Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 747: Mau mau trưởng thành



Bốn chữ "phần tử nguy hiểm" đánh mạnh vào nội tâm Vương Nhất, khiến đồng tử của anh co rút dữ dội.

Chuyện Lạc Thanh Thủy nhắc tới chắc là những gì đã xảy ra ở tháp Thiên An ngày hôm đó, Lương Ý Hành dùng đoạn video từ năm năm trước để ép Lý Khinh Hồng giao ra dự án xây dựng đô thị, trên đường trở về, họ đã gặp phải sát thủ chuyên nghiệp.

Những sát thủ này rõ ràng là do "Võng Lượng" phái tới, nhưng ba vợ anh lại không truy cứu nguyên nhân, đổ hết trách nhiệm lên người anh, Vương Nhất sao có thể không tức giận được?

"Chắc chắn cậu cảm thấy rất khó hiểu phải không? Rõ ràng cậu cũng là người bị hại, sao anh rể lại năm lần bảy lượt đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu."

Lạc Thanh Thủy chớp chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, nói: "Thật ra lúc đầu tôi cũng không hiểu, nhưng sau đó đã hiểu ra."

Nói đến đây, vẻ mặt Lạc Thanh Thủy hơi kỳ quái: "Đây chính là chỗ cao minh của ông ta, nhìn sự tình hiểu ra bản chất."

Vương Nhất hơi kinh ngạc nhìn Lạc Thanh Thủy, vừa định hỏi cho ra nhẽ thì đột nhiên mí mắt anh giần giật, ngay sau đó thì ánh mắt trở nên kinh ngạc.

"Ông ta đã sớm hiểu ra..."

"Đúng vậy."



Lạc Thanh Thủy khịt mũi, cười: "Người bình thường sẽ lập tức đi tìm hung thủ, nhưng ông ta thì ngược lại, năm lần bảy lượt tìm đến cậu, bởi vì cậu chính là cội nguồn của tội ác! Khinh Hồng gặp phải sát thủ là do cậu đã làm liên lụy đến con bé!"

Càng nói, ánh mắt của Lạc Thanh Thủy càng trở nên sắc bén.

Đối diện với ánh mắt của bà ta, Vương Nhất run cả người, tim đập loạn xạ.

"Là tôi... làm liên lụy đến cô ấy?". Đam Mỹ Trọng Sinh

"Một người ba luôn cảm thấy có lỗi với con gái, từng thề sẽ đối tốt với con bé cả đời để nhận được sự tha thứ, bỗng nhiên một ngày biết được đứa con gái bảo bối của mình bị một người đàn ông vô dụng làm vấy bẩn, ông ấy sẽ cảm thấy thế nào?"

Lạc Thanh Thủy dùng giọng điệu đều đều nói chuyện: "Cậu cũng làm ba rồi, hẳn là hiểu cảm giác này đúng không?"

Vương Nhất ngồi trở lại ghế sô pha, hai tay vò đầu, trợn to hai mắt,

Anh chưa bao giờ cảm thấy rối loạn như giờ phút này, anh cũng có con gái, nếu như Vương Tử Lam gặp phải chuyện như vậy, khẳng định là anh sẽ phát điên.

"Không chúc phúc, không tiếp nhận, chỉ có vô cùng chán ghét."

Lạc Thanh Thủy nói tiếp: "Quân ăn cướp, tên cặn bã vô liêm sỉ, con cóc ghẻ,... đây đều là những cái tên anh rể tôi dùng để hình dung cậu."

Vương Nhất im lặng, Lý Khinh Hồng sợ liên lụy đến anh, nhưng trên thực tế, chẳng phải anh cũng liên lụy đến Lý Khinh Hồng sao?

Vấn đề này, cho đến tận ngày hôm nay, Vương Nhất mới phát hiện ra.

Đã từng có lúc anh vô cùng tự tin, tự tin có thể bảo vệ được Lý Khinh Hồng, nhưng bây giờ anh dao động rồi.

Không phải anh không tin vào thực lực của mình mà là e sợ xuất thân cao quý của Lý Khinh Hồng, cô ở trong thế giới mưa tanh gió máu của anh có biết bao nguy hiểm rình rập.

Giống như lần ám sát trước đó, Lý Khinh Hồng có thể chịu đựng được bao nhiêu lần?

Trong tương lai, liệu cô có vì lo cho sinh mạng của bản thân và con gái mà rời xa anh một lần nữa không?

Thân thể Vương Nhất đột nhiên run rẩy kịch liệt, đây chính là một nút thắt, không có cách nào gỡ bỏ.

"Bây giờ cậu đã biết tại sao tôi lại tới đây rồi chứ?"

Ánh mắt Lạc Thanh Thủy trở nên thâm thúy: "Sự kiên nhẫn của anh rể tôi đối với cậu có hạn, cậu và Khinh Hồng còn cả một chặng đường dài phía trước phải đi, chuyện có thể chia rẽ hai người nhiều vô số kể."

Câu nói thật phũ phàng, nhưng hiện thực thì luôn tàn nhẫn như thế.

