Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều dừng chân, kinh ngạc nhìn tình huống này.
Rất nhanh, ánh mắt Vương Nhất liền run lên, trong mắt xuất hiện một tia lạnh lùng.
Lúc nãy nhân viên nữ đã nói rất rõ chiếc váy đó là hàng trưng bày không thể bán, vậy mà vừa đảo mắt liền bán cho người khác.
Hơn nữa, đây còn là buổi hẹn hò đầu tiên của anh và Lý Khinh Hồng, làm sao có thể bị sỉ nhục như thế chứ?
Đã nhận ra sự lạnh lùng trong mắt Vương Nhất, Lý Khinh Hồng vẫn nhẹ cầm tay anh.
Sự lạnh lẽo trong mắt Vương Nhất dần dần tan thành mây khói, quay đầu kinh ngạc nhìn cô ta: “Khinh Hồng?”
“Thôi bỏ đi, chỉ là một bộ quần áo mà thôi.”
Thấy cô thờ ơ như thế, sắc mặt vẫn bình thường, tâm trạng không hề bị phá hỏng bởi vì chuyện này.
Trong nháy mắt, Vương Nhất liền cảm thấy khâm phục Lý Khinh Hồng.
Người thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết, tiểu tiết là cái gì?
Là tâm tính, là chuẩn mực.
Sở dĩ Lý Khinh Hồng không tranh giành là bởi vì sợ người phụ nữ trang điểm đậm đó à?
Đương nhiên không phải.
Mà bởi vì cô ta là người có chuẩn mực.
Cầm lên được, bỏ xuống được. Trên đời này, có bao nhiêu người có thể làm được sáu chữ này chứ?
Lý Khinh Hồng đã bày tỏ rõ mình sẽ không tranh giành, nhưng Vương Nhất vẫn cười nói: “Em nói không sai, nhưng mà anh là một người đàn ông, món đồ mà người phụ nữ mình thích bị cướp đi, đây không phải là chuyện nhỏ.”
Nói đến đây, ánh mắt Vương Nhất trở nên thâm thúy: “Anh đã nói rồi, chỉ cần là thứ em muốn, cho dù là sao trên trời thì anh cũng sẽ hái xuống cho em.”
Nói xong, anh sải bước đi vào trong cửa hàng.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Ánh mắt Lý Khinh Hồng dao động, do dự một chút rồi sau đó đi vào theo.
Lúc này, chiếc váy ấy đã được gói lại, đang đến giai đoạn quét thẻ trả tiền.
Thấy Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều quay lại, sắc mặt của nhân viên nữ có hơi xấu hổ: “Thưa quý khách, sao hai người lại quay lại?”
“Tại sao chúng tôi lại quay trở vào, chẳng lẽ cô không biết à?”
Vương Nhất nhìn thoáng qua cô ta, thản nhiên nói.
Thấy nhân viên nữ không nói lời nào, anh nhìn chiếc váy kia rồi nói: “Tôi nhớ là cô đã nói chiếc váy này là hàng không bán mà?”
Sắc mặt của nhân viên nữ lại càng thêm khó coi, cô ta không nói dối, quả thật chiếc váy này là hàng trưng bày không bán, nhưng mà tình nhân của nhà họ Lương đã coi trọng nó, cô ta có thể làm được gì?
Mặc dù chỉ đứng bên rìa nhà họ Lương, nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Lương, cô ta nhất định phải cung phụng như một vị khách lớn.
Nghĩ đến đây, nhân viên nữ cúi đầu mím môi nói: “Chuyện lúc nãy là do tôi đã lừa gạt hai người, tôi xin lỗi hai người, nhưng mà chiếc váy này không thể bán cho hai người được, hi vọng hai người thông cảm cho.”
“Nếu như tôi không thông cảm thì cô tính sao?”
Vương Nhất ngắt ngang lời cô ta, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Nhân viên nữ cắn răng, tiếp tục nói: “Trong cửa hàng vẫn còn rất nhiều sản phẩm mới ra mắt năm nay, một lát nữa tôi có thể giới thiệu cho hai người, giảm giá cho hai người, thật sự ngại quá..."
Thấy nhân viên nữ ngay cả che giấu cũng không che giấu được nữa, ánh mắt Vương Nhất lóe lên, lạnh nhạt nói: “Cho chúng tôi một lý do tại sao lại bán cho cô ta mà không bán cho chúng tôi, rõ ràng là chúng tôi tới trước.”
“Như vậy còn chưa rõ nữa à?”
Người phụ nữ trang điểm đậm cướp lời nhân viên nữ, mỉa mai cười nói: “Đương nhiên là sợ các người mua không nổi cái váy này rồi, một chiếc váy là biểu tượng cho thân phận, chỉ có người xinh đẹp như tôi mới có thể xứng với nó.”
Phốc...
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta, Vương Nhất nhịn không được mà cười thành tiếng.
Ngay lập tức, người phụ nữ trang điểm đậm như bị dẫm vào đuôi mèo, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận: “Anh cười cái gì mà cười, có gì đáng cười hả?”
Vương Nhất như nghe thấy một câu chuyện cười hài hước nhất trên đời này, anh không hề che giấu chút nào mà mỉa mai: “Có một câu ngạn ngữ như thế này "người sang biết mình đứng ở đâu", hiển nhiên cô không hiểu sự tinh túy trong câu nói này.”
“Anh có ý gì?” Người phụ nữ lại càng thêm tức giận.
Vương Nhất nhìn cô ta từ trên xuống dưới, đánh giá vài lần, thản nhiên nói: “Trên mặt cô toàn là hóa chất, làm sao có thể bì với vợ tôi được?”
