Hồ Minh Chính đích thân tiễn ba người Vương Nhất xuống tầng, dõi theo bọn họ rời đi, khóe miệng nhếch lên hiện ra độ cong lãnh khốc, xoay người quay lại văn phòng.
Anh ta ngồi ở vị trí của chủ tịch, cười trầm thấp.
“Ha ha ha... ha ha ha!”
“Đồ ngu, thật sự là đồ ngu dễ bị trúng kế.”
Tiếng cười dần dần từ trầm thấp trở nên cao vút, trong mắt của Hồ Minh Chính vậy mà cười chảy nước mắt.
Ông lão tóc trắng yên lặng nhìn, khẽ cười nói: “Cậu Hồ, buồn cười chỗ nào?”
“Ông Hàn, ông là khách khanh của thương hội Hồng Ưng, không nhìn ra bí mật trong đó sao?”
Hồ Minh Chính cười đủ rồi, cười ha hả nhìn sang ông lão tóc bạc gọi là ông Hàn này.
Nếu Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh biết thân phận của ông lão, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì thân phận khách khanh tôn quý hơn hội viên cao cấp.
Bọn họ độc lai độc vãng, không thuộc về bất cứ thương hội nào, chỉ treo tên ở thương hội Hồng Ưng thì có thể hưởng quyền lợi của tất cả hội viên, mà số lượng khách khanh cũng rất ít, nếu không phải sau lưng có năng lượng cực lớn, thương hội tuyệt đối sẽ không thể trao thân phận ‘khách khanh’.
“Ông Hàn, trò chơi này nhìn trông công bằng, thật ra đối với tôi mà nói, có cách thắng chắc.”
Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười gian manh: “Tuy tôi không biết các tiền bối của nhóm cổ đông đầu tiên, nhưng ông nội của tôi rất thân với bọn họ, thông qua ông nội tôi giới thiệu, tôi muốn có được sự ủng hộ của bọn họ, thật sự dễ như trở bàn tay, tên Vương Nhất, cậu ta một phiếu cũng không có được!”
Vừa nghĩ tới 12 ngày thì có thể có được tập đoàn Lệ Tinh, trên mặt Hồ Minh Chính lộ ra thần sắc phấn khích.
Ông Hàn lại cười lạnh nhạt: “Cậu Hồ, có tự tin đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đừng xem thường bất cứ ai, đây là lời khuyên chân thành tôi dành cho cậu.”
“Tôi biết rồi, ông Hàn.”
Ngoài miệng Hồ Minh Chính nói như vậy, trong lòng lại rất không cho rằng vậy.
Một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ để lên chức thì có thể gây nên sóng gió gì chứ?
...
Vương Nhất ngồi lại vào xem Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt cũng lên xe.
Chỉ có điều, hai người kia trên mặt mang theo vẻ lo lắng, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.
“Ông chủ lớn, cậu tại sao lại đồng ý trò chơi của cậu ta, lấy trực tiếp không phải là được rồi sao?”
Hồ Hoàng Việt cũng nói: “Phải đó, ông chủ lớn, cậu ta đề xuất trò chơi này nhất định là có lợi đối với cậu ta, nói không chừng, sẽ xảy ra biến cố---”
Vương Nhất đâu có không hiểu ý của Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh, nhưng anh vẫn cười hờ hững: “Điều mà các ông nói, tôi đều hiểu.”
“Vậy cậu tại sao còn---”
Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đều lú rồi.
Vương Nhất không trả lời, chỉ nhìn bầu trời đêm dần tối đi, cười đầy thâm ý.
“Hồ Hoàng Việt, ông chắc rất hận Hồ Minh Chính đó nhỉ?”
“...”
Lời này vừa dứt, Hồ Hoàng Việt lập tức sững người, Tăng Quốc Vinh cũng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, im miệng không nói.
Sắc mặt của Hồ Hoàng Việt thay đổi, lập tức trở nên xám xịt.
Qua gương chiếu hậu tối mờ, ông ta có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó của Vương Nhất, đang nhìn chằm chằm ông ta.
Trầm mặc hồi lâu, Hồ Hoàng Việt gật mạnh đầu.
“Hận.”
“Tôi có thể cho ông cơ hội trả thù nhà họ Hồ, tiền đề là tôi phải biết tại sao.” Vương Nhất lạnh nhạt nói.
Hồ Hoàng Việt rơi vào trong trầm mặc, trong mắt có sự giãy dụa, nhưng nhìn ánh mắt bình thản của Vương Nhất, cuối cùng rầu rĩ thở dài.
Ông ta biết, tới bước này, ông ta không thể không nói.
“Cậu Vương, tôi cảm ơn cậu trước.”
Hồ Hoàng Việt nhìn Vương Nhất với ánh mắt phức tạp: “Cậu là một ông chủ quan tâm thuộc hạ nhất mà tôi từng gặp.”
Ông ta đâu có nhìn không ra, Vương Nhất đồng ý ván cược của Hồ Minh Chính, chủ yếu là vì ông ta --- Đúng vậy, Vương Nhất có thể trực tiếp cưỡng chế đoạt lấy, nhưng như vậy, kết cục của Hồ Minh Chính chỉ là bị đuổi khỏi tập đoàn Cự Phong, chỉ có vậy mà thôi.
Mà Vương Nhất lại thuận theo cái bẫy nhảy xuống, một khi thắng ván cược thì có thể khiến Vương Nhất trả cái giá lớn, điều này chẳng phải là vì Hồ Hoàng Việt trả thù hay sao?
Đôi mắt của Vương Nhất không một gợn sóng, không nói lời nào, coi như chấp nhận lời cảm ơn của Hồ Hoàng Việt.
