Âm thanh va chạm chói tai, đừng nói là Vương Nhất, cả Lý Khinh Hồng ở trong xe cũng không nhịn được mở to mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô trừng mắt không thể tin nổi.
Chiếc Mercedes-Benz bị húc nát, toàn bộ kính trên thân xe vỡ tan tành, khói bụi bốc lâu dày đặc tứ phía.
Chiếc xe của cô cũng không khá hơn là bao, phần đầu xe biến dạng hoàn toàn, động cơ liên tục phát ra tiếng xèo xèo.
Tuy nhiên, nhờ cú va chạm vừa rồi, túi khí trong xe cũng tự động bung ra, cả cô và Vương Nhất đều đập trúng túi khí nên không bị thương.
Còn chủ nhân chiếc Mercedes-Benz kia lại không may mắn như vậy, hắn ta không chỉ bị ô tô đè mà một vài mảnh vỡ trên xe rơi ra, đâm mạnh vào trong, không biết có đâm trúng người hắn ta không.
Lý Khinh Hồng ngây người, sau đó mới phản ứng lại, cô tức giận nhìn Vương Nhất: "Tại sao không đạp phanh!"
Vương Nhất bĩnh tĩnh nói "Chiếc xe đó vốn muốn tông chết chúng ta, cho dù chúng ta giảm tốc độ thì hắn cũng sẽ tông vào.”
Nghe thế, Lý Khinh Hồng thầm ngạc nhiên, đúng vậy, sao lại đi ngược chiều trên cao tốc chứ? Lại còn phóng nhanh như thế.
Cô đặt Vương Tử Lam đang ngủ say vào phía sau xe rồi tháo dây an toàn, sau đó lập tức xuống xe để kiểm tra tình hình.
Vương Nhất cũng xuống xe rồi đi đằng trước đến chỗ chiếc Mercedes-Benz.
Anh lo rằng người Nam Việt trong xe chưa chết và sẽ tấn công Lý Khinh Hồng.
Nhưng khi anh đến gần, một lượng lớn chất lỏng màu đỏ sền sệt từ dưới xe chảy ra, sắc mặt Lý Khinh Hồng lập tức tái nhợt, cô che miệng lại.
"Anh ta đã chết!"
Vương Nhất vẫn bình tĩnh, trên mặt không chút dao động.
Những ai muốn hãm hại người bên cạnh anh đều đáng chết..
Lý Khinh Hồng không nghĩ thế, cô đang định nói gì đó thì đột nhiên một bóng đen từ sau xe chạy tới và cầm dao găm đâm vào cổ cô.
"Cẩn thận!"
Vào thời khắc mấu chốt, Vương Nhất đã kịp thời xuất hiện bên cạnh Lý Khinh Hồng rồi ôm cô, nhảy sang một bên.
Cánh tay của anh rất rộng, trực tiếp ôm Lý Khinh Hồng vào trong lòng, một luồng hơi thở nam tính mạnh mẽ bỗng xông thẳng vào mặt cô, trong giây phút đó Lý Khinh Hồng lập tức sững sờ.
Cô ngẩng đầu, nhìn góc nghiêng bén như dao của Vương Nhất tới thất thần.
Đường nét của anh thật góc cạnh, đôi mắt của anh thật sắc nét, bộ ngực của anh thật cường tráng——
Keng----
Cùng lúc đó, từ phía sau truyền đến âm thanh dao cắm vào thân xe chói tai.
Anh ta đã đâm một lỗ vào không khí, thùng xe vốn đã nát, lại bị kéo bằng một sợi dây sắt dài, tấm sắt cuộn sang hai bên thành từng mảng, lộ ra những mảng lớn rỉ sét màu đỏ sẫm.
Trong nháy mắt, Vương Nhất ôm Lý Khinh Hồng sang bên cạnh, lúc này Lý Khinh Hồng mới nhận ra mình đang được Vương Nhất bế trong lòng, sắc mặt cô lập tức đỏ bừng.
"Thả, thả em xuống!"
Cô biết mình lại trách nhầm Vương Nhất rồi, nhưng lúc này tim cô đập thình thịch, không có sợ hãi, chỉ có xấu hổ. 𝐓r𝐮yện chính ở ⩵ tr𝐮𝐦tr𝐮 y𝑒n.𝖵N ⩵
Vương Nhất đặt cô xuống rồi nói với cô: "Mau trốn lên xe đi."
Lý Khinh Hồng không do dự, lên xe, thấy Vương Tiểu Lam vẫn đang ngủ trong xe, cô thở phào nhẹ nhõm.
Hiện trường chỉ còn lại Vương Nhất và tên sát thủ Nam Việt. Vương Nhất lạnh lùng sải bước về phía anh ta.
"Lúc trước tôi đã hoài nghi, nếu đã là sát thủ thì sao có thể bị tôi nổ chết được, quá không chuyên nghiệp rồi.”
Tên sát thủ Nam Việt im lặng không đáp, chỉ sờ nhẹ lên con dao găm trên tay.
Nhưng không phải là anh ta không bị thương, nếu là người bình thường thì đã sớm chết dưới cú tông của Vương Nhất rồi. Tuy anh ta kịp thời tránh được nhưng vẫn bị thương không nhẹ.
Bụng trái của anh ta bị tấm sắt đâm thủng, máu liên tục chảy ra, dựa trên vết thương thì có lẽ đã đâm trúng dạ dày rồi.
"Khai chủ nhân của anh ra thì tôi sẽ tha cho anh một mạng.”
Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh như đang nói chuyện tầm thường.
Tên sát thủ Nam Việt không đáp, sau khi im lặng một lúc, anh ta chợt bỏ chạy về hướng ngược lại.