Vương Nhất trầm mặc hồi lâu, nói lời cảm ơn Lạc Thanh Thủy từ tận đáy lòng: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn tôi, mặc dù tôi không phải thành viên nòng cốt của vương tộc Yến Đô, nhưng vẫn có khả năng khuyên can Lý Thế Nhân."

Lạc Thanh Thủy xua tay nói: "Người mà cậu cần cảm ơn là Khinh Hồng, con bé không chút do dự ở bên cạnh cậu, nó là tấm bình phong cuối cùng che chở cho cậu, cậu phải nắm chắc trái tim con bé."

Vẻ mặt Vương Nhất trở nên nghiêm trọng, Lạc Thanh Thủy nói "khuyên can" chứ không phải ngăn cản.

Điều này cũng có nghĩa là Lạc Thanh Thủy không có khả năng ngăn cản Lý Thế Nhân, chỉ có thể dùng lời lẽ thuyết phục ông ta.

Lạc Thanh Thủy liếc nhìn Vương Nhất, đột nhiên thở dài: "Thật ra con bé Khinh Hồng chuyện gì cũng biết nhưng nó không bao giờ nói ra, chỉ cần biết cậu bình an là nó yên tâm."

Vương Nhất lập tức thay đổi sắc mặt: "Vậy là bà đến Thiên An cũng là vì Khinh Hồng..."

"Cuối cùng cậu cũng nhận ra."

Lạc Thanh Thủy thở dài: "Toàn bộ vương tộc Yên Đô đều hy vọng con bé xảy ra chuyện, nó cũng quyết định đến hết đời cũng không bước chân vào Yên Kinh nữa, nhưng vì cậu, con bé không ngần ngại xuống nước nhờ tôi giúp đỡ... cô cháu gái hiếm khi mở miệng nói chuyện với tôi, người là dì tôi đây sao có thể không giúp?"

Vương Nhất nghe xong, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Cuối cùng anh cũng hiểu ý tứ sâu xa đằng sau những lời cay nghiệt của Lý Tinh Sở, nhưng phía Yên Kinh mãi không có tin tức gì, không phải vương tộc Yên Đô chỉ biết hù dọa, mà là Lý Khinh Hồng đã bí mật liên lạc với Lạc Thanh Thủy, Lạc Thanh Thủy đã ngăn Lý Thế Nhân lại.

"Khinh Hồng..."

Anh khẽ nỉ non tên của Lý Khinh Hồng, trong lòng đủ loại cảm xúc.

Lạc Thanh Thủy cũng cười tự giễu: "Cháu gái tôi cái gì cũng tốt, chỉ là quá cố chấp, việc gì đã quyết thì có đến chín trâu kéo cũng không lại, đúng là một người phụ nữ ngu ngốc."

"Tôi không hối hận khi đi theo anh ấy."

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng, bình tĩnh từ trên lầu truyền đến.

Vương Nhất và Lạc Thanh Thủy đều ngẩng đầu lên nhìn, Lý Khinh Hồng đang đứng ở lối vào cầu thang tầng hai, bình tĩnh nhìn họ.

"Khinh Hồng..."

Vẻ mặt của Vương Nhất vô cùng xúc động, bao nhiêu ngôn từ cũng không đẹp bằng tên cô.

Lạc Thanh Thủy hơi sửng sốt, sau đó khẽ cười: "Dì của cháu chưa bao giờ tin vào chuyện tình yêu nhảm nhí, còn không bằng trong túi có chút tiền, nhưng nhìn thấy hai đứa, dì nguyện ý tin vào tình yêu một lần."

"Thôi được rồi, cũng không còn sớm nữa, dì không quấy rầy hai đứa nghỉ ngơi, nhớ kỹ lời dì vừa nói."

Nói xong, bà ta đứng lên, quay đầu nhìn Vương Nhất một cái, sau đó xách túi rời đi.

Lúc đi ngang qua Vương Nhất, bà ta cố ý dừng lại bên cạnh anh, để lại một câu, nói xong thì nhấc chân, giẫm lên đôi giày cao gót màu đỏ, hừ một tiếng rồi rời đi.

"Bà ta đã nói gì với anh?"

Lý Khinh Hồng bước xuống cầu thang, hỏi.

Vương Nhất phục hồi lại tinh thần, không nói gì, chỉ đi tới trước mặt Lý Khinh Hồng, đột nhiên ôm cô vào lòng.

Lý Khinh Hồng lập tức mở to mắt, lúc đầu hơi kháng cự nhưng sau đó mặc cho Vương Nhất ôm.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được Vương Nhất đang ôm cô rất chặt, giống như muốn khảm cả người vào cơ thể cô.

Mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh, cảnh vật cũng đứng yên.

Những lời Lạc Thanh Thủy nói với Vương Nhất rất đơn giản.

"Cậu nhóc, mau mau trưởng thành đi."

Vương Nhất ôm lấy cơ thể mềm mại trong ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên

"Đã trưởng thành rồi."

Nàng công chúa xinh đẹp sẽ không phải chịu cảnh cô đơn nữa, một ngày nào đó hiệp sĩ của nàng sẽ đến với nàng.

Khi ấy, mây sẽ tan, mặt trời sẽ soi bóng lên những con sông ngọn núi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.