Hồ Hoàng Việt nhìn phong cảnh lùi lại ở xung quanh, thở dài: “Quá khứ của tôi rất phứ tạp, vậy nên tôi cũng nói ngắn gọn lại --- Nói đơn giản, tôi coi nhà họ Hồ là nhà, nhưng nhà họ Hồ lại không coi tôi là người của mình.”
“Có ý gì?” Vương Nhất hơi nhíu mày.
“Cậu Vương, tôi nghĩ cậu nhất định có trải nghiệm sâu sắc --- vào hào môn sâu như biển, từ đó tình thân là khách qua đường.”
Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt rất phức tạp: “Cách thức dạy dỗ của nhà họ Hồ cũ của chúng tôi có hơi khác với các gia tộc khác, từ nhỏ cổ vũ chúng tôi cạnh tranh tranh đoạt, chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân giành lấy, tụt lại thì sẽ bị đánh --- Loại hiện tượng này, nhỏ như việc ăn cơm, lớn thì như công việc cuộc đời, đều nhúng tay hết.”
“Buổi tối ăn cơm, đứa trẻ con nếu chạy chậm thì không có cơm, nếu ai bị bắt nạt, phụ huynh sẽ không oán trách người đánh người, ngược lại sẽ khen, đồng thời tức giận mắng người bị đánh, tức giận vì sự yếu ớt của người đó.”
“Đám trẻ con còn như vậy, giữa người lớn với nhau thì càng phổ biến, tất cả mọi người đều muốn tính kế loại bỏ đối phương, vì để có được tài nguyên có hạn trong gia tộc. Cả nhà họ Hồ không có bất cứ tình thân nào, giữa các anh chị em đâm xiên lẫn nhau là chuyện thường thấy.”
“Tôi của trước kia là người yếu nhất trong gia tộc, cũng là người bị bắt nạt thảm nhất.”
Nghe thấy Hồ Hoàng Việt nói, Vương Nhất và Tăng Quốc Vinh đều có vẻ mặt ngỡ ngàng, vẻ mặt xoắn xuýt.
Hồ Hoàng Việt là người giàu nhất Thiên An, lại có quá khứ như vậy.
Trong đầu của Vương Nhất bỗng hiện ra một câu: “Bạn mạnh là một loại ngông cuồng, bạn yếu chính là một loại tội.”
“Sau đó thì sao?” Tăng Quốc Vinh hỏi.
Hồ Hoàng Việt cười tự giễu, nói: “Người yếu đuối, ngay cả quyền lựa chọn cuộc sống của mình cũng không có, cuộc đời của tôi bị gia tộc coi như lợi ích mà giao dịch, bắt tôi lấy một người mình không yêu, rồi lúc đó vào ở rể.”
“Lúc đó, tôi đã có người yêu, lần đầu tiên phản đối quyết định của gia tộc, lén lút cùng với vợ của tôi rời khỏi Thành phố Giang, nhưng ở trên đường gặp phải sự truy sát của nhà họ Hồ.”. truyen bjyx
“Sau đó thì sao?”
Giọng nói của Vương Nhất âm trầm hỏi, trong giọng điệu, vậy mà mang theo một chút sát ý.
Đây là lần đầu tiên anh nảy sinh sát ý lớn như vậy đối với một gia tộc chưa từng hiểu.
Sắc mặt của Hồ Hoàng Việt rất bình tĩnh: “Lực lượng của một mình tôi làm sao là đối thủ của cả nhà họ Hồ? Rất nhanh thì bị đuổi kịp, không chỉ tôi bị thương, người vợ đã mang thai đó của tôi cũng bị thương.”
“Đứa trẻ trong thai may mắn không bị thương, tôi liều chết cứu vợ của tôi ra, trốn tới Thiên An, vợ của tôi đã chết sau khi sinh ra đứa con của chúng tôi, từ lúc đó trở đi, tôi đã thề tôi phải trả thù nhà họ Hồ.”
Giọng nói của ông ta bình tĩnh, nhưng Vương Nhất lại cảm nhận được sự đè nén của thù hận cực lớn.
Đây là một gia tộc biến thái, không những thao túng cuộc đời của ông ta, còn nỗi hận giết vợ, chẳng trách nhà họ Hồ là gia tộc sinh ra ông ta nuôi ông ta lớn nhưng Hồ Hoàng Việt lại hận gia tộc này thấu xương.
“Vào lúc con gái của tôi 3 tuổi, nhà họ Hồ lại tới tìm tôi, khi chạy trốn, tôi và con gái bị lạc nhau, mãi tới bây giờ, tôi cũng chưa tìm được con gái đã thất lạc của tôi, lúc đó sự nghiệp của tôi đã có khởi sắc, được thương hội Hồng Ưng nhìn trúng, nhưng đây không phải là điều tôi muốn, nguyện vọng lớn nhất của tôi là tìm được con bé.”
Nói đến đây, hốc mắt của Hồ Hoàng Việt đỏ lên, giọng nói cũng mang theo một chút nghẹn ngào.
Tăng Quốc Vinh không lên tiếng, chỉ dùng sức vỗ vai của Hồ Hoàng Việt, từ hành động đó an ủi.
Vương Nhất lại bỗng nhiên hỏi: “Có ảnh của con gái ông không?”
Với khả năng của anh, muốn tìm một người, không phải chuyện khó.
“Có.”
Hồ Hoàng Việt rút ra một tấm ảnh nhăn nhúm: “Đây là con gái của tôi.”
Vương Nhất cầm lấy xem, cảm thấy cô bé trong ảnh có chút quen mắt.
Sau khi nhớ kỹ lại, đột nhiên buột miệng nói ra một cái tên.