Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 415: Mất dấu võng lượng



Giọng nói của Lý Khinh Hồng giống như một dòng suối mát, trong nháy mắt phá tan lệ khí điên cuồng sinh sôi trong nội tâm Vương Nhất.

Cơ thể anh khựng lại, chung quy cũng không có ý định ném Lương Ý Hành xuống, nhưng là cũng không có đem hắn kéo lên, để cho anh ta không chết không sống treo như thằn lằn vậy.

Bên ngoài mưa gió càng ngày càng lớn hơn, tiếng sấm gào thét, giống như muốn hủy diệt thế giới đầy tội ác này, nhưng nội tâm Vương Nhất lại vô cùng yên tĩnh, không nhúc nhích, cứ để cho Lý Khinh Hồng ôm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh cảm nhận được bả vai của Lý Khinh Hồng đang khẽ rung động.

Cô cố gắng nhịn tiếng khóc đi, nhưng vẫn bị Vương Nhất nhận ra.

anh nhìn tia chớp không ngừng lóe ra, giọng nói trầm thấp, cũng có chút bất đắc dĩ: "Anh đã hứa, sẽ không để em khóc nữa, sao em lại khóc nữa rồi?”

Lý Khinh Hồng nín khóc mỉm cười, nhưng hai mắt vẫn đỏ như trước, ôm Vương Nhất ôm chặt hơn: "Em không muốn anh giết người, mặc kệ người khác đối xử với chúng ta như thế nào, chúng ta cũng không thể làm như vậy, anh có Tử Lam, còn có em -- chúng em năm năm qua không có anh, bây giờ không muốn lại mất đi anh nữa.”

Vương Nhất không nói gì, nặng nề nhắm mắt lại.

Lúc Vương Nhất trầm mặc, toàn bộ phòng ăn cũng một khoảng không yên tĩnh, Kim Thúy Như, Thẩm Tử Kiện, tất cả các cậu chủ của các nhà khác đều tâm tình phức tạp, hoặc sợ hãi nhìn anh.



Sau đó, tất cả mọi người phát hiện, sát ý lạnh như băng trong phòng, giống như thủy triều, rút lui từng chút từng chút một.

Khi Vương Nhất mở mắt lần nữa, trên người anh không còn sát khí nữa, trên mặt còn mang theo một nụ cười nhu hòa: "Được, anh đồng ý với em, không giết người."

Trong lúc nói chuyện, cổ tay vừa dùng sức, Lương Ý Hành nửa sống nửa chết bị treo ở bên ngoài đã được Vương Nhất ném trở vào.

Chỉ là, anh ta mặt mũi tràn đầy sợ hãi, hai mắt dại ra, ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.

Vương Nhất ngay cả nhìn cũng không nhìn anh ta một cái, chậm rãi xoay người lại, nhu hòa nhìn Lý Khinh Hồng: "Anh chỉ là không muốn người khác làm tổn thương em."

“Em cũng vậy”

Lý Khinh Hồng đỏ mắt nói: "Kỳ thật, nếu như thời gian quay ngược trở lại năm năm trước, em vẫn sẽ không chùn bước cứu anh."

Cả người Vương Nhất chấn động, trên mặt lại hiện lên vẻ áy náy.

Đây chính là Lý Khinh Hồng, từ đầu đến cuối, cô luôn là một người lương thiện.

“Hừ.”

Kim Thúy Như ở một bên nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đang ôm nhau, trên khuôn mặt cổ điển cũng hiện lên vẻ không vui, nặng nề hừ một tiếng, mắt lạnh nhìn về phía Thẩm Tử Kiện và những cậu chủ kia: "Mấy cậu còn không mang anh ta đi?”

Thẩm Tử Kiện lúc này mới chợt giật mình phản ứng lại, sắc mặt âm ngoan nói một câu: "Chuyện này chưa xong đâu!”

Sau đó nhanh chóng đỡ Lương Ý Hành sợ tới mức đi không được đứng lên, rời khỏi phòng ăn.

Những anh chàng công tử khác thấy thế, cũng trong nháy mắt giống như mất đi người cầm đầu, vội vàng chạy trốn.

Tâm tình Kim Thúy Như lúc này mới thoáng tốt lên một chút, nhưng vẫn là vẻ mặt tối tăm.

Thư ký phía sau tò mò nhìn Vương Nhất một cái, trong mắt kinh ngạc, xem ra, cô chủ rất quan tâm người đàn ông này...

Theo Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiện cùng một đám người công tử kia rời đi, cảm xúc của Lý Khinh Hồng cũng ổn định lại.

Vừa nghĩ tới trước mắt bao người, mình lại chủ động ôm Vương Nhất, còn nói lời động tình như thế, hai má Lý Khinh Hồng lập tức ửng đỏ, phản xạ có điều kiện, đẩy Vương Nhất ra.

Vương Nhất cũng không thèm để ý, chuyện năm năm trước giống như ác mộng hành hạ Lý Khinh Hồng, nhưng mà, quan hệ của hai người cũng bởi vậy tiến thêm một bước.

Nhưng trong trường hợp này, có một bóng đèn siêu lớn, nên cũng không mấy tuyệt vời nữa rồi.

Vì vậy Vương Nhất nhìn về phía Kim Thúy Như, nói: “Cô Kim, chẳng lẽ cô không cảm thấy, bây giờ cô đang rất sáng rất sáng sao?”

Kim Thúy Như lạnh mặt, hai tay ôm ngực, hừ lạnh một tiếng: "Vương Nhất, anh thật đúng là vô tình, tôi tốt bụng giúp anh, anh lại còn chê tôi làm bóng đèn.”

Vẻ mặt Vương Nhất cũng xấu hổ, chỉ có thể trầm giọng nói một câu: "Xin lỗi."

