Trong điện thoại, giọng điệu Đồng Yên Nhiên lập tức trở nên vô cùng sốt sắng: “Ngài Vương, tôi biết anh đã kết hôn, chỉ cần anh xuất hiện với tư cách bạn trai tôi, tạm thời ứng phó với ông già nhà tôi một chút thôi.”
Dừng một lát, Đồng Yên Nhiên nói tiếp: “Ngài Vương, anh là người từng trải, biết phải lấy một người mình không thích là chuyện đau khổ cỡ nào, Đồng Yên Nhiên tôi tự thấy đã giúp anh không ít việc, anh nhẫn tâm nhìn tôi phải chịu sắp xếp của gia tộc sao?”
Vương Nhất cau mày, im lặng một lúc lâu mới thăm dò hỏi: “Chỉ xuất hiện cùng cô trong dịp này thôi?”
“Đương nhiên.”
Nghe ra vẻ xuôi xuôi trong lời nói của Vương Nhất, giọng điệu Đồng Yên Nhiên trở nên vui mừng: “Anh cũng kết hôn rồi, sao tôi có thể ra tay với một người đã có vợ chứ.”
Vương Nhất cũng hoàn toàn yên tâm, gật đầu: “Vậy được.”
Nói xong định cúp điện thoại, không ngờ lại bị Bạch Yến giành lấy: “Ngài Vương, tôi là Bạch Yến.”
“Cô lại có chuyện gì?” Vương Nhất hỏi.
“Tôi không có chuyện quan trọng gì, chỉ là có một chuyện muốn nói với ngài Vương.”
Giọng điệu của Bạch Yến rất nghiêm túc: “Ngài Vương còn nhớ đối tượng xem mắt lúc trước nhà họ Bạch giới thiệu cho tôi không?”
Vương Nhất khẽ gật đầu: “Đồng Thiên Tường?”
“Đúng vậy.”
Bạch Yến tiếp tục nói: “Vốn dĩ, sau khi nhà họ Bạch diệt vong, hôn nhân của tôi cũng coi như xong, nhưng gần đây đồng nghiệp Sử Kiến của tôi lại thổ lộ với tôi, sau này tôi mới biết được, Sử Kiến chính là con riêng của Đồng lão lục.”
Vương Nhất không nói gì, nói thật lòng, anh không hề hứng thú với cuộc sống cá nhân của Bạch Yến, nhưng câu nói cuối cùng lại nói đến điểm mấu chốt.
Đồng nghiệp Sử Kiến trước đây luôn đi theo sau lưng Bạch Yến lại là con riêng của Đồng lão lục, như vậy, anh ta cũng là người của nhà họ Đồng.
Nhưng anh cũng chưa nói ra bất kỳ ý kiến gì, chỉ hỏi: “Cô muốn nói điều gì?”
Giọng điệu của Bạch Yến trở nên nặng nề: “Gần đây Sử Kiến lên chức, lấy danh nghĩa cấp trên muốn tôi cưới anh ta, mặt khác, nhà họ Đồng cũng đến chỗ mẹ tôi xin cưới, lúc này tôi mới nghĩ đến lời anh từng nói với tôi, đó là cẩn thận người ở bên cạnh.”
Vương Nhất hơi nheo mắt: “Cho nên cô đang nghi ngờ Sử Kiến?”
“Không chỉ anh ta.”
Bạch Yến nói tiếp: “Còn cả cái chết của ba tôi, phía sau cũng có bóng dáng của nhà họ Đồng.”
Vương Nhất im lặng một lát rồi nói: “Vậy cô muốn làm gì?”
“Tôi muốn ngài Vương tìm ra hung thủ sát hại ba tôi giúp tôi!”
Giọng nói của Bạch Yến mang đầy căm giận.
Vương Nhất im lặng một lát, lên tiếng: “Tôi từ chối, cô là cảnh sát, chuyện phá án, cô mới là người trong nghề.”
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Anh nhìn Lãnh Nhan nói: “Quay đầu, trở về Giang Thành.”
“Vâng!”
Đầu tiên Vương Nhất gọi điện thoại cho La Chí Viễn, muốn lấy mấy tấm vé vào cửa của buổi đấu giá ngày mai, sau đó gọi điện thoại cho Lý Khinh Hồng, giọng điệu tràn đầy áy náy.
“Khinh Hồng, anh bận chút việc ở Giang Thành, có lẽ phải mấy ngày nữa mới trở về.”
“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi.”
Giọng điệu của Lý Khinh Hồng vẫn rất bình thản.
Trong lòng Vương Nhất tràn đầy áy náy, khi đang định nói chút gì đó, Lý Khinh Hồng lại nói: “Ngày kia em dẫn Tử Lam đến Giang Thành, đúng lúc thương lượng chuyện cải tạo hạng mục xây dựng thành phố với gia tộc của Giang Thành.”
Cúp điện thoại, Vương Nhất sững sờ, sau đó gượng cười một tiếng, anh mới đến Giang Thành một hai ngày đã trở thành điểm tập trung công kích rồi.
Vương Nhất lặng lẽ trở về Giang Thành, không làm kinh động đến bất kỳ kẻ nào.
Đi đến địa chỉ Đồng Yên Nhiên gửi cho, Vương Nhất nhìn xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng của Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến.
Khi định lấy điện thoại di động ra, sau lưng bỗng nhiên có làn gió thơm mát ập đến, một cơ thể mềm mại ôm lấy Vương Nhất từ phía sau.
“Ngài Vương, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Sắc mặt Vương Nhất lập tức cứng đờ, sao có thể nghe không ra chứ, đây chính là giọng nói của Đồng Yên Nhiên.
