Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1720: Ngày tận thế của nhà họ hồ



Khoảng một tiếng sau, La Chí Viễn gọi điện thoại đến.

“Ông chủ, đã sắp xếp xong rồi, tất cả xí nghiệp tập đoàn hợp tác với nhà họ Hồ, chỉ cần một câu nói của cậu sẽ lập tức dừng quan hệ hợp tác với nhà họ Hồ.”

“Còn về ngân hàng, ngân hàng cũng sẽ yêu cầu nhà họ Hồ lập tức trả lại khoản tiền vay kếch xù mấy năm trước, nếu không sẽ kiện bọn họ ra toà.”

“Bây giờ sinh tử của nhà họ Hồ đang nằm trong tay cậu!”

La Chí Viễn liên tục báo cáo mấy việc, Vương Nhất cũng gật đầu nói: “Làm tốt lắm, nhưng không cần ra tay ngay, đợi thêm một ngày nữa.”

“Hy vọng ông lão kia có thể nhận rõ hiện thực, nhanh chóng đến đây quỳ xuống xin lỗi.”

La Chí Viễn biết thời hạn ba ngày chỉ mới trôi qua một ngày rưỡi, vẫn chưa đến lúc ra tay.

Chỉ cần đến tối ngày mai mà vẫn không thấy người nhà họ Hồ đến, thì đó sẽ thật sự là ngày tận thế của nhà họ Hồ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc thời hạn ba ngày đã sắp đến.

Nắng chiều rọi xuống, ánh mặt trời lặn xuống mang một màu đỏ như máu.

Lúc này vẫn không thấy thành viên nào của nhà họ Hồ đến xin lỗi, Hồ Hoàng Việt cũng chưa tỉnh lại.

Tô Thắm vẫn luôn nắm chặt tay Hồ Hoàng Việt, thỉnh thoảng nghĩ đến việc đau lòng sẽ liên tục rơi nước mắt.

Vương Nhất nhìn thấy hết, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.



Đúng lúc này, anh nhận được một số điện thoại lạ.

Vương Nhất đi ra khỏi phòng bệnh, nghe máy: “Ai vậy?”

“Xin lỗi.”

Trong điện thoại vang lên tiếng cười lạnh lùng của Hồ Cương: “Gần đây nhà họ Hồ chúng tôi hơi bận, e rằng không thể đến bệnh viện được.”

Nghe thấy câu này, ánh mắt Vương Nhất lập tức trở nên lạnh lẽo, giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng: “Nói thế nghĩa là Gia chủ Hồ không định dẫn người đến đập dầu xin lỗi đúng không?”

“Vương Nhất, cậu đừng có quá đáng!”

Giọng nói của Hồ Cương trong điện thoại trở nên cao lên: “Dù gì nhà họ Hồ tôi cũng là nhà giàu có đứng đầu Giang Thành, quỳ xuống đã là sỉ nhục rồi, càng không nói đến việc quỳ xuống với một đồ bỏ đi bị đuổi khỏi nhà hai mươi năm trước, cậu làm thế là giết người còn tru tâm!”

Vương Nhất cũng không nhiều lời với ông ta: “Nếu đã thế thì hy vọng ông đừng hối hận.”

Nói xong thì cúp máy, cũng gọi La Chí Viễn đến: “Ra tay đi.”

“Vâng!”

Thấy sắc mặt của ông chủ, La Chí Viễn lập tức biết chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.



Cùng lúc đó, nhà họ Hồ.

Hồ Cương đặt điện thoại xuống, nở nụ cười châm chọc: “Còn muốn toàn bộ nhà họ Hồ tôi quỳ xuống nói xin lỗi, người có thể khiến người nhà họ Hồ tôi xin lỗi vẫn còn chưa ra đời đâu!”

Sau đó, ông ta đi tới trước bàn uống trà cạnh sofa, cầm một phần báo cáo lên lật xem.

Trên mỗi một tài liệu có dán hình của một người, lần lượt là Văn Bội Cầm, Lý Mộng Đình, Lý Tuyết Nhi, Tô Thắm, Hồ Hoàng Việt.

Nhìn những tin tức này, nụ cười châm chọc trên mặt Hồ Cương càng rõ ràng hơn: “Không ngờ ở Giang Thành lại có nhiều người có quan hệ với cậu ta như thế…”

Khiến ông ta bất ngờ nhất chính là Văn Bội Cầm, bà chủ nhà họ Văn đã bị tiêu diệt, còn Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm thì muốn đến Giang Thành làm việc.

Vào lúc ông ta muốn ra lệnh bắt bọn họ đến thì cửa đột nhiên bị tông mở.

“Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Một quản gia hoảng hốt chạy vào.

Hồ Cương tỏ vẻ không vui mắng: “Luống cuống hoảng hốt còn ra thể thống gì? Nói đi, có chuyện gì?”

“Gia chủ, vừa nhận được tin tất cả xí nghiệp tập đoàn hợp tác với chúng ta tựa như là có hẹn trước, đồng loạt huỷ hợp đồng với chúng ta!”

“Cái gì?”

Trên nét mặt vốn tràn đầy tức giận của Hồ Cương lập tức trở thành ngạc nhiên, ông ta nắm lấy cổ áo của quản gia, nổi giận: “Tại sao đột nhiên muốn huỷ hợp đồng với chúng ta?”

“Tôi cũng không biết, lý do là chúng ta không uy tín!”