Sau khi nói xong câu này, Vương Nhất nhẹ nhàng ôm lấy Lý Khinh Hồng.
Lý Khinh Hồng cũng bị chữ vợ cuối cùng làm cho rung động, sắc mặt đỏ bừng.
Câu nói này giống như đổ thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt khơi dậy lửa giận trong lòng cô ta: “Anh nói mặt mũi ai toàn là hóa chất hả?”
Cô ta tức giận vô cùng, hận không thể cào nát mặt Vương Nhất.
Cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, còn phẫu thuật rất nhiều, nhưng mà người khác không thể nói... cái này vừa là đánh vào mặt, vừa là khoét vào lòng.
“Ông xã à, anh nhìn anh ta đi, anh ta chê bai nhan sắc của em, còn sỉ nhục em..."
Đấu khẩu thì không phải là đối thủ của Vương Nhất, cô ta chỉ có thể cầu xin sự trợ giúp của người đàn ông ở bên cạnh.
Không ngờ tới người đàn ông ở bên cạnh không hề có phản ứng gì, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn Lý Khinh Hồng.
Thấy như vậy, cô ta tức gần chết đi được: “Hay cho anh, anh còn dám nhìn chằm chặp vào người ta, cảm thấy con nhỏ kia đẹp hơn em có đúng không hả?”
Lương Kiện lấy lại tinh thần, lập tức nhíu chặt mày.
So sánh với Lý Khinh Hồng, người phụ nữ trong ngực anh ta quả thật chính là một đôi giày rách, còn được chắp vá nhiều lần... người ta không cảm thấy mất mặt, nhưng mà mình đây cảm thấy mất mặt!
“Ở đây là bên ngoài, cô la to như thế làm cái gì, ngậm miệng lại cho tôi.” Lương Kiện quát lớn.
Nói xong, lại nhìn Lý Khinh Hồng, nho nhã lễ độ mỉm cười: “Chào cô, tính tình của cô ta xốc nổi như thế, cô đừng tức giận nha. Cửa hàng trưởng ở đây là bạn tôi, quả thật là nhân viên cửa hàng làm việc không đúng, nhưng mà cô có thể để nó cho chúng tôi không? Quần áo khác tùy hai người chọn, tôi sẽ tặng cho hai người, coi như là kết bạn.”
Thấy người đàn ông của mình không chỉ không nói chuyện giúp mình, thế mà còn mua quần áo cho người phụ nữ kia, Bạch Ý nhất thời ngẩn người.
Rất nhanh, cô ta liền lấy lại tinh thần, vẻ mặt âm trầm nhìn Lý Khinh Hồng, sau đó lại nói với Vương Nhất: “Làm phiền anh có đi ra ngoài thì quản tốt vợ của mình một chút, đừng có ghẹo hoa bắt bướm, quyến rũ người khác, nếu không thì sau này trên đầu anh mọc nhiều sừng mà cũng không biết.”
Đột nhiên lại bị mắng, Lý Khinh Hồng hơi bất ngờ, nhưng mà rất nhanh, đôi mắt lạnh nhạt liền trở nên lạnh lùng: “Ghẹo hoa mắt bướm, cô đang nói tôi à?”
“Chỗ này còn có người phụ nữ thứ ba nữa à?”
Bạch Ý vênh vang đắc ý nói: “Nếu như không phải cô quyến rũ chồng tôi thì làm sao chồng tôi có thể nói chuyện giúp cô chứ? Nhưng mà không sao hết, chồng tôi là người nhà họ Lương, có thể được anh ấy coi trọng là do cô may mắn, chỉ là sau này cô biết phân rõ ai lớn ai nhỏ là được.”
Bạch Ý càng nói càng quá đáng, dường như đang phát tiết lửa giận mà trước đó Vương Nhất mang đến cho mình.
Ánh mắt Lý Khinh Hồng trở nên vô cùng lạnh lẽo, đúng là cô có thể không so đo với phụ nữ, nhưng không có nghĩa là cô có thể để người khác sỉ nhục mình.
Vương Nhất lạnh mặt bước nhanh đi đến gần Bạch Ý.
Bỗng nhiên lại có một cái tay bắt lấy tay anh.
Vương Nhất quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng.
Chỉ nhìn thấy cô lắc đầu, mỉm cười nói: “Đàn ông đánh phụ nữ là không tốt.”
Vương Nhất bất ngờ, do dự một chút, vẫn là kiềm nén nửa giận trong lòng.
Bạch Ý thấy thế, cho rằng đối phương không dám đánh mình, lập tức lại càng mỉa mai ác hơn nữa: “Như vậy là đúng rồi, chồng tôi là người nhà họ Lương, ngoan ngoãn nhường chiếc váy này cho tôi, nói không chừng là chồng tôi tốt tính có thể dẫn cô đến quán rượu, nhờ vào nhan sắc của cô, miễn cưỡng một chút thì vẫn có thể xứng với chồng tôi..."
Chát!
Nhưng mà lời còn chưa nói hết, mặt Bạch Ý liền bị đánh một cái.
Trên mặt của cô ta in năm dấu tay vô cùng rõ ràng, bản thân hoàn toàn không kịp phòng bị, bị tát đến nỗi ngã xuống đất.
Cả cửa hàng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng đột ngột ra tay.
Ngay cả Vương Nhất cũng rất kinh ngạc, cô nói là đàn ông đánh phụ nữ là không tốt, sao mình lại ra tay trước rồi?
Chỉ thấy Lý Khinh Hồng đứng từ trên cao nhìn Bạch Ý, vẻ mặt châm chọc tiếp tục nói.
“Cho nên, chuyện đánh phụ nữ vẫn nên để tự phụ nữ bọn em ra tay thì tương đối tốt hơn.”