Nhưng Kim Thúy Như vẫn không có ý đi, ngược lại chủ động đi tới trước mặt Vương Nhất, liếc Lý Khinh Hồng một cái, nói: "Video này, cô định giải quyết như thế nào? video gốc trong tay Lương Ý Hành, hình như là thật.”

Nhắc tới cái này, ánh mắt Vương Nhất cũng trở nên thâm thúy: "Xem ra phải tự mình đi tới nhà họ Lương một chuyến."

“Mục đích của nhà họ Lương chẳng qua đơn giản chỉ là hạng mục xây dựng thành phố, nhưng hạng mục xây dựng thành phố không thể giao cho bọn họ được.”

Lúc này Lý Khinh Hồng cũng khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Cho dù video trong tay anh ta là thật, cũng chỉ là một cái video mà thôi, không ảnh hưởng đến chuyện lớn."

“Cô Kim, rất cảm ơn cô đã ra tay hỗ trợ.”

Dừng một chút, cô lại nhìn về phía Kim Thúy Như, thản nhiên nói: "Cô ra mặt, đơn giản cũng là vì hạng mục xây dựng thành phố, Lý Khinh Hồng tôi không phải là người vong ân phụ nghĩa, đồng ý với cô, nhất định sẽ làm được, hạng mục xây dựng thành phố, tôi sẽ hợp tác với cô."

Kim Thúy Như nhíu mày: "Cô thật sự cho rằng tôi vì hạng mục xây dựng thành phố mới đặc biệt chạy tới đây sao?"

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Mặt Lý Khinh Hồng trầm xuống, giọng nói cũng đầy uy nghiêm.

Vương Nhất đứng ở giữa hai cô gái bỗng nhiên sửng sốt, anh kinh ngạc phát hiện, không khí trong phòng dần dần trở nên khẩn trương, còn trở nên có chút kì lạ.

Hai cô gái giằng co không dứt, cuối cùng, Kim Thúy Như thu hồi ánh mắt, không dấu vết quét Vương Nhất một cái: "Anh theo tôi ra ngoài, tôi có lời muốn nói với anh?”

Lý Khinh Hồng nhất thời không vui, cảnh giác nhìn chằm chằm Kim Thúy Như: "Có cái gì mà không thể ở đây nói."

Kim Thúy Như cũng không giải thích gì, chỉ nhìn Vương Nhất nói: "Chuyện tình báo này liên quan đến người đứng sau màn quay đoạn video này, anh không nghe, thì đừng có mà hối hận."

Vương Nhất trầm mặc trong chốc lát, vẫn đi theo ra ngoài: "Xin lỗi, Khinh Hồng."

Chẳng biết tại sao, sau khi chuyện này xảy ra, anh luôn có cảm giác bất an như mưa gió sắp tới, một chút tin tức cũng không thể bỏ qua.

Kim Thúy Như và Vương Nhất đi tới bên ngoài phòng ăn, thấy bốn bề vắng lặng, nhỏ giọng nói: "Đối thoại vừa rồi, mặc dù tôi không nghe thấy, nhưng hẳn là không khác tình báo trong tay tôi là mấy, giao video cho Lương Ý Hành, hẳn là một người đàn ông tên ‘Con Dơi’."

Ánh mắt Vương Nhất ngưng lại: "Cô biết được cái gì rồi?”

Con Dơi, hai chữ này, anh có thể tin tưởng không có người thứ ba nghe được, lại từ miệng Kim Thúy Như nói ra, nói rõ trên tay cô ta cũng nắm giữ một chút tin tức.

Vẻ mặt Kim Thúy Như ngưng trọng: "Từ tối hôm đó anh nhắc tới chuyện bắt cóc với tôi, tôi đã bắt đầu bắt tay vào điều tra, là tôi làm, tôi sẽ không phủ nhận, nhưng không phải tôi làm, có người muốn giá họa lên đầu tôi, tôi cũng sẽ không làm oan thị kính."

“Sau đó, đúng thật là tôi đã phát hiện ra cái gì”.

Dừng một chút, Kim Thúy Như chậm rãi nói: "Năm năm trước, từng có một tổ chức đen thần bí ở lại Thiên An gọi là "Võng Lượng", Con Dơi kia, chính là người của Võng Lượng.”

Võng Lượng!

Khi Kim Thúy Như nhắc tới hai chữ này, cả người Vương Nhất chấn động, khí lạnh trong đáy mắt càng nhiều hơn.

Đây không phải là tổ chức thần bí mà anh vẫn luôn tìm kiếm sao?

….

Mưa vẫn to như cũ, không ngừng rơi, bầu trời giống như bị phá một lỗ hổng lớn, nước mưa không ngừng rơi xuống.

Dưới sự nâng đỡ của Thẩm Tử Kiện và một đám đám công tử kia, Lương Ý Hành đi lên một chiếc SUV màu đen.

"Vương Nhất... Tôi nhất định phải khiến anh ta chết đi…”

Vừa ngồi vào trong xe, cả người anh ta lập tức run rẩy, cả khuôn mặt vặn vẹo đến cực điểm, nắm tay càng nắm chặt, giống như cạn kiệt sức lực mà đè nén nội tâm sợ hãi cùng với sự phẫn nộ.

Thẩm Tử Kiện sắc mặt cũng âm trầm nói: "Chuyện này không thể cứ như vậy mà xong, nếu bọn họ không sợ, vậy cho bọn họ thấy được cái đáng sợ hơn đi!"

Anh ta ở bên cạnh Lương Ý Hành ghé vào lỗ tai nói cái gì đó, vẻ mặt Lương Ý Hành, cũng là chợt trở nên thâm hiểm hơn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.