Tên sát thủ giống như những con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, tìm kiếm cơ hội để giết người chỉ trong một đòn.
Nếu một kích không thành thì bọn chúng có thể rơi vào tình thế nguy hiểm. Bây giờ anh ta tìm cơ hội bỏ đi, chờ lần săn mồi tiếp theo.
Nhưng người anh ta gặp lại là Vương Nhất.
"Đi được không?"
Vương Nhất cười lạnh, tốc độ của tên sát thủ Nam Việt đủ nhanh, nhưng vẫn bị Vương Nhất thu vào tầm mắt.
Anh bước tới rồi lập tức biến mất, sau đó, anh lại xuất hiện trước mặt tên sát thủ Nam Việt.
Tên sát thủ Nam Việt tái mặt vì kinh ngạc, anh ta định tiếp tục chạy trốn bị Vương Nhất nắm lấy vai rồi dùng lực bóp thật mạnh.
Tên sát thủ Nam Việt đau đớn, trong mắt hiện lên vẻ kinh hoàng, anh ta nhận ra thực lực của Vương Nhất vượt xa mình.
Sau khi siết chặt vai anh ta, Vương Nhất dùng lực kéo lại, đồng thời vung đấm lên.
Rốp ----
Răng vỡ vụn, thịt bay tung tóe.
Tên sát thủ Nam Viện trực tiếp bị một đấm này khiến cho hai mắt trợn ngược rồi ngất xỉu tại chỗ.
Sau khi nhẹ nhàng giải quyết tên sát thủ Nam Việt, lông mày của Vương Nhất vẫn không buông lỏng, giải quyết một tên sát thủ chẳng tính là gì, quan trọng là làm sao để tìm ra kẻ đứng đằng sau.
Có lẽ đó là tàn tích của nhà họ Văn ở Thành phố Giang, nhưng nhiều khả năng đó là thế lực ở Thiên An, nếu vì lý do gì thì quá nhiều rồi.
Anh gọi cho Lãnh Nhan, sau khi biết thiếu chủ gặp phải sát thủ giữa đường, cô ta vừa kinh ngạc vừa tức giận rồi lập tức phi tới hiện trường.
"Kẻ giết người này giao cho cô thẩm vấn. Dù dùng phương pháp nào cũng phải tra ra chủ nhân đứng sau hắn!"
Một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt Vương Nhất: "Không loại trừ khả năng hắn ta là sát thủ 'Võng Lượng', cần chú ý đến việc hắn cắn lưỡi tự sát.”
Sát thủ Võng Lượng có cài bom chip trong đầu, ngay khi chết, chúng sẽ phát nổ.
"Vâng!"
Lãnh Nhan lạnh lùng vác tên sát thủ Nam Việt nên như một con có chết.
Sau đó, lại báo cho Tôn Chính Vũ của nhà họ Tôn để giải quyết vụ tai nạn xe hơi trên đường cao tốc.
Loại chuyện vặt vãnh này không cần làm phiền những gia tộc khác, cứ để nhà họ Tôn xử lý là được.
Trong thời gian này, Tôn Chính Vũ luôn đợi lệnh của Vương Nhất, khát khao muốn được phục vụ Vương Nhất để thể hiện lòng trung thành của mình.
Sau khi nhận được cuộc gọi, Tôn Chính Vũ lập tức hạ lệnh xuống, còn ông ta thì đích thân đi đón Vương Nhất.
"Cậu Vương!"
Tôn Chính Vũ cung kính mở lời.
Vương Nhất gật đầu: "Xe của chúng tôi bị hỏng, ông có thể cho vợ chồng tôi đi một đoạn không?"
"Đương nhiên là được----"
Tôn Chính Vũ biết Vương Nhất đã lập gia đình nhưng không hề biết vợ của anh là ai.
Ông ta quay đầu lại muốn xem vợ của Vương Nhất là ai. Khi vừa nhìn thấy Lý Khinh Hồng, vẻ mặt của Tôn Chính Vũ như thể vừa nhìn thấy ma, ông ta vô cùng sửng sốt.
"Lý tổng?! Sao cô lại ở đây?"
"Tôi là vợ của anh ấy."
Lý Khinh Hồng bình thản nói.
Câu này khiến Tôn Chính Vũ trầm mặc hồi lâu, rất lâu mới có thể hoàn hồn.
Ông ta nhìn về phía Vương Nhất lần nữa, ánh mắt càng thêm kinh ngạc, giống như đang nhìn một vị thần.
Nữ giám đốc băng sơn ngọc khiết đầu tiên của Thiên An lại gả cho Vương Nhất, đúng là sự kết hợp của chúa mà!
Tôn Chính Vũ sẵn sàng làm tài xế đưa cả gia đình Vương Nhất về nhà.
Reng reng reng ----
Trên đường đi, điện thoại của Lý Khinh Hồng reo lên, là Bạch Vũ của nhà họ Bạch gọi.
"Cô Lý, muộn như vậy rồi, tôi không quấy rầy cô chứ?"
Trong điện thoại, Bạch Vũ cười lớn.
"Quấy rầy rồi."
Giọng của Lý Khinh Hồng lạnh như băng, đẩy người khác ra xa nghìn dặm: "Sếp Bạch có chuyện gì sao?"
Bạch Vũ cũng không bận tâm,, ông ta cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là để chúc mừng cho sự hợp tác thành công giữa Giải Trí Huy Hoàng và quý công ty, tôi định tuần sau sẽ tổ chức một bữa tiệc. Cô Lý và cậu Vương nhất định phải tới đó.”
Vương Nhất ngồi cạnh nghe tới đây, trong mắt chợt lóe sát ý.