Quản gia đã sợ ngây người, run cầm cập nói tiếp: “Hơn nữa, sổ sách tài vụ của công ty cũng xảy ra vấn đề, bị điều tra là trốn thuế, mấy công ty đã bị niêm phong kiểm tra, tiền trong tài khoản cũng bị đóng băng, tất cả quản lý cấp cao của tập đoàn cũng bị bắt về quy án!”

Rầm!

Những lời này như hút sạch sức lực cả người Hồ Cương, ông ta ngã phịch xuống sofa, che tim, há to miệng hít thở.

Một lúc sau ông ta mới lấy lại tinh thần, thở hổn hể hỏi: “Phải… Phải đóng bao nhiêu tiền thuế…”

Quản gia ấp úng một hồi mới lắp ba lắp bắp nói ra một con số.

“Sáu… Sáu nghìn tỷ…”

Nghe thấy mấy chữ này, Hồ Cương lập tức lăn xuống khỏi sofa, người cũng run rẩy dữ dội hơn.

Tiền thuế sáu nghìn tỷ, ở tình huống bình thường, nhà họ Hồ thật sự có thể trả nổi, nhưng vấn đề là bây giờ tài khoản của tất cả công ty dưới trướng đều đã bị đóng băng, giá trị cổ phiếu cũng bốc hơi với mức độ lớn, đi đâu tìm ra sáu nghìn tỷ đây?

“Toi rồi, nhà họ Hồ xong đời rồi…”

“Rốt cuộc là ai đang hãm hại nhà họ Hồ chúng ta!”

Hồ Cương cắn răng nghiến lợi, cơn giận công tâm, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

“Gia chủ!”

“Ông chủ!”

“Mau gọi bác sĩ!”

Toàn bộ nhà họ Hồ trở nên hỗn loạn.

Đợi khi Hồ Cương tỉnh lại, ông ta phát hiện mình không có ở nhà họ Hồ, xung quanh có mấy người mặc vest mang giày da, nét mặt lạnh lùng.

“Đây… Đây là đâu…”

Hồ Cương ngồi dậy, lúc lấy lại tinh thần mới biết đây là ngân hàng!

Tất cả người nhà họ Hồ đều đang mặt mày chán nản ngồi ở một góc, xung quanh đứng đầy cảnh vệ, những cảnh vệ này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.

“Gia chủ, chúng ta bị ngân hàng tạm giữ.”

“Lý do là không thể trả hết tiền vay.”

Nét mặt các dòng chính của nhà họ Hồ vô cùng u ám, người cũng không ngừng run rẩy.

Không thể trả hết tiền vay?

Hồ Cương cũng ngơ ngác, đây rốt cuộc là chuyện gì mà có liên quan đến ngân hàng thế này?

“Ông Hồ Cương, năm năm trước ông từng mượn ngân hàng chúng tôi mười lăm nghìn tỷ, hôm nay điều tra được tài khoản của nhà họ Hồ các ông không sạch sẽ, chúng tôi có quyền thu hồi tiền vay trước thời hạn!”

Người đàn ông mặc vest lạnh lùng nói.

Ầm!

Nghe thấy lời này, trái tim Hồ Cương như bị nắm lấy, đập mạnh một cái.

Sắc mặt ông ta tái mét, ông ta lo lắng nói: “Chủ tịch ngân hàng, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, nhà họ Hồ tôi luôn yên phận, sao tài sản có thể không sạch sẽ được?”

Ông ta thừa nhận việc trốn thuế, nhưng có căn cứ gì nói tài sản của ông ta không sạch sẽ?

Người đàn ông cười khẩy: “Ông cảm thấy tôi sẽ tin lời ông nói à? Mau trả tiền vay đi!”

Hồ Cương đỏ mặt, siết chặt tay: “Đây là sự thật!”

“Thật hay giả thì liên quan gì?”

Người đàn ông tiến đến gần hai bước, nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Nghĩ kỹ xem ông có đắc tội với nhân vật lớn không nên đắc tội nào không.”

Sắc mặt Hồ Cương cũng thoáng chốc trở nên nặng nề.

Ông ta hoàn toàn tin tưởng phía sau có người muốn trừng trị nhà họ Hồ.

Có điều ở Giang Thành này rốt cuộc có ai có năng lực lớn đến thế chứ?

Hồ Cương nghĩ mãi vẫn không thể nghĩ ra, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình dáng của một người đàn ông.

Ông ta lập tức run rẩy: “Chẳng lẽ là cậu ta!”

Người đàn ông lạnh lùng kia chợt cười khẩy: “Không có tiền thì thế chấp đồ đạc, tất cả bất động sản của nhà họ Hồ đều sẽ bị sung vào công quỹ!”

“Cút đi!”

Tất cả người nhà họ Hồ đều bị đuổi khỏi ngân hàng.

Ầm!

Một tia chớp chói mắt lóe lên, bầu trời bắt đầu mưa như trút nước.

Người nhà họ Hồ lập tức bị mưa xối ướt.

Bọn họ cứ thế ngơ ngác nhìn màn mưa dày đặc, Hồ Cương đột nhiên hét to: “Ông trời đẩy nhà họ Hồ chúng ta đến con đường chết!”

Reng reng!

Đúng lúc này, điện thoại reo lên, bên trong là giọng nói giễu cợt của Vương Nhất.

“Gia chủ Hồ, ông khoẻ chứ?”

“Vương Nhất, thật sự là cậu…”

Hốc mắt Hồ Cương lập tức hằn đỏ, ông ta vô cùng tức giận.

Giọng nói của Vương Nhất thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Có phải tôi hay không còn có ý nghĩa gì sao?”

“Còn nửa tiếng nữa sẽ hết thời hạn ba ngày, một khi đến giờ, nhà họ Hồ, tử hình!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.