Cả đại sảnh đấu giá hoàn toàn im ắng, chỉ có lời nói lạnh lùng lãnh đạm này vang vọng. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Vương Nhất.
Không hề nghi ngờ, người thanh niên này là người bắt mắt nhất ở đây. Anh không chỉ ném ra một nắm vé, còn khiến ông Hàn bên phía đấu giá cũng phải cẩn thận đối xử, không tiếc đắc tội hai cậu cả của nhà họ Hạ và nhà họ Lục, cũng muốn lấy lòng Vương Nhất.
Mọi người không khỏi suy nghĩ nhiều, cảm thấy tò mò về thân phận của người thanh niên này.
Reng reng!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Vượng đổ chuông. Ông ta vừa nhìn qua tên người gọi tới, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
"Hội trưởng!"
Giọng điệu ông ta lộ vẻ cung kính, thậm chí cơ thể không nhịn được mà cung kính cúi người.
Trong phút chốc, không biết người bên kia điện thoại nói gì, vẻ mặt Hàn Vượng nhất thời sửng sốt, sau đó đồng tử đột nhiên co lại, ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Vương Nhất không ngờ còn cực kỳ khủng hoảng.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc: "Vâng, hội trưởng, tôi chắc chắn sẽ chiêu đãi tốt!"
Mọi người nghe vậy cảm giác đầu óc mơ hồ, không rõ vì sao chỉ một cuộc điện thoại đã khiến ông Hàn phải cúi đầu khom lưng, không hề có dáng vẻ cao ngạo của bên đấu giá.
Trong nháy mắt, Hàn Vượng không ngờ chạy chậm tới trước mặt Vương Nhất đang nhắm mắt dưỡng thần, dưới ánh mắt chăm chú, đầy chấn động của mọi người.
"Ngài Vương, không biết tôi xử lý như vậy, ngài có thấy hả giận không?"
Trên gương mặt già nua không ngờ lộ ra vẻ nịnh nọt và lấy lòng.
Vương Nhất mở mắt ra, khẽ cười: "Danh tiếng nguyên tắc công bằng của ông Hàn đã được truyền xa, tôi đương nhiên thỏa mãn rồi."
"Có thể khiến cho ngài Vương thỏa mãn, vậy đương nhiên thì tốt rồi."
Hàn Vượng lén lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó đầy vẻ nghiêm túc nói: "Ngài Vương, buổi đấu giá sẽ lập tức bắt đầu. Nếu ngài nhìn trúng vật gì, cứ nói cho tôi biết, tôi sẽ đưa cho ngài."
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều kinh hãi.
Ai nấy đều trợn tròn mắt giống như nhìn thấy quỷ.
Từ khi buổi đấu giá được tổ chức đến nay, chưa từng xuất hiện chuyện phía đấu giá chủ động giao đồ, để lấy lòng khách!
Vương Nhất lại nhíu mày: "Không phải ông coi trọng công bằng sao? Làm vậy đâu còn được tính là công bằng nữa?"
"Cậu chủ không thiếu tiền."
Lãnh Nhan phía sau cũng lạnh lùng cười, lãnh đạm nói.
Sắc mặt Hàn Vượng không ngừng thay đổi, mồ hôi lạnh khó lắm mới thu vào lại xuất hiện, cúi đầu khom lưng liên tục nhận sai.
"Dạ dạ dạ, ngài Vương dạy phải, là tôi đường đột."
Ngay cả người tổng phụ trách của hội thương mại biết được thân phận của Vương Nhất cũng phải cẩn thận chiêu đãi. Ông ta là khách lại thậm chí liên tục hai lần suýt nữa xúc phạm anh. Hàn Vượng muốn làm gì đó để cứu vãn hình tượng, không ngờ nịnh nọt không đúng chỗ.
Chỉ là cảnh tượng như vậy càng kích thích trái tim của mọi người ở đó. Bọn họ vốn tưởng ông Hàn bên phía đấu giá chỉ thưởng thức người thanh niên này, không ngờ… là thần phục!
Hoàn toàn thần phục vô điều kiện!
Ánh mắt Đồng Yên Nhiên nhìn về phía Vương Nhất đều sắp biến thành sao, thầm hận tại sao mình không gặp được Vương Nhất sớm hơn.
"Nhưng bây giờ vẫn không tính là quá muộn."
Cô ta thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bám lấy Vương Nhất bên cạnh.
Nhưng Hạ Khiêm, Lục Kiệu không nhìn thấy được cảnh tượng này. Bọn họ mua phòng Vip, lúc này đã đến trong phòng Vip của mình.
Hạ Khiêm và Lục Kiệu dùng một phòng Vip, một mình Sử Kiến dùng một phòng Vip.
Bộp!
Hạ Khiêm vừa vào phòng đã đấm mạnh một phát lên trên vách tường: "Khinh người quá đáng. Hạ Khiêm tôi đã bao giờ bị thua thiệt như vậy chứ?"
Lục Kiệu ngược lại ung dung ôm hai người đẹp nhưng sắc mặt vô cảm.
"Khiêm, bớt giận đi. Theo tôi thấy, có lẽ thằng nhóc này không đơn giản như bề ngoài đâu."
"Nếu anh ta quả thật là người tới ở rể, có thể có tự tin như vậy sao? Cô cả nhà họ Đồng sẽ cam tâm tình nguyện làm tình nhân của anh ta sao?"
Lời Lục Kiệu nói đã khiến Hạ Khiêm thoáng bình tĩnh lại, đột nhiên giận dữ nhìn về phía Lục Kiệu: "Sao vừa rồi anh không nói giúp tôi?"
Lục Kiệu thả người đẹp ra, vẻ mặt lạnh lùng: "Trong tình huống như vậy, tôi có thể giúp gì được cho anh chứ? Quan hệ của chúng ta còn chưa tốt đến mức tôi phải chịu đòn cùng anh."
Lời nói này vô cùng châm chọc, Hạ Khiêm lại hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
Đúng vậy, cho dù hai người bọn họ qua lại rất gần, nhưng dù sao cũng đại biểu cho hai gia đình quyền quý, có thể cùng đánh thiên hạ nhưng không thể cùng hưởng chung thiên hạ.
"Theo tôi, vấn đề xảy ra ở trên tin tức. Sao anh nói Vương Nhất là một gã con rể vô dụng, không có chút triển vọng nào?"
Không hề nghi ngờ, tin tức này là do người khác báo cho Hạ Khiêm biết.
Nhưng anh ta không nói rõ, chỉ lộ vẻ hung ác: "Tôi không nuốt trôi được cơn giận này."
"Anh vẫn muốn ra tay sao?"
Sắc mặt Lục Kiệu thoáng thay đổi, vội vàng xua tay: "Lúc này, tôi cũng không theo anh được."
"Buổi đấu giá bắt đầu rồi, đấu giá trước đã."
"Trong buổi đấu giá lần này có huy hiệu thân phận chi nhánh của Vương thị Yến Đô. Phần lớn mọi người ở đây đều tới vì huy hiệu này."
Ánh mắt Hạ Khiêm lạnh lùng: "Chỉ cần tôi mua được huy hiệu này, tôi lại có thân phận chi nhánh của Vương thị Yến Đô, thừa sức trừng trị một tên ở rể."
...
Bên phía khác, Hàn Vượng nhìn đồng hồ, cao giọng nói: "Bây giờ tôi tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Mời các vị khách tham dự đấu giá chuẩn bị sẵn sàng!"
Lời này vừa nói ra, Đồng Yên Nhiên lập tức đặt tay lên trên cái nút, chuẩn bị sẵn sàng đấu giá.
Cô ta nhất định phải lấy được củ nhân sâm nghìn năm này.
Lãnh Nhan lại nói nhỏ bên tai Vương Nhất: "Cậu chủ, vừa nãy tôi lẻn vào xem thử, hình như buổi đấu giá lần này có huy hiệu thân phận Vương thị Vương tộc của Yến Đô."
"Vương thị Yến Đô?"
Vương Nhất nhướng mày, trong mắt thoáng kinh ngạc, sau đó đã bình tĩnh lại.
Đúng lúc này, ánh đèn trên đài tăng mạnh.
Một người phụ nữ cao gầy mặc váy dạ hội dài quét đất đi tới vị trí trung tâm, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Các đường nét trên gương mặt cô ta tinh tế, gương mặt xinh đẹp, khí chất trên người còn hơn hẳn một số minh tinh lớn.
Đó chính là người chủ trì đấu giá tối nay.
Vương Nhất cũng nhìn cô ta. Lúc này, bên tai anh vang lên một giọng nói bất mãn.
"Hôm nay anh là bạn trai của tôi, anh không được phép nhìn người phụ nữ khác, chỉ có thể nhìn tôi!"
Vương Nhất nhíu mày, quay đầu nhìn Đồng Yên Nhiên với vẻ mặt bất mãn: "Cô ta là người chủ trì đấu giá, tôi không nhìn cô ta thì nhìn ai?"
"Còn chưa tới lượt thứ chúng ta muốn đấu giá, anh có thể nhìn tôi trước."
Đồng Yên Nhiên chủ động nhích lại gần.
Bạch Yến ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng này. Đều là phụ nữ, cô ta không làm được loại chuyện chủ động nhào vào lòng như vậy.
Chân mày Vương Nhất càng nhíu chặt hơn, đang muốn mượn cớ rời đi, Đồng Yên Nhiên chủ động dựa qua lại đột nhiên ngồi lại vị trí của mình, giơ tay chỉ trên đài với tâm trạng kích động.
"Nhanh lên, nhanh lên, thứ tôi muốn đã bắt đầu rồi!"
Vương Nhất nghe tiếng kêu thì nhìn lại, chỉ thấy món đồ đấu giá đầu tiên đã được đưa lên, người đẹp người chủ trì đấu giá đang giới thiệu không ngừng. Đó chính là nhân sâm ngàn năm.
"Vật đấu giá đầu tiên của tối nay là một củ nhân sâm nghìn năm mọc ở trên Thái Hành Sơn..."
"Giá khởi điểm là sáu tỷ. Mỗi lần tăng giá, không được thấp hơn ba trăm triệu. Bắt đầu đấu giá!"
Người đẹp người chủ trì đấu giá cầm một cái búa nhỏ màu vàng trong tay, gõ nhẹ một cái.