Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 477: Không nể mặt



Bảo người khác ra tay và tự mình ra tay là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Lương Nhật Tân chưa từng giết người, giờ bảo anh ta giết người, chuyện này tuyệt đối không thể!

Nhìn con dao găm sáng loáng trên mặt đất, lại nhìn nụ cười kỳ quái trên mặt Vương Nhất, Lương Nhật Tân lập tức hiểu ra Vương Nhất đang thử anh ta.

Anh vẫn không tin tưởng mình!

Trước mắt, liều thuốc an thần của nhà họ Lương, Lương Lĩnh Nam, đã chết, một số tài sản của nhà họ Lương đang bị nhà họ Thẩm dần dần chiếm lấy, nếu mất đi chiếc ô Vương Nhất này, ngày diệt vong của nhà họ Lương sẽ không còn xa.

Ngược lại, Vương Nhất có thể từ một ngôi sao chổi bị gia tộc khinh thường, từng bước đi đến ngày hôm nay, chắc chắn không phải may mắn - Lương Nhật Tân đang đánh cược, cược xem liệu anh ta có thể vươn tới tầm cao mới trong nhà họ Lương hay không. Ngôn Tình Sắc

"Tôi nghĩ anh nên mau chóng đưa ra lựa chọn đi, anh ra tay hoặc tôi ra tay, tôi không có nhiều thời gian đâu."

Lúc này, giọng nói bình tĩnh của Vương Nhất lại truyền đến, đây chính xác là đang thúc giục Lương Nhật Tân.

Nếu Lương Nhật Tân ra tay, anh ta có thể liên thủ với Vương Nhất, nhưng song song với đó sẽ mang tội danh giết anh họ, có thể bị đi tù!

Nếu là Vương Nhất ra tay thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa, nhưng anh ta và Vương Nhất sẽ không có liên quan gì, sau này nếu như nhà họ Lương bị kẻ thù mạnh nuốt chửng thì Vương Nhất sẽ không ra tay giúp đỡ...

Nếu là bạn thì sẽ chọn thế nào?

Lương Nhật Tân trán lấm mồ hôi, nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Đột nhiên, một vẻ kiên quyết thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh ta, anh ta nhặt con dao găm do Lãnh Nhan ném ra, ánh mắt trở nên cuồng loạn.

"Anh Vương, tôi sẽ giúp anh giết người này!"

Lúc nói ra những lời này, anh ta gần như cắn răng nghiến lợi mà nói.

"Vậy ra tay đi."

Vương Nhất làm động tác mời, trên môi nở nụ cười.

"Không, Nhật Tân, anh là anh họ của em, em không thể giết anh được!"

Lương Ý Hành vô cùng hoảng sợ, rống lên.

Bốp!

Lương Nhật Tân tát mạnh một cái vào mặt Lương Ý Hành.

"Tôi muốn giết anh vì ba lý do!"

Trán anh ta nổi đầy gân xanh, vẻ mặt hung ác như dã thú ăn thịt người.

"Đầu tiên, anh liên thủ với mẹ anh ép chết mẹ tôi, còn muốn giết chết tôi chỉ vì tôi là đứa con hoang của một người đàn ông khác! Anh đáng chết!"

"Thứ hai, anh giết chết ông nội, người mà tôi yêu quý nhất, anh đáng chết!"

"Cuối cùng, anh không nên ra tay với vợ anh Vương, anh phải xuống địa ngục để đền tội!"

Bùm!

Vừa nói xong câu cuối cùng, cả người Lương Nhật Tân tràn đầy sát khí, anh ta giơ con dao găm lên, đâm mạnh xuống.

"Chậc chậc, xem tôi đang thấy gì này, anh em trong nhà chém giết lẫn nhau!"

Ngay khi Lương Nhật Tân chuẩn bị xuống tay với Lương Ý Hành, sau lưng anh ta bỗng vang lên một tiếng cười cợt.

Con dao găm trong tay Lương Nhật Tân cũng dừng lại giữa không trung, nhìn lại thì thấy một con Hồng Kì đen, đậu ở cửa biệt thự nhà họ Lương, một thanh niên mặc vest đen thong dong bước xuống xe.

"Thẩm Tử Kiện?"

Nhìn thấy người đang tới, ánh mắt Lương Nhật Tân lập tức phát lạnh, anh ta tức giận mắng: "Mấy ngày nay anh đã vơ vét bao nhiêu của cải nhà họ Lương, giờ còn dám vác mặt tới đây!"

Lương Ý Hành nhìn thấy Thẩm Tử Kiện tới như thể nhìn thấy một vị cứu tinh: "Tử Kiện, mau cứu tôi!"

Nhìn thấy Lương Ý Hành sắp thành ma dưới dao của Lương Nhật Tân, Thẩm Tử Kiện cười đáp lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhìn về phía Lương Nhật Tân: "Thương trường như chiến trường, công ty của anh làm ăn không tốt, khiến cho rất nhiều người mất việc, lẽ nào không cho người khác mua lại?"

"Theo quan điểm của tôi, tôi cảm thấy mình đã làm được chuyện tốt, cứu vớt được rất nhiều người - nhiều công ty trên bờ vực phá sản của anh được nhà họ Thẩm chúng tôi mua lại đều đang có chuyển biến tốt."

"..."

