài. Nếu không vì mặt mũi gia tộc thì Văn Bội Cầm đã sớm bị Văn Cung Hiển giết chết rồi.

Văn Bội Cầm cười cay đắng: "Mọi người đều mắng tôi hạ tiện, dám cắm sừng Văn Cung Hiển Nhưng có ai biết rằng tôi đã bị bạo lực gia đình trong cái nhà họ Văn này suốt bao năm nay?”

Vương Nhất không cắt lời bà, nhưng ánh mắt của anh càng lúc càng sâu, có thể những tin tức về nhà họ Văn còn có ẩn tình khác.

"Thật ra, tôi không hề thích Văn Cung Hiển. Trước khi gả vào nhà họ Văn, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường nhưng xinh đẹp hơn những người phụ nữ khác mà thôi."

Khi kể lại quá khứ, nét mặt Văn Bội Cầm càng thêm cô quạnh.

Bà không khoe khoang về bản thân. Dù Văn Bội Cầm đã ở tuổi ngũ tuần nhưng bà vẫn giữ được dáng người và làn da nuột nà, nói 30 tuổi vẫn có rất nhiều người tin, có thể thấy lúc trẻ bà đẹp như thế nào.

"Văn Cung Hiển nhìn trúng tôi, ông ta bắt cóc tôi đến nhà họ Văn và giam tôi hơn một năm. Trong thời gian đó, ông ta đã tra tấn tôi bằng nhiều cách khác nhau để khiến tôi yêu ông ta, cuối cùng tôi không thể chịu nổi nữa, chỉ có thể đồng ý lời cầu hôn của ông ta. "

"Lấy người mình không thích cũng chẳng sao. Tôi cứ tưởng rằng sau khi kết hôn, chuỗi ngày đen tối sẽ chấm dứt, nhưng hóa ra tôi đã nhầm.”

Văn Bội Cầm đau đớn: "Tôi vốn không mang họ Văn, nhưng sau khi kết hôn, Văn Cung Hiển đã buộc tôi phải đổi họ của mình. Nếu Lý Mộng Đình bước vào nhà họ Văn, con bé cũng sẽ bị ép mang họ Văn.”

"Chuyện này còn chưa tính là gì. Quá đáng nhất là mọi người trong nhà họ Văn đều có thói bạo lực gia đình nghiêm trọng. Trong suốt 30 năm qua, tôi đã bị đánh không dưới trăm lần."

Văn Bội Cầm xắn tay áo lên, đập vào mắt Vương Nhất là những vết bầm tím dày đặc.

“Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, trên người tôi còn nhiều vết thương nữa.” Vẻ mặt bà ấy cực kỳ bĩnh tĩnh như đang kể lại một sự việc thường ngày.

Vương Nhất biến sắc, anh không nhịn nổi: "Bà chưa từng nghĩ tới việc chạy trốn sao."

"Tất nhiên là rồi, nhưng cũng vô dụng."

Văn Bội Cầm lắc đầu: "Tôi bị bắt lại rồi bị đánh một trận no đòn. Báo cảnh sát cũng vô dụng. Với sức ảnh hưởng của nhà họ Văn, cảnh sát sẽ không quan tâm đến loại chuyện này."

Vương Nhất trầm mặc, nhưng trong lòng anh lại trào lên lửa giận nghịch thiên.

Trước kia, khi Lý Mộng Đình bị Văn Thái bạo hành, anh cứ nghĩ đó chỉ là do bốc đồng, nhưng bây giờ nghĩ lại, là bạo lực gia đình di truyền thì có.

Cả lũ nhà họ Văn đều là bọn điên!

Nếu Lý Mộng Đình gả vào nhà họ Văn, những gì đón cô ta sẽ là chuỗi ngày hành hạ đen tối.

"Tôi và người yêu cũ bị Văn Cung Hiển ép chia tay, nhưng anh ấy vẫn không từ bỏ. Sau khi tôi kết hôn, anh ấy đã đến gặp tôi vài lần và nói muốn đưa tôi đi, nhưng sau đó thì bị bắt lại."

Văn Bội Cầm nhẹ nhàng nói: "Văn Cung Hiển đã giết anh ấy ngay trước mặt tôi, nhưng ông ta không ngờ rằng tôi đã mang thai Văn Thái.”

"Tôi không nói cho Văn Cung Hiển biết, chỉ bí mật sinh Văn Thái ra rồi tự mình nuôi dưỡng nó mấy tháng liền, sau đó thì bị Văn Cung Hiển phát hiện. Vốn dĩ ông ta muốn giết chết Văn Thái, nhưng tôi đã lấy cái chết ra uy hiếp nên thằng bé mới giữ được mạng.”

"Tuy nhiên, Văn Cung Hiển vẫn tách riêng tôi và Văn Thái. Trong suốt quãng thời gian đó, Văn Cung Hiển đã nuôi dạy Văn Thái. May mắn là Văn Thái từ nhỏ đã rất thông minh, còn thông minh hơn Văn Đào rất nhiều. Vì nghiệp lớn nên Văn Cung Hiển đã từ bỏ ý định giết chết Văn Thái."

Vương Nhất vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, sự giáo dục của cha mẹ rất quan trọng, Văn Thái từ nhỏ đã được Văn Cung Hiển nuôi dưỡng nên tính cách cũng giống Văn Cung Hiển hơn.

"Bây giờ cậu đã hiểu tại sao tôi lại yêu cầu cậu đưa Lý Mộng Đình đi rồi đúng không?"

Văn Bội Cầm lo lắng: "Tôi không muốn lại có thêm một cô gái vô tội phải chịu đau khổ nữa."

Vương Nhất bỗng cảm thấy kính nể người phụ nữ có vẻ nhu nhược này.

Một người phụ nữ yếu đuối, nhưng lại là một người mẹ mạnh mẽ.

Bà ấy là một người mẹ tốt, cũng là một người tốt bụng, nhưng thế giới lại quá bất công với bà.

"Tôi hiểu rồi."

Vương Nhất gật đầu: "Cám ơn bà đã nói cho tôi chuyện này."

Văn Bội Cầm lập tức đứng lên: "Vẫn chưa muộn đâu, cậu nhanh dẫn Lý Mộng Đình đi đi.”

"Một lát nữa, tôi sẽ gọi một người hầu có dáng người gần giống với Lý Mộng Đình tới thế chỗ. Nhân cơ hội này, cậu hãy dẫn con bé rời đi,”

Vương Nhất bình tĩnh nhìn Văn Bội Cầm, sau đó anh đột nhiên hỏi: "Vậy bà phải làm sao?"

Kế hoạch này thật sự khá khả thi, nhưng tất cả đều là vì lợi ích của Lý Mộng Đình, Văn Bội Cầm không hề nghĩ đến bản thân.

Văn Bội Cầm lắc đầu, bà lạnh nhạt nói: “Tôi không thể đi được, có thể đưa ai trốn được thì cứ đưa đi, tôi là vợ của Văn Cung Hiển, cho dù có bị phát hiện thì ông ta cũng sẽ không ra tay với tôi. "

“Ông ta sẽ giết bà.” Vương Nhất nhìn bà thật sâu.

"Giết thì cứ giết đi."

Văn Bội Cầm bất cần đời: "Cứ phải sống khổ sở như vậy, chết cũng là một cách giải thoát.”.

||||| Truyện đề cử: Nước Sôi Lửa Bỏng |||||

Vương Nhất im lặng một hồi, sau đó lắc đầu từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể làm thế được.."

“Tại sao?!” Văn Bội Cầm biến sắc.

"Có hai sai sót trong kế hoạch này."

Vương Nhất duỗi hai ngón tay ra: "Đầu tiên, bà nói muốn dùng một người giúp việc có dáng người tương tự như Lý Mộng Đình đến làm thế thân, nhưng mạng sống của người giúp việc đó thì sao?"

"Thứ hai, bà phải làm thế nào? Chắc chắn nhà họ Văn sẽ tra được tới bà.”

"Chuyện này----"

Văn Bội Cầm xấu hổ.

Nếu thực hiện kế hoạch này, bà và người giúp việc kia đừng nghĩ tới việc sống sót rời đi.

"Tôi hiểu lòng tốt của bà, nhưng tôi vẫn xin từ chối thực hiện kế hoạch này.

Vương Nhất nghiêm túc nói: "Mỗi người đều sống không dễ dàng, không ai cao quý hơn ai cả."

Văn Bội Cầm dịu dàng nhìn Vương Nhất: "Lúc trước khi cậu và nhà họ Lương, nhà họ Nhan xảy ra mâu thuẫn, tôi đã chú ý tới cậu. Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người, cậu thật sự là một người rất chính nghĩa.”

Vương Nhất cười nhẹ không đáp.

Ngay sau đó, Văn Bội Cầm lại cau mày: Nhưng nếu không làm theo kế hoạch này thì làm sao mới cứu được Lý Mộng Đình đây?

"Đừng lo, tôi sẽ phá hủy đám cưới này theo cách của riêng mình."

Vương Nhất nhìn về phía màn đêm đen kịt, trong sâu trong đôi mắt đen toát lên từng tia hàn ý.

Văn Bội Cầm lo lắng: "Cậu định làm gì? Nơi đây không chỉ do tất cả bảo vệ của nhà họ Văn canh gác, còn có rất nhiều gia tộc hào môn của Thiên An, Thành phố Giang, rất khó để đột khó vòng vây đó.”

"Ai nói tôi muốn đột phá vòng vây?"

Vương Nhất mỉm cười đầy tự tin: "Sau đêm nay sẽ không còn nhà họ Văn nữa, bà tự do rồi."

Nói xong, anh mở cánh cửa đã khóa ra và sải bước ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.