Vội vàng đẩy cô ta ra, trên mặt tràn đầy lúng túng giữ một khoảng cách nhất định: “Cô Đồng, chúng ta nói chuyện chính đi.”
Bàn về sắc đẹp, Đồng Yên Nhiên không kém Lý Khinh Hồng, bàn về tính cách, Đồng Yên Nhiên lại càng phóng khoáng.
Nhìn khuôn mặt quyến rũ gần trong gang tấc, dù Vương Nhất kiên định thì trong lòng vẫn có chút hoảng hốt.
Đồng Yên Nhiên cũng biết chừng mực buông cánh tay ra, nở nụ cười xinh đẹp: “Vào khách sạn rồi nói.”
Sau đó vẫy vẫy tay về phía sau, trên mặt Bạch Yến tỏ rõ vẻ lúng túng, đi đến.
“Tôi đã đặt sẵn phòng khách sạn cho các cô rồi.”
Đồng Yên Nhiên nhìn về phía Lãnh Nhan và Hồng Phật, cười nói.
Đám người đi lên tầng, Hồng Phật và Lãnh Nhan mỗi người một phòng, Vương Nhất lập tức nhíu mày: “Cô không đặt phòng cho tôi sao?”
Đồng Yên Nhiên quăng cho anh một ánh nhìn quyến rũ: “Biết rõ còn cố hỏi, nếu anh đã muốn làm bạn trai giả của tôi, đương nhiên phải ở cùng một chỗ với tôi, nếu không sao có thể lừa được ánh mắt của những người kia?”
Vương Nhất chìm vào im lặng, đi vào bên trong thoáng nhìn một lượt, chỉ có một chiếc giường tròn lớn.
Sau đó, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Cô Đồng, tôi thật sự không chấp nhận được chuyện này, thứ cho tôi khó mà nghe theo!”
Nói xong xoay người rời đi.
“Vương Nhất, anh đứng lại đó cho tôi! Tôi cũng không ăn anh!”
Đồng Yên Nhiên cắn chặt bờ môi, trên mặt tràn đầy tức giận.
Thấy Giang Thành vẫn không quay đầu lại, Đồng Yên Nhiên tức đến giậm mạnh chân xuống, nhưng bởi vì cô ta đang đi giày cao gót nên lòng bàn chân đau nhức kinh khủng.
Cứ như vậy, Vương Nhất ở một mình một đêm, nửa đêm Đồng Yên Nhiên từng đến gõ cửa một lần, nhưng lại bị phớt lờ.
Chạng vạng tối ngày hôm sau đám người Vương Nhất, Đồng Yên Nhiên mới ra khỏi khách sạn.
“Chúng ta đi thôi.”
Đồng Yên Nhiên rất tự nhiên khoác lên cánh tay Vương Nhất, không nhắc một lời đến chuyện không vui ngày hôm qua.
Vương Nhất nhíu mày, muốn buông lỏng ra, nhưng Đồng Yên Nhiên lại giống như bạch tuộc cuốn chặt lấy cánh tay Vương Nhất, còn nhìn Vương Nhất với ánh mắt như đang ra oai, giống như muốn nói: “Bây giờ anh phải giả làm bạn trai tôi, còn trốn được sao?”
Vương Nhất cũng rất bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho Đồng Yên Nhiên kéo lên xe đi về phía buổi đấu giá Giang Thành.
Không biết vì sao, dọc đường đi Vương Nhất đã nhìn thấy không chỉ một cỗ xe sang giá trị mấy chục tỷ, nhìn phương hướng thì chắc là cùng điểm đến với bọn họ.
“Có thể thấy được, buổi đấu giá này tượng trưng cho thân phận ở Giang Thành, người có thể tham gia, không phú thì cũng quý.”
Đồng Yên Nhiên thở dài một hơi, cho dù nhà họ Đồng cô ta cũng không cách nào so sánh.
Bỗng nhiên, ánh mắt Vương Nhất nghiêm lại, nhìn thẳng về phía trước.
Chỉ thấy đầu cầu phía trước chen chúc một đống người, chỉ chỉ trỏ trỏ, châu đầu ghé tai, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Lái đến mới phát hiện, hóa ra là một cô gái nằm co quắp trên mặt đất, trên trán túa đầy mồ hôi, đồng thời chỉ có hít vào không có thở ra.
“Dừng xe.”
Vương Nhất lập tức lên tiếng.
“Dừng xe làm gì?”
Đồng Yên Nhiên ở bên cạnh cũng nhìn thấy cô gái kia, sao có thể không biết suy nghĩ của Vương Nhất, vội vàng ôm chặt cánh tay của anh.
“Đương nhiên là cứu người rồi.”
Vương Nhất cũng không quay đầu lại, nói ra.
“Nhưng buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, quá thời gian sẽ không được vào.”
Trong lòng Đồng Yên Nhiên hơi không thoải mái, sống trong nhà họ Đồng quanh năm cũng bồi đắp cho cô ta một tâm lý u ám máu lạnh vô tình, cô ta không muốn Vương Nhất xen vào việc của người khác.
“Mạng người quan trọng, bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi.”
Vương Nhất nói rất nghiêm túc, mở cửa sải bước đi xuống.
Đồng Yên Nhiên ngẩn ra hồi lâu, nhìn điện thoại di động, lại nhìn bóng lưng Vương Nhất, nghiến chặt hai hàm răng.
“Tên đầu gỗ này!”
Thầm mắng một tiếng, Đồng Yên Nhiên đi trên đôi giày cao gót, “cộc cộc cộc” chạy theo.