Tất cả người nhà họ Lương đều giận dữ nhìn về phía anh ta nhưng không dám nói gì.

Đây chính hệ lụy của việc Lương Nam Lĩnh qua đời, khi Lương Nam Lĩnh còn sống, mưa thuận gió hòa, mọi việc đều vận hành đúng quy trình, Lương Lĩnh Nam vừa qua đời, công ty mất đi người trụ cột, không chỉ gặp vấn đề về vận hành mà giá trị thị trường cũng giảm mạnh.

Đây là bởi vì nhà họ Lương đã xảy ra chuyện, cho nên nhà họ Thẩm mới lợi dụng tình hình nhảy vào, chỉ bằng Lương Ý Hành thì còn lâu mới giải quyết được vấn đề này.

Nhưng lúc này, Vương Nhất đã tiến lên một bước, thản nhiên nhìn anh ta: "Tôi đoán Thẩm Thiên Sơn đã dạy anh đạo lý "Thấy được rồi thì thu tay" nhưng đáng tiếc là anh không hiểu."

Thẩm Tử Kiện bật cười: "Anh Vương cứ nói đùa, nhà họ Thẩm chúng tôi có ngày hôm nay cũng là do anh Vương ban tặng - anh Vương đừng từ chối, để Tử Kiện tôi đây vái anh ba vái."

Nói xong, anh ta giữ nét mặt tươi cười, thực sự học theo cách của người xưa, hơi khom lưng, vái Vương Nhất ba vái.

Vương Nhất mặt không đổi sắc, ánh mắt của Lãnh Nhan phía sau đầy sát khí, hành động này nhìn qua thì giống như cảm tạ Vương Nhất nhưng thật ra là đang giễu cợt anh.

Lãnh Nhan sao chịu đựng được loại chuyện này, định ra tay ngay tại chỗ, nhưng bị Vương Nhất liếc một cái, chỉ đành nhịn xuống.

Trong vài ngày tới, Thẩm Tử Kiện sẽ phải ôm gối mà khóc.

"Anh tới đây không phải chỉ để nói mấy lời sáo rỗng này chứ?"

Sau khi thu hồi tầm mắt, Vương Nhất đột nhiên nhìn Thẩm Tử Kiện, vô cùng quan tâm hỏi.

"Đương nhiên không phải."

Thẩm Tử Kiện cúi đầu liếc nhìn Lương Ý Hành, nghiêm túc nói: "Tử Kiện không được cái nết gì chỉ là sống có nghĩa khí, gặp phải chuyện bất nghĩa anh em tương tàn, đương nhiên là muốn ngăn cản."

Dừng một lúc, anh ta nhìn về phía Lương Nhật Tân: "Người anh em Nhật Tân, rốt cuộc là có chuyện lớn gì mà anh lại đi kề dao vào cổ anh họ mình như thế?"

Lương Nhật Tân hung dữ nhìn anh ta nhưng không nói gì.

Anh ta cảm nhận được áp lực rất lớn, Thẩm Tử Kiện đang nói đến chuyện đạo đức, anh ta thật sự không xuống tay được.

Bỗng nhiên, Vương Nhất cười khinh bỉ một tiếng.

"Thẩm Tử Kiện, rõ ràng người hãm hại nhà họ Lương là anh, hiện tại anh còn đứng ra nói thay cho họ - tiếng tốt nhà họ Thẩm cũng muốn, mà thanh danh nhà họ Thẩm chẳng chịu buông tay, làm kỹ nữ còn thích lập đền thờ trinh tiết, đây không phải cách anh hay làm."

Nụ cười trên mặt Thẩm Tử Kiện lập tức biến mất: "Anh Vương, ý anh là gì?"

"Có phải là..."

Vương Nhất nhìn về phía Lương Nhật Tân: "Không cần để ý đến anh ta, vứt lời nói của anh ta cho chó ăn là được, anh ta làm Đông Quách tiên sinh của anh ta, anh giết người của anh."

"..."

Biểu cảm của Lương Nhật Tân và Thẩm Tử Kiện đều thay đổi.

Lương Nhật Tân vốn dĩ vì anh mà quyết tâm giết Lương Ý Hành, giữa chừng lại gặp Thẩm Tử Kiện, quyết tâm đã mất hết, giờ Vương Nhất lại bảo anh ta không cần để ý đến người khác, làm vậy sao anh ta ra tay được?

Thẩm Tử Kiện vì lời nói của Vương Nhất mà mất hết mặt mũi, điều này khiến cho anh vô cùng khó chịu.

"Anh thử bảo anh ta ra tay xem?"

Anh ta lạnh lùng nhìn Vương Nhất, trong lời nói mang theo sự uy hiếp.

Vương Nhất cười to ba tiếng, sau đó vung tay: "Lương Nhật Tân, còn không mau ra tay?"

Lương Nhật Tân cắn răng, dùng dao đâm xuống.

"Tử Kiện, cứu..."

Tiếng kêu thảm thiết của Lương Ý Hành đột nhiên im bặt.

Lương Nhật Tân dùng dao đâm vào cổ Lương Ý Hành, máu bắng tung tóe, phun khắp mặt anh ta.

Nhìn thấy Lương Ý Hành chết trước mắt mình, sắc mặt Thẩm Tử Kiện trở nên